Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 253



Bây giờ việc di chuyển giữa các hành tinh đã rất phổ biến, "Sao Hi Vọng" lại là nơi các thú nhân mắc chứng đứt gãy gien giai đoạn cuối nhất định phải tới, vì thế hành tinh nào cũng có chuyến bay thẳng tới "Sao Hi Vọng", một ngày ba chuyến, chia thành sáng trưa chiều.

Phi thuyền bay trong không gian gần tám tiếng, Bạch Lê đã tỉnh ngủ, ngồi dậy khỏi người Văn Tinh Diệu, lấy giấy bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ một lúc lâu, loa phát thanh phát thông báo, hơn nửa tiếng nữa, phi thuyền sẽ cập cảng "Sao Hi Vọng", xin hành khách chuẩn bị sẵn sàng.

Trong suốt tám tiếng bay, Bạch Lê rảnh rỗi quan sát những hành khách bay cùng chuyến với mình, trong lòng có chút cảm khái.

Hầu hết bọn họ đều là gia đình, mỗi một nhà đều có một người đang ôm một bé "Thú con" nhỏ yếu trong lòng. Mà thú con kia, rất có thể vốn là trụ cột của gia đình, hoặc là đứa nhỏ vừa trưởng thành trong nhà.

Bạch Lê còn nhìn thấy có một ông cụ đầu tóc bạc tráng, trong ngực ông một con mèo nhỏ trắng như tuyết, đang thất thần thu mình trong góc, rất cô đơn. Trên người ông cụ tràn đầy cảm giác bi thương, cách hơi hơi gần một chút là có thể cảm nhận được.

Mọi người thuận theo tầm mắt Bạch Lê nhìn sang, Hồ Nhất và Hồ Nhị thế mà lại quen ông cụ kia, nhỏ giọng giải thích cho Bạch Lê.

"Ông ấy tên là "Bạch Trường Thắng", cũng sống ở trong khu biệt thự chỗ chúng ta, thỉnh thoảng tôi và Hồ Nhị ra ngoài đi dạo có gặp ông ấy mấy lần. Nghe hàng xóm xung quanh nói, hoàn cảnh nhà bọn họ khổ lắm, ông ấy chỉ là người thường, không thức tỉnh gien thú nhân, lại cưới một thú nhân làm vợ. Sau khi kết hôn, hai người rất nhanh đã có hai đứa con, cũng đều thức tỉnh gien thú nhân. Nhưng tiệc vui chóng tàn, vợ ông ấy là người đầu tiên mắc "Chứng đứt gãy gien", hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành thì đã rơi vào giai đoạn cuối, bị đưa tới "Sao Hi Vọng"." Hồ Nhất nói.

Hồ Nhị tiếp lời anh trai, nói: "Lúc đó là ông ấy cùng hai người con đưa vợ tới, sau đó năm nào họ cũng tới "Sao Hi Vọng" thăm mấy lần. Mãi đến khi con cái lớn rồi, lần lượt lập gia đình, sinh con đẻ cái, cố tình "Chứng đứt gãy gien" lại y như hình với bóng. Đầu tiên là hai người con, sau đó đến lượt cháu của ông ấy... Tôi nghe hàng xóm kể, giờ ở cùng với ông ấy chỉ còn có đứa cháu gái nhỏ nhất, nhưng cũng mắc phải "Chứng đứt gãy gien", không biết còn trụ được bao lâu nữa..."

Kết quả là, cháu gái nhỏ cũng không chống đỡ được lâu, đi lên vết xe của những người trước. Cứ như vậy, thân là người bình thường, ông cụ phải lần lượt đưa tiễn từng người thân của mình, cửa lớn của "Sao Hi Vọng" ở đâu, có khi ông ấy còn nhớ hơn là bài trí trong nhà mình.

Tay ông lão nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo con, như có như không mà chải chuốt bộ lông mềm mại của nó. Cháu gái nhỏ biến thành mèo rất thích được ông nội vuốt ve như vậy, phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ, hai mắt thoải mái híp lại. Hiển nhiên, cô bé đã quên mất ông cụ trước mặt là ai, chỉ con dư lại bản năng thân thể.

Dường như chú ý đến ánh mắt của mấy người Bạch Lê, ông cụ ngẩng đầu nhìn lại, cũng nhận ra hai người Hồ Nhất, Hồ Nhị. Vì thế khẽ gật đầu với họ, sau đó rất nhanh đã dời mắt đi chỗ khác.

Suốt quá trình, hai mắt ông không có chút gợn sóng nào, chỉ còn sự tĩnh mịch.

Bạch Lê thấy vậy, trong lòng cũng không hơn gì, chỉ cảm thấy thế giới này không nên tiếp tục như thế nữa. Bọn họ đã có phương hướng trị liệu "Chứng đứt gãy gien", vậy nên nhanh chóng thử nghiệm, coi như sớm hơn một ngày so với dự tính ban đầu thì cũng là một kiểu tiến bộ.

Tâm trạng của cậu khó tránh khỏi có chút nôn nóng, Văn Tinh Diệu ngồi cạnh rất nhanh đã nhận ra Bạch Lê có gì đó không ổn, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu để trấn an. Bạch Lê hồi thần, thu lại những suy nghĩ trong lòng, lần thứ hai tính toán những việc cần làm sau khi đến "Sao Hi Vọng".

Chúc Mặc Lăng thực ra cũng để ý thấy sự bất thường của em trai nhà mình, nhưng anh ta không ngồi cần cậu như Văn Tinh Diệu, phản ứng cũng không nhanh bằng Văn Tinh Diệu, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên đang ghét này "Vuốt lông" cho em trai, dễ dàng giúp em trai khôi phục dáng vẻ bình thường.

Trong lòng thật ra có chút chút hài lòng, nhưng anh ta không nói, không thể để Văn Tinh Diệu kiêu ngạo được.

Không chỉ như vậy, ah ta còn cố ý mở miệng, dời đi sự chú ý của em trai: "Thực ra so với mấy tháng trước, tình hình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Mấy tháng trước, phi thuyền tới "Sao Hi Vọng" rất ít khi còn chỗ trống, đại khái là tầm một, hai tháng trước, tình trạng này đã có cải thiện đáng kể, nguyên nhân là gì, chắc em là người rõ ràng nhất, đúng không?"

Ý tứ trong lời này, gần như không thể rõ ràng hơn được nữa, ngay khi Chúc Mặc Lăng nói xong, Bạch Lê đã lập tức hiểu ra. Anh trai, nói là một lời nhắc tỉnh người không mộng cũng không quá đáng.

Trước đó cậu vẫn luôn suy nghĩ theo lối mòn, thú nhân mắc "Chứng đứt gãy gien", bệnh tình sẽ ngày càng trầm trọng hơn, không gì có thể ngăn cản, tình huống như vậy phải làm sao để thay đổi, lại quên mất chuyện khiến cậu lo lắng này, thực ra đã trong lúc lơ đãng xảy ra biến hóa.

Trò chơi nông trại giả lập "Vùng đất điền viên" đột nhiên xuất hiện, sự nhiệt tình của nhân dân vũ trụ đối với trò chơi này xưa nay chưa từng có. Sau đó, cuộc sống điền viên thoải mái tự tại, các món ăn ngon khẩu vị phong phú, cách chơi thú vị, non xanh nước biếc, biển rộng trời cao, toàn bộ đều là những thứ trong thực tế không tồn tại.

... Cũng không thể nói là không có, chỉ là trên hành tinh cư trú của thú nhân, chúng nó đã hoàn toàn bị bỏ qua.

Có thể chính một thế giới như vậy, mới khiến người dân vũ trụ một lần nữa cảm nhận được sức sống được tái tạo, lan tỏa, mấy chục năm trước dường như hoàn toàn sống phí, bọn họ thế mà lại tìm được chân lý cuộc sống trong trò chơi!

Tuy không có báo cáo đầy đủ tỉ mỉ, những Bạch Lê vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, tỷ lệ thú nhân mắc "Chứng đứt gãy gien" giai đoạn cuối, lùi về kỳ con non đang dần giảm xuống.

"Em biết rồi." Bạch Lê nở cụ cười nhẹ nhõm, nhìn những người khác, nói, "Mọi người đừng nhìn em như vậy, vừa rồi chỉ là so em để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà thôi, giờ không sao rồi."

Nói xong, lập tức chuyển đề tài, đứng dậy chạy đến đài quan sát cách đó không xa, nhìn cảnh phi thuyền hạ cánh xuống "Hành tinh Hi Vọng".

Bạch Lê biết đại khái "Sao Hi Vọng" trông như thế nào, nhưng hình ảnh trong trí nhớ kém xa khi tự mình tận mắt nhìn thấy.

Đập vào mắt là một vùng xanh biếc rộng lớn, chỉ có ở những chỗ rất xa mới xuất hiện chút màu xanh lam, đó là màu của biển. Gần như tất cả các lục địa đều bị cỏ xanh bao trùm, đất đai dường như đang trập trùng cuộn sóng, địa hình sườn dốc rất hiếm thấy.

Là hành tinh cư trú của tất cả những thú nhân lui về kỳ con non của Đế quốc, không nghi ngờ gì, "Sao Hi Vọng" là hành tinh có diện tích vô cùng lớn. Lúc trước Bạch Lê từng nhìn thấy trong tài liệu về hành tinh này mà Chúc Mặc Lăng gửi cho mình, so với hành tinh "Sườn Xào Chua Ngọt" "Sao Hi Vọng" phải lớn hơn gấp năm lần, lúc đó trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, mua được hành tinh này thật tuyệt vời, cậu lời to rồi!

Một hành tinh lớn như vậy, cậu phải mất bao lâu mới trồng hết được nha, hì hì hì ~

Thấy "Sao Hi Vọng", Bạch Lê lập tức biết tình huống đại khái ở những hành tinh nông nghiệp khác là như thế nào, trong lòng có cảm giác phẫn nộ với sự phung phí của trời của người dân vũ trụ, họ cách câu trả lời gần như vậy, lại xa xôi như vậy.

Trên "Hành tinh Hi Vọng" chỉ có một cảng hàng không duy nhất, tọa lạc ở khu phía nam ấm áp. Sau khi xuống khỏi phi thuyền, bọn họ phải tới đó đăng ký mục chuyến đi của mình.

Thăm người thân, thăm bạn, dẫn người nhà đến giải quyết quyền cư trú, trong đó, nhóm người Bạch Lê là đặc biệt nhất, bọn họ đến với danh nghĩa kiểm tra "Tài sản cố định".

Trên "Sao Hi Vọng" có người của tộc Thiên Hồ đóng quân, sau khi thấy đơn đăng ký đặc biệt này, đoán được có thể là tộc trưởng Chúc Mặc Lăng đến thì vội chạy tới đón, sau khi đến lại bị người còn lại bên cạnh tộc trưởng thu hút sự chú ý.

"Cậu, cậu chủ nhỏ??" Người tới không dám tin dụi dụi mắt mình, muốn dụi đỏ cả mắt mới dám tin đây không phải ảo giác của bản thân.

Cậu chủ nhỏ mà bọn họ tìm kiếm suốt ba năm ròng, giờ đang hoàn chỉnh đứng ở bên cạnh tộc trưởng. Cậu chủ nhỏ hình như cao hơn trước một chút, nét mặt thoạt nhìn cũng dịu dàng hơn, nhìn lướt qua là biết sinh hoạt không tồi, thực sự khiến người ta vui mừng nha.

Chờ chút! Sao cậu chủ nhỏ lại là người, hình thái con người?? Nếu y nhớ không nhầm, ba năm trước, khi cậu chủ nhỏ lén rời khỏi "Sao Hi Vọng", hình như đã lùi về kỳ con non rồi mà?

Cho nên, tình huống bây giờ là sao, sao cậu chủ nhỏ lại từ kỳ con non khôi phục hình thái nhân loại vậy?

Đây là kỳ tích chủ xuất hiện trên người cậu chủ, hay là phương pháp trị liệu có thể dùng được cho toàn bộ nhân dân vũ trụ?

Nghĩ đến đây, trong lòng của người tộc Thiên Hồ này không nhịn được bắt đầu kích động. Trên hành tinh này, đang có không ít nhóc lông xù tộc Thiên Hồ bọn họ đang sống, trong đó còn có cả cha mẹ của tộc trường và cậu chủ nhỏ, còn có thân thích bạn bè của y nữa... Nếu tất cả mọi người đều có thể khôi phục hình người, vậy chính là khung cảnh đại đoàn viên rồi?

Có thể trở thành quản lý của "Sao Hi Vọng", đầu óc của người này tất nhiên rất linh hoạt, tuy trong lòng đang có hàng vạn suy tính, nhưng trên mặt y lại không biểu hiện ra quá nhiều, thoạt nhìn chỉ hơi kích động một chút, có thể xem là cảm xúc do nhìn thấy tộc trưởng của mình.

Bạch Lê cười với đối phương, tay phải vẫy vẫy chào hỏi một tiếng. Cậu vẫn còn nhớ, lần trước bị đưa tới đây, đối phương chính là người tiếp đón cậu.

Hi vọng đối phương đã quên mất chuyện này.

"Tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Chúc Mặc Lăng chào hỏi người trong tộc.

"Được được được, tôi lập tức đi sắp xếp, tộc trưởng, cậu chủ nhỏ, các vị khách quý, mọi người đi theo tôi!" Quản lý vội vội vàng vàng đáp lời, dẫn nhóm người bọn họ đi tới tòa nhà văn phòng mà tộc Thiên Hồ bọn họ xây dựng.

- --o0o---