Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 974: Mê muội, trầm luân



"Thế sao? Cũng đúng, có lẽ ta nghe lầm."

"Tỷ tỷ, mời đi bên này."

...

Sau khi tiễn Bích Diên đi, hạ nhân lại quay về thiên thính, bẩm báo Triệu Húc.

"Ngươi làm tốt lắm. Hạ lệnh xuống, chuyện tối qua, không ai được tiết lộ một câu. Còn cả đại phu kia cũng phải xử lý cho tốt." Triệu Húc phân phó.

"Vâng, nô tài biết rồi." Hạ nhân nói.

Buổi sáng, Triệu Húc ở phủ đệ xử lý chút việc.

Buổi chiều, về cung phục mệnh.

Tuy biết chuyện phụ hoàng hắn bị thương, nhưng nếu phụ hoàng hắn đã muốn che giấu việc này, vậy hắn cũng không thể tỏ vẻ mình biết. Hắn vẫn dựa theo kế hoạch trước đó, sau khi hồi kinh, liền vào cung phục mệnh phụ hoàng hắn.

"Nô tỳ cũng theo điện hạ trở về." Nghe tính toán của Triệu Húc, Vân Trân nghẹn ngào nói.

"Sức khỏe nàng còn quá yếu, không nên xuống giường." Triệu Húc ngăn cản.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhưng nô tỳ là cung nữ của Hoa Thanh Cung... Nếu đi lâu không về, e rằng sẽ gặp phiền phức... Chuyện tối qua..."

Nếu trong cung truy cứu, vậy nàng...

Nàng định sau khi trở về sẽ xin Phúc Hỉ công công cho nghỉ bệnh hai hôm, tạm thời tránh mặt hoàng đế.

Tuy rằng tối qua nàng ăn mặc khác thường, hoàng đế cũng đã uống say, có lẽ không nhận ra nàng, nhưng nàng vẫn phải cẩn thận một chút.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Lỡ như bại lộ chi tiết nào thì sao?

Cho nên nàng định dọn ra khỏi Hoa Thanh Cung một thời gian, chờ phong ba qua rồi, lại xem tình hình rồi tính.

Triệu Húc cũng biết quyết định của Vân Trân là đúng.

Là cung nữ của Hoa Thanh Cung, Vân Trân quả thật không nên tiếp tục ở chỗ của hắn.

Hơn nữa, sáng nay hắn từ chỗ Bích Diên nhận được tin...

Tại thời điểm quan trọng này, Vân Trân hồi cung là tốt nhất.

"Vậy tự nàng bảo trọng." Triệu Húc nắm tay nàng, dặn dò.

"Vâng." Vân Trân gật đầu.

Nàng vừa nói xong, Triệu Húc liền tới gần, trán chạm trán nàng.

"Trân Nhi, nàng phải chờ ta." Triệu Húc thấp giọng.

Thời điểm hắn nói chuyện, hơi thở phả vào mặt Vân Trân, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên.

Vân Trân không khỏi nhớ lại chuyện tối qua.

Tuy khi ấy nàng bị mị dược khống chế, nhưng nàng và Triệu Húc đã xảy ra chuyện gì, nàng vẫn nhớ rõ. Nàng thậm chí còn nhớ sau khi Triệu Húc dừng lại, là nàng chủ động hôn hắn...

Tuy nàng làm vậy là do dược hiệu thao tác, không phải ý của nàng, nhưng thử hỏi trái tim, nếu đêm qua người cùng nàng xảy ra chuyện đó không phải Triệu Húc, nàng còn chủ động sao?

Không, sẽ không.

Đáp án là khẳng định.

Chỉ sợ nàng đã không thể chờ Triệu Húc chạy tới.

"Tối qua... Thiếp... Đa tạ chàng..."

Triệu Húc chua xót.

Hắn giữ chặt Vân Trân, hôn xuống.

Nụ hôn này rõ ràng trong lúc nàng tỉnh táo, Vân Trân lại cảm thấy bản thân còn mơ màng hơn hôm qua.

Mê muội.

Trầm luân.

Đến khi Triệu Húc buông nàng ra, cả hai đã thở hổn hển.

Triệu Húc lo cho sức khỏe của Vân Trân, cho nên trước khi mất khống chế, mạnh mẽ đè nén dục vọng trong người.