Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 970: Khoảnh khắc cuối cùng



Lúc này, lại có người nắm cằm nàng, nâng mặt nàng lên.

"Các ngươi xem, tư sắc này, chờ chúng ta chơi đủ rồi, lại bán ả vào thanh lâu, bảo đảm có thể bán được giá cao."

"Ha ha ha ha ha... Đúng vậy đúng vậy, khẳng định bán được giá cao."

"..."

"Ngươi nói cái gì? Lão tử nghe không rõ, ngươi lặp lại lần nữa xem!"

"Cút..." Vân Trân trầm giọng.

Bang.

Nàng vừa nói xong, một cái tát giáng xuống mặt nàng.

"Ngươi lặp lại lần nữa xem!" Người nọ bị chọc giận.

"Khốn kiếp! Cặn bã!" Vân trân nghiến răng.

Người nọ giơ tay, lại muốn đánh Vân Trân.

"Đại ca, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ hỏng mất! Chủng ta vẫn mau làm tiểu nương tử này... Ha ha..."

"Ngươi nói không sai! Tới đây, ai muốn thử trước..."

"Ha ha ha, các ngươi xem gương mặt nhỏ nhắn này!"

Những kẻ đó vươn tay về phía Vân Trân.

Giờ phút này, Vân Trân đã tới cực hạn.

Nàng nằm dưới đất nhìn đường phố không người, tuyệt vọng trong lòng ngày càng lớn.

Có lẽ sẽ kết thúc như vậy...

Kết thúc cuộc đời này.

Thà chết cũng không muốn bị đám cầm thú vũ nhục!

Thà chết...

Nước mắt dần làm mờ mắt nàng.

Nàng dồn hết sức lực vào đầu lưỡi...

Lộc cộc.

Không biết có phải ảo giác hay không.

Ngay lúc này, nàng thế mà nghe có tiếng vó ngựa đi tới.

Đây...

Có lẽ là ảo giác.

Khoảnh khắc cuối cùng, nàng thế mà nghe được giọng của hắn.

"Các ngươi là ai? Buổi tối ở đây làm gì?"

"Đại nhân, bọn ta... Bọn ta không làm gì cả."

"Đúng vậy đúng vậy, nữ nhân của Đại ca chúng ta chạy ra ngoài, chúng ta tới bắt ả về!"

"Đại nhân, xin thương xót, chúng ta đi ngay!"

"Đứng lại, thả người trong tay ra!"

"A!"

"Người đâu, bắt chúng lại!"

...

"Trân Nhi!" Hai cánh tay run rẩy bế nàng từ dưới đất lên.

Triệu Húc không dám tin mà nhìn người trong lòng mình.

Sao... Sao lại thế này?

"Trân Nhi? Trân Nhi, nàng tỉnh lại đi!" Triệu Húc ôm nàng, gọi.

Rất nhanh, hắn liền phát hiện nàng thất thường, vội sờ trán nàng, chỉ cảm thấy bên trên nóng như lửa đốt, cả người Vân Trân nóng đến đáng sợ.

Lập tức, khóe mắt Triệu Húc phiếm hồng, sắc bén tàn nhẫn.

Hắn cởi áo choàng trên người xuống bọc Vân Trân lại, ôm Vân Trân xoay người lên ngựa.

"Điện hạ, giải quyết những người này sao đây?" Cấp dưới hỏi.

Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa, theo bản năng ôm chặt người trong lòng, trầm giọng: "Giết!"

"A! Đại nhân tha mạng!"

"Đại nhân, bọn thảo dân biết lỗi rồi!"

"Chúng ta chỉ nhìn thấy nàng ở đó, còn chưa làm gì nàng cả!"

Phía sau là tiếng khóc của bọn lưu manh.

Rất nhanh, những âm thanh đó dần nhỏ lại, rồi không còn.

Ngõ nhỏ lần nữa an tĩnh, chỉ có mùi máu tươi cho thấy chuyện vừa xảy ra.

...

Triệu Húc ôm Vân Trân về phủ đệ của mình.

"Điện hạ?" Có hạ nhân chạy tới.

"Lập tức mời đại phu! Còn nữa, chuẩn bị nước ấm!" Triệu Húc vừa phân phó vừa nâng bước vào trong.

"Vâng."

"Vâng."

Hạ nhân đáp.