Cùng Nàng Cưới Trước Yêu Sau

Chương 23



“Vậy trả hết rồi ly hôn.” Diệp Quan buộc miệng thốt ra.

“Chị nghiêm túc?” Hạ An trợn tròn mắt nhìn Diệp Quan, nhưng vẻ mặt cùng với ngữ khí của đối phương không giống như đang nói giỡn.

“Ngày mau tôi sẽ cho người chuyển tiền viện phí cho ba cô.”

Với việc Diệp Quan tự chủ trương, Hạ An không biết phải làm sao: “Diệp tổng?”

“Tôi đã nói không muốn nợ ân tình của cô.” Diệp Quan lái xe, tiếp túc duy trì trạng thái bình tĩnh trầm ổn: “Cô thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi giúp cô một việc, coi như không ai nợ ai.”

Logic đến mức người khác không thể phản bác.

Hạ An nắm dây an toàn, cúi đầu suy tư một trận, thấp giọng: “Khi về em sẽ viết giấy nợ cho chị.”

Vậy là thỏa hiệp.

Chân nhắc đến thực tế, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Diệp Quan nói đúng, sớm hay muộn nàng cũng sẽ không chịu được nổi cuộc sống như vậy. Mạnh mẽ hơn cũng không thể giải quyết tốt vấn đề, Hạ An biết, điều quan trọng nhất bây giờ là chữa bệnh cho cha nàng.

Nhưng tất cả những thứ này đều cần tiền gấp.

Cho nên đêm này nàng mới liều mạng uống rượu như vậy. Nhưng lúc nãy ở góc tường nôn đến trời đất mờ mịt, Hạ An lần đầu thấy bất lực tuyệt vọng. Hiện thực tàn khốc, không phải tất cả mọi chuyện đều ‘xe tới núi ắt có đường’, không kịp kiếm đủ tiền, thì ba nàng sẽ không được chữa trị một cách tốt nhất.

Nghe được Hạ An chịu thỏa hiệp, Diệp Quan lái xe, không chút gợn sóng nào để lại một câu: “Hiếm thấy thông minh được một lần.”

Hạ An: “…”

Diệp Quan không thích nói quá nhiều, đêm nay tâm tình Hạ An lại phức tạp, vì lẽ đó hia người trong xe đều yên tĩnh, không ai nói lời nào.

Mệt thì về nhà ngủ. Lời quan tâm ôn nhu này cứ vậy mà rơi vào lòng Hạ An.

Kỳ thực ở vài giây ôm Diệp Quan ban nãy, Hạ An nhắm hai mắt, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ đáng khinh, nàng ảo tưởng Diệp Quan thật sự là vợ mình, là người nàng có thể dựa vào khi hoạn nạn. Cho nên khi Diệp Quan ôm nàng vào trong ngực, nàng thừa nhận mình động tâm, vừa kiên định lại ấm áp, thậm chí có ảo giác hạnh phúc, tư tâm không nỡ buông ra, muốn được cô ôm mãi.

Vốn dĩ cô rất phản cảm việc phải dựa dẫm người khác, nhưng đối với Diệp Quan… Loại cảm giác đặc biệt này lớn lên từng chút một, càng lúc càng mãnh liệt.

Hạ An dựa lưng vào ghế nhẹ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, muốn bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, nhưng nhìn đến hình ảnh phản chiếu của Diệp Quan trong kính, nàng lại mơ mơ hô hồ nhìn đến xuất ngây ngốc, hoàn toàn làm lơ cảnh đêm bên ngoài.

Diệp Quan hơi đảo mắt sang, nghĩ là Hạ An chỉ đơn giản là ngẩn người một chút chứ không biết đối phương đang nhìn chính mình đến thất thần.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe.

“Chắc là Vãn Vãn, cô nói chuyện với con bé đi.”

“Ừm.” Hạ An quay đầu, lấy lại tinh thần.

“Mẹ…” Diệp Vãn ủy khuất dùng giọng mũi lên tiếng.

“Vãn Vãn có ngoan ngoãn uống thuốc không đó?”

Vừa nghe được giọng nói của Hạ An, Diệp Vãn ở đầu giây bên kia lập tức làm nũng, còn mang theo một chút nức nở: “Mami, mami mau về nhà đi, con rất nhớ mami~”

Hạ An nghe được âm thanh này tâm muốn nhũn ra, vội vàng dụ dỗ: “Đừng khóc đừng khóc, tối nay mami sẽ về, bảo bảo nghe lời, uống thuốc trước được không?”

Diệp Vãn gật gù: “Dạ.”

“Thật là ngoan, mami lập tức về nhà.”

“Mẹ không được gạt Vãn Vãn.”

Diệp Quan ở một bên nghe được đoạn đối thoại của hai người, cảm thấy khó hiểu, cũng là những lời này, nhưng Diệp Vãn chỉ nghe lời Hạ An, miễn là Hạ An hơi hơi dỗ một hai câu thì tiểu gia hỏa kia liền nghe lời, muốn ngoan bao nhiêu sẽ có bây nhiêu.

Lại dỗ bé con thêm vài câu mới cúp điệp thoại.

Bên trong xe lần thứ hia rơi vào yên tĩnh.

Hạ An hơi dịch chuyển thân thể, nhớ tới câu nói lúc trước ‘Trả hết tiền rồi ly hôn.’, Diệp tổng cũng thật sự dám nói vậy. Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, không khỏi thăm dò hỏi: “Chị cứ vậy mà tin tưởng em?”

Diệp Quan ngắn ngủi liếc nhìn Hạ An một chút: “Cái gì?”

“Lỡ như em không trả tiền nổi thì sao?” Hạ An cố ý hỏi như vậy, theo như cách nói của Diệp Quan, vậy là sẽ không ly hôn?

Xe tiến vào tiểu khu, Diệp Quan chậm rãi dừng xe, vẫn là câu nói kia: “Trả hết rồi ly hôn.”

Hạ An không cảm thấy điều kiện này đối với mình có hạn chế gì, giọng nói nhẹ nhàng: “Diệp tổng, thật ra với em không ly hôn cũng không sao, dù sao tạm thời em cũng không có ý định kết hôn.”

Phải nói trên phương diện tình cảm, Hạ An chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng không thiếu người theo đuổi, nhưng cái gọi là tình cảm, Hạ An cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao, bởi vì cuộc sống quá bận rộn, nàng không có thời gian cân nhắc đến, cũng không có hứng thú cân nhắc. Điều Hạ An nghĩ nhiều nhất, là cố gắng như thế nào để đạt được mục tiêu của chính mình.

“Tôi cũng không định kết hôn.” Diệp Quan nói còn nhẹ nhàng hơn so với Hạ An: “Nếu cô không muốn ly hôn thì chúng ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ như vậy.”

Vẫn duy trì mối quan hệ như vậy!?

Diệp Quan nhàn nhạt trả lời làm Hạ An hoài nghi nhân sinh, quả nhiên không thể so độ bình tĩnh với Diệp tổng, chẳng lẽ chị ấy thật sự không có ý định kết hôn sao? Cô năm nay 32 tuổi, Hạ An cảm thấy, đây là tuổi vô cùng thực tế và lý trí.

“Không lẽ chị chưa từng cân nhắc đến việc thật sự kết hôn sao?” Hạ An lần thứ hai hỏi Diệp Quan vấn đề này.

Mỗi lần nghe Diệp Vãn thân mật gọi mình là mami, Hạ An liền nhịn không được mà nghĩ nếu sau này nàng kết thúc quan hệ hiệp ước với Diệp Quan, vậy làm sao có thể nói với Vãn Vãn đây? Hiện tại tiểu gia hỏa có bao nhiêu vui vẻ thì tương lai sẽ có bấy nhiêu khổ sở.

“Kết hôn giả cũng không phải là biện pháp.” Hạ An đăm chiêu, nói một mạch: “Coi như là vì Vãn Vãn… kỳ thực Vãn Vãn rất muốn có một gia đình hoàn chỉnh, con bé cũng thật sự hy vọng chị có một đối tượng. Ngày đó con bé lén nói với em, không muốn nhìn thấy chị lúc nào cũng một mình.”

Những điều này, Diệp Quan làm sao không hiểu.

“Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn, sẽ không suy xét đến kết hôn.” Diệp Quan trả lời đơn giản dứt khoát.

Cứ vậy mà quyết định? Hạ An muốn phản bác, nàng do dự một chút, tiện đà hỏi: “Lỡ đâu gặp được người yêu thích thì sao? Chị cũng không…”

Diệp Quan dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ An, không muốn tiếp chủ đề này.

Hạ An nhận được, biết có hỏi nữa cũng không được gì, đang nói nửa chừng đột nhiên im bặt.

“Xuống xe đi.” Diệp Quan cởi dây an toàn.

Từ quán bar đến tiểu khu này không tới hai mươi phút đi xe, đây là khu vực phồn hoa nhất Nam Thành, mà Đông Cảnh lại là nơi đắt đỏ nhất trong khu vực này, ra vào đều là xe sang. Sau khi nhận thức Diệp Quan, Hạ An đột nhiên nhảy vào một thế giới không thuộc về mình.

Xuống xe, Hạ An yên lặng đi theo sau Diệp Quan. Chủ nghĩa không kết hôn, cũng khó trách chị ấy không ngại vấn đề kết hôn giả.

Hạ An nhìn bóng lưng cao gầy tao nhã của Diệp Quan, miên man bất định, trong cõi u minh cảm thấy sau lưng cô hẳn có rất nhiều cố sự, nhưng theo tính cách của Diệp tổng, nhất định sẽ không nhiều lời với người khác.

Có lúc, Hạ An cảm giác mình tựa hồ đã đến gần Diệp Quan một chút, nhưng một giây sau liền phát hiện đó chỉ là ảo giác.

Bất tri bất giác, tại sao lại nghĩ đến việc tìm hiểu khối băng kia… Một trận gió lạnh thổi đến, Hạ An lại để chân trần nên run lập cập, nàng nắm thật chặt áo khoác, suy nghĩ được kéo trở lại hiện thực.

Chung cư độc thân màu trắng, không mang lại cảm giác đây là nhà ở, nơi này giống văn phòng hơn, phòng ngủ, phòng tắm, phòng sách và nhà bếp đều mang thiết kế bán mở*, đơn giản nhưng lại nghệ thuật. Bởi vì gam màu lạnh cùng với phong cách thiết kế bán mở khiến cho gian nhà càng thêm vẻ trống trải.

*Bán mở: nửa mở, mở một nửa. Chắc là kiểu nửa mở nửa kín.

Hạ An vừa đi vào, nơi này xác thực rất giống phong cách của Diệp tổng.

Diệp Quan cũng không thường tới đây, trừ phi gặp áp lực đè nặng, muốn yên tĩnh một mình thì mới tới đây.

“Cô đi tắm đi, khăn mặt cùng áo tắm treo trong đủ đồ ở phòng tắm.”

Hạ An xoa xoa trán, đứng tại chỗ một hồi lâu, lúc vừa vào đến phòng khác liếc mắt một liền thấy phòng tắm thủy tinh rõ mồn một, lúng túng hỏi Diệp Quan: “Có… có một phòng tắm này thôi sao?”

Diệp Quan bình tĩnh ngồi trên sofa xem bưu kiện trên diện thoại, không ngẩn đầu lên: “Có một phòng thôi.”

Dưới tình huống này, không lẽ Diệp tổng không thấy xấu hổ sao? Hạ An lại nhìn Diệp tổng không có chút nào để ý, hẳn là cô chưa cảm giác được.

“Còn việc gì sao?” Nhận ra Hạ An còn đang đứng tại chỗ, Diệp Quan hỏi, chỉ là vẫn cúi đầu nhìn màn hình điện thoại như cũ.

Hạ An còn chư nói gì thì cái bụng đã lên tiếng trước.

ọt ọt…

Đều do căn phòng này vừa trốn trải mà hiệu quả cách âm lại tốt, Hạ An không biết Diệp Quan có nghe được hay không, nhưng bản thân nàng nghe được rất rõ.

Diệp Quan không lên tiếng, vẫn lạnh nhạt ngồi trên sofa.

Hạ An nhắm mắt đi đến phòng tắm, đến gần thì thấy cũng may phòng tắm cũng không phải hoàn toàn cởi mở, nàng kéo rèm che xuống, cũng không biết từ bên ngoài nhìn vào sẽ như thế nào, nhưng ít ra cũng có cái che chắn.

Sau khi Diệp Quan xử lý xong bưu kiện liền gọi một cú điện thoại: “… Ừm, ngay bây giờ, đem đến sớm chút.”

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Diệp Quan cúp mãy, hờ hững ngẩng đầu nhìn lên.

Xuyên thấu qua lớp rèm có thể nhìn thấy được bóng hình.

Một thân ảnh mảnh khảnh mông lung đứng dưới vòi sen cọ rửa thân thể, tuy rằng thân hình đơn bạc, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra đường cong lồi lõm đặc thù của phụ nữ.

Diệp Quan quay đầu phục hồi lại tinh thần, hiểu được tại sao Hạ An phiền phiền nhiễu nhiễu hỏi mình có phải chỉ có một phòng tắm không.

Trong phòng tắm, Hạ An muốn tốc chiến tốc thắng, tẩy sạch một thân mùi rượu, trên người toàn bọt xà phòng đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm chảy xuống đỉnh đầu, Hạ An không những không thanh tỉnh, trái lại càng thêm mơ hồ. Hơi rướn người về trước duỗi tay muốn lấy khăn tắm đang treo trên giá, vừa mới nắm được khăn tắm thì trước mắt bỗng nhiên mê man…

Là bác sĩ cũng không có nghĩa có thể tự chăm sóc tốt bản thân, trong bệnh viện có cả khối bác sĩ té xỉu vì làm việc mệt nhọc quá độ.

Phòng tắm có người té ngã, trong căn phòng vắng lặng cho nên động tĩnh có vẻ vô cùng lớn. Nghe được âm thanh, Diệp Quan đứng lên đi về phía phòng tắm.

“Ây…” Hạ An ngã chổng vó trong phòng tắm, họa vô đơn chí, đầu vừa vặn va vào bồn tắm lớn, vô cùng đau đớn, nàng đưa tay xoa xoa, trước mắt tối đen vài giây, Hạ An híp mắt lại hòa hoãn một lúc mới chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Diệp Quan gõ gõ cửa, một hồi lâu cũng không nghe được động tĩnh bên trong liền trực tiếp đẩy cửa kính bán thấu ra: “Không có sao chứ?”

Diệp Quan cúi đầu, chỉ thấy Hạ An ngã nhào trên sàn. Sau đó một thân thể trắng nõn được thu vào đáy mắt, liếc một cái là thấy không sót gì.

“Không có chuyện gì…” Hạ An híp lại mắt đáp, nửa giây qua đi nàng mới ý thức được vân đề, cấp tốc cầm khăn tắm che lại những vị trí mấu chốt.

Chỉ là nhìn thấy động tác quay mặt đi của Diệp tổng, Hạ An đang che nơi bí ẩn liền biết, đối phương đã thấy được những gì không nên thấy.

Hạ An vừa nghĩ đến, khuôn mặt vốn tái nhợt thoáng chốc nóng lợi hại, sau đó nhuộm đỏ cả mặt: “Diệp tổng…”

Ánh mắt Diệp Quan vẫn đang nhìn nơi khác, nhàn nhạt hỏi: “Cần giúp một tay không?”

“Không cần.” Hạ An đỡ đỡ trán, cảm giác lúng túng tới cực điểm: “Trước tiên chị ra ngoài một chút…”

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cần giúp một tay không? Sâu sắc lộ ra nội tâm của lão Diệp hahaha

Diệp tổng os: Đuổi tôi đi, vợ không nể mặt tôi aaaaaaaa