Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1237: Nên vui cho ta



"Ta tình nguyện cho nàng đôi mắt của mình." Lệ Vô Ngân nhìn hai lão nhân, chậm rãi nói.

Hết câu, xung quanh rơi vào an tĩnh.

Độc Thủ Y Tiên nghiêm túc nhìn hắn.

Miến Đà Loa cũng lộ vẻ kinh ngạc.

...

"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Nửa ngày sau, giọng của Độc Thủ Y Tiên vang lên.

"Ta biết."

"Vậy ngươi có biết hậu quả của việc làm gì không?" Độc Thủ Y Tiên lại hỏi. Không đợi Lệ Vô Ngân trả lời, ông trành trước, "Tạm thời không nói đến nguy hiểm trong đó, đổi mắt có thành công hay không, chỉ riêng thân phận của ngươi... U Minh giáo gây thù chuốc oán với rất nhiều người trong giang hồ, nếu tin tức ngươi bị mù lộ ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người tới đuổi giết ngươi? Ngươi có thể thoát được bao nhiêu lần đuổi giết hả?"

Miến Đà Loa cũng khuyên: "Đúng vậy tiểu tử. Lấy đôi mắt của ngươi đổi đôi mắt của nàng, thật sự đáng sao? Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."

"Đáng." Lệ Vô Ngân trả lời, "Ta chỉ hi vọng nàng có thể bình an mà sống."

Hắn không còn đôi mắt, khó thoát khỏi giang hồ đuổi giết.

Vậy nàng không có đôi mắt, làm sao ở bên người nọ thoát khỏi tranh đấu gay gắt? Làm sao thoát được những thủ đoạn dơ bẩn kia?

Hắn hi vọng nàng có thể sống thật tốt, bình an mà sống.

"Ta không đồng ý. Khẳng định nha đầu cũng không muốn ngươi làm như vậy." Độc Thủ Y Tiên xoay người đi, cự tuyệt.

Lệ Vô Ngân nhìn về phía Miến Đà Loa.

Miến Đà Loa vuốt râu: "Ta đúng là có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi bắt buộc phải đồng ý với ta một điều kiện."

...

Đến lúc tỉnh lại, Vân Trân phát hiện mình đã quay về phòng.

Có lẽ do độc trong người đều bị ép tới đôi mắt, cho nên lần này tỉnh lại, cơ thể nàng nhẹ nhàng đi không ít. Nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường, tự bắt mạch cho mình.

"Giải rồi." Vân Trân vui sướng.

Thật tốt quá.

"Hả?" Đột nhiên, nàng lộ vẻ nghi hoặc, "Có người ở đây sao? Là A Sanh à?"

Vân Trân cảm giác có người đứng trước giường.

Trên người sư phụ và Miến Đà Loa tiền bối ít nhiều sẽ có mùi thảo dược. Trên núi Kỳ La chỉ có bốn người họ, không phải sư phụ và Miến Đà Loa tiền bối, vậy đó chính là Lệ Vô Ngân.

"Ừ, ta đến thăm nàng." Lệ Vô Ngân nhìn nàng, trả lời.

"Thật sự là ngươi." Hai mắt Vân Trân bị dải lụa bao phủ, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra ý cười, "A Sanh, độc trong người ta được giải rồi."

"Ừ, chúc mừng nàng."

"Nên là ta cảm tạ ngươi mới đúng." Vân Trân tiếp tục cười nói.

Từ Bi Độ như tâm bệnh đè trong lòng nàng, tra tấn lâu như vậy, nàng vốn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ ở thời khắc cuối cùng thế mà tìm được cách hóa giải.

Tuy cách này khiến nàng mất đi đôi mắt, nhưng có thể sống, thai nhi trong bụng có thể sống, đây đã là ban ân lớn nhất với Vân Trân.

Ngoại trừ biết ơn thì vẫn là biết ơn.

Từ Bi Độ được giải, cả người nàng nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác có ngón tay lạnh lẽo dừng ở tấm lụa đeo trên đôi mắt. Nàng theo bản năng muốn tránh đi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, để mặc ngón tay kia lướt qua đôi mắt nàng.

Tuy Lệ Vô Ngân không nói gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được ngón tay lạnh băng kia đang run rẩy.

"A, mất đi đôi mắt quả thật có hơi đáng tiếc." Sau khi điều chỉnh tâm trạng, nàng lần nữa mỉm cười, mặt hướng về phía Lệ Vô ngân, "Có điều, có thể sống sót, ta đã rất vui. Cho nên A Sanh, ngươi không cần vì đôi mắt của ta mà khổ sở, ngươi nên vui mới đúng."