Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1246: Nữ tử trong tranh



"Tiền bối, ngài gọi ta tới là muốn hỏi chuyện gì?" Vân Trân hỏi.

Miến Đà Loa nhìn nàng, sau đó đến trước ngăn tủ chứa đầy thảo dược. Ông mân mê một chút, ngăn tủ vốn dựa vào tường lập tức dời sang hai bên, lộ ra một cánh cửa.

Nhìn cảnh này, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.

Chỗ Miến Đà Loa ở có mấy gian phòng bằng cỏ tranh.

Lúc trước chữa bệnh, nàng cũng thường xuyên tới lò thuốc, hoàn toàn không phát hiện sau ngăn tủ có một nơi khác.

Miến Đà Loa nhìn ra nghi hoặc trên mặt nàng, nhưng không giải thích, mà đến trước cánh cửa kia, duỗi tay gõ vài cái, sau đó cánh cửa chậm rãi mở ra, một lối đi xuất hiện trước mặt Vân Trân.

"Đi, đi theo ta." Miến Đà Loa lấy ngọn nến trên tường, bật lửa, bước vào ám đạo.

Vân Trân chỉ ngây ra một lúc, liền đi theo.

...

Con đường không dài.

Đầu tiên là đi xuống, sau đó là đường hầm bằng phẳng. Đi không bao lâu, bọn họ liền tới một gian thạch thất. Vân Trân đoán, nơi bọn họ đang đứng cách mặt đất khoảng một hai trượng. Thạch thất chắc là có lỗ thông gió, bởi vì không khí bên trong tươi mát, không hề ngột ngạt như ở dưới đất quá lâu.

Có điều, Vân Trân nhìn thạch thất một vòng, lại không phát hiện lỗ thông gió.

Nơi này có bàn ghế, có giường, có đồ dùng hằng ngày khác.

"Tới đây."

Miến Đà Loa đốt đèn dầu trong thạch thất. Thạch thất lập tức sáng lên. Ông ta vẫy tay với nàng, đi vào bên trong.

Vân Trân vừa cẩn thận quan sát xung quanh, vừa đi theo Miến Đà Loa.

Rất nhanh, bọn họ đã tới bên trong thạch thất.

Nơi này thoạt nhìn như chỗ ở của nữ tử.

Trong lúc Vân Trân tò mò quan hệ của chủ nhân thạch thất và Miến Đà Loa, một bức họa treo trên vách tường đột nhiên khiến Vân Trân chú ý.

Đó là chân dung của một nữ tử.

Khoảnh khắc mới nhìn thấy, Vân Trân kêu lên một tiếng.

"Đây là..."

Phản ứng đầu tiên là nữ tử trong tranh là mẫu thân của Lưu Vân Bạch.

Bởi vì thời điểm bị Lưu Vân Bạch tính kế, trong căn phòng kia nàng đã từng nhìn thấy bức tranh vẽ một nữ tử, vô cùng tương tự.

Người kia chính là mẫu thân của Lưu Vân Bạch, cũng chính là người hoàng đế đến nay không thể quên được.

Khi đó, Lưu Vân Bạch nhìn trúng dung mạo Vân Trân tương tự mẫu thân mình, cố ý lập bẫy muốn hại nàng, hại Triệu Húc.

Bất tri bất giác Vân Trân đã đi tới trước mặt bức tranh.

Trong lúc này, Miến Đà Loa vẫn luôn nhìn chằm chằm Vân Trân.

"Ngươi quen nữ tử trong tranh?" Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Miến Đà Loa vội hỏi.

"Không, không phải, không phải người kia." Rất nhanh, Vân Trân lắc đầu, lùi một bước, nhìn kỹ nữ tử trong tranh.

Nữ tử trong bức tranh này tuy rằng rất giống mẫu thân của Lưu Vân Bạch, nhưng đó chỉ là khi mới nhìn. Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, hai người tuy tương tự nhau, nhưng bản chất lại khác.

Nếu nói mẫu thân của Lưu Vân Bạch là cây quạt tròn vẽ hoa lá chim muông, có sự dịu dàng tinh tế của nữ tử, đồng thời cũng có sự kiên cường của tre trúc.

Như vậy, nữ tử trong tranh trước mặt lại là thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén.

Nàng ấy không phải quạt tròn, không phải tre trúc, không phải thứ gì khác, nàng ấy chính là một thanh kiếm. Ánh mắt lạnh nhạt mang theo kiêu ngạo của trời cao.

Đối lập như vậy, Vân Trân có hơi hối hận, tại sao bản thân lại cho rằng hai người họ rất giống nhau?