Cùng Múa Với Sói

Quyển 4 - Chương 15: Lập hậu



Sở Liên Nhi bị bọn họ nhìn cả người không được tự nhiên,toàn thân nàng đều bẩn thỉu, trên ngực cũng còn có bụi đất, tóc vốn búi tốtcũng rớt nửa bên xuống, hoàn toàn giống một bà điên.

Thật đáng ghét, tại sao ở trước mặt Đông Ly Thuần luôn khôngbảo trì được hình tượng ưu nhã cao quý? Dầu gì nàng cũng là thiên kim tiểu thưmà. Trước khi nàng xuyên qua, cũng đúng là thân phận thiên kim tiểu thư. Tấtnhiên đối với những thần tử ghét nàng này, ở trong mắt bọn họ, nàng vốn làkhông có uy tín, nhưng giờ phút này, động tác lỗ mãng lại thêm vào một vết dơ đậm,không có hình tượng thục nữ nên có.

Tay nhỏ bé bị bắt, nàng ngẩng đầu, nhìn Đông Ly Thuần, hắnkhích lệ nhìn nàng, ý bảo nàng đừng sợ.

Nàng sợ cái gì à?

Trong mắt nàng đánh dấu chấm hỏi, nàng chỉ là áo não màthôi.

Nàng thấy mọi người đều nhìn nàng, bộ dáng trông mong, giốngnhư nhân viên thành kính lắng nghe lãnh đạo nói chuyện. Nàng có lời gì có thểnói hay sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn Đông Ly Thuần, phát hiện hắn cũng đangnhìn mình, cúi đầu, nhìn một thân dơ dáy bẩn thỉu, nói: “Các ngươi từ từ tán gẫu,ta, ta đi trước đổi bộ y phục.” Muốn nàng chật vật như vậy cùng nói chuyện, cònkhông bằng muốn mạng của nàng.

Mọi người ngạc nhiên, nhìn bóng lưng chạy còn nhanh hơn thỏcủa Sở Liên Nhi, mắt tất cả đều choáng váng.

Chờ Sở Liên Nhi đổi y phục ra ngoài lần nữa, phát hiện ĐôngLy Thuần đã vào lều, không khỏi hỏi: “Các ngươi nói như thế nào?”

Đông Ly Thuần không có trả lời, chẳng qua là ôm chặt nàng.

Nàng mặc hắn, hai tay chống đỡ trước ngực hắn, dựa sát vàotrong ngực hắn như chim nhỏ, ngửi được hương cỏ xanh đặc biệt trên người hắn, hỏi:“Như thế nào, các ngươi nói như thế nào?” Nàng mở đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Hắn cạo nhẹ lỗ mũi nàng, nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày maicòn bận việc.”

Nói như vậy, những người đó đã nhượng bộ. Sở Liên Nhi khônghỏi tới nữa, dù sao đó không phải là trọng điểm, quan trọng nhất là, Đông LyThuần vẫn thực hiện lời hứa của hắn, lấy nàng làm hậu rồi.

Ai, các thần tử đáng thương, gặp phải hoàng đế tùy hứng lạicả gan làm loạn như Đông Ly Thuần, coi là bọn họ xui xẻo.

. . . . . . . . . . . . . . .

Mặt trời mạnh nhô lên cao!

Ánh mặt trời lửa đỏ, nóng rát chiếu sáng cả vùng đất!

Trong không khí lưu động nóng rang làm người ta tức.

Mặc dù ánh mặt trời nóng bỏng làm lòng người sinh phiền não,nhưng trên đường phố chính của kinh thành lại tụ tập đầy dân chúng. Đỉnh đầu bọnhọ là mặt trời nóng, trong tay cầm hoa tươi, nhìn đội ngũ lễ nghi lớn từ hoàngcung ra ngoài. Bách tính đều biết, hôm nay là ngày Đông Ly Thuần điện hạ lênngôi, hơn nữa là ngay vui đế vương bọn họ kính yêu nhất lấy hoàng hậu.

Bách tính rất là tò mò đối với hoàng hậu mới, muốn biết nànglà vị thiên kim của trọng thần trong triều đình nào, lại có thể cùng nhau namchinh bắc chiến với Đông Ly Thuần, nghe nói nàng thông minh lanh lợi, tràn đầytrí khôn, rất được Đông Ly Thuần sủng ái, liều lĩnh lập nàng làm hậu. Lường trướcnhất định là vị nữ tử thiên kiều bá mị, bọn họ tò mò chết với hoàng hậu mớinày, càng muốn biết hoàng hậu mới là người phương nào, thiên kim nhà nào. Đángtiếc, quan lại trả lời đều là lập lờ nước đôi, điều này khiến bọn họ càng thêmtò mò. Hoàng hậu mới không có tài sản bối cảnh gì, nhưng lại được Đông Ly Thuầnsủng ái sâu, đây là một kỳ tích.

Khi đội ngũ danh dự ra khỏi thành rồi, bách tính liền bắt đầunghểnh cổ mong đợi nhìn về cửa thành. . . Nghe nói, tân hoàng, và hoàng hậu sẽtừ cửa thành kia vào thành.

Đông Ly Thuần cũng không thay Hoàng Bào, toàn thân mặc đồtang, ngồi lên đội danh dự từ hoàng cung ra ngoài trước.

Sở Liên Nhi rất là không hiểu, hắn trả lời: “Theo như tổ chế,trước khi tân hoàng lên ngôi, phải mặc đồ tang làm lễ. Đây là nghi thức mở màn.Trước phải do quan viên Lễ bộ chia ra đến đàn tế trời, dàn tiên nông, thái miếubáo cho tổ tiên. Đến trống Minh Chung, ta mới có thể qua cửa Ngự Thiên.” Hắncúi đầu hôn nàng một cái, nói: “Liên Nhi, ta đi trước, chờ ta ở trước điện.”

Nguyên lai là hoàng đế lên ngôi còn có trình tự phiền toáinhư vậy. Sở Liên Nhi gật đầu, nhìn hắn mặc đồ tang càng lộ vẻ ngọc thụ lâmphong, hạc đứng trong bầy gà.

. . . . . . . . . . . .

Đông Ly Thuần mặc cũng đơn giản, nhưng Sở Liên Nhi lại khác,trời chưa sáng liền bị bắt dậy, bọn ma ma trong cung chẳng biết lúc nào đã đếnquân doanh, vây quanh nàng tắm rửa, không biết có phải những ma ma này có thùoán với nàng không, lớp da sạch sẽ của nàng bị bàn tay thô ráp của nàng nànglau, cư nhiên lau ra một tầng da chết thật dầy. Này còn chưa tính, sau khi tắmrửa xong, y phục cũng không kịp mặc, lão bà nọ còn ép nàng đến trên giường, mởcặp chân nàng ra. . . . A, ông trời. . . Thật may là tối hôm qua Đông Ly Thuầnkhông “này nọ í é í é” với nàng, nếu không, nàng thực sự chỉ có nhảy vào HoàngHà thôi, thật không dám gặp người.

“Các ngươi muốn làm gì a, buông ta ra.” Bốn tay chân bị gắtgao đè lại, Sở Liên Nhi không thể động đậy, tức giận miệng mắng to, nàng biếttrong cung mặc dù quyền lực của hoàng hậu lớn nhất, nhưng những ma ma dạy họcnày cũng là nhân vật tai mắt thông thiên, ngay cả hoàng đế đều phải kính cácnàng ba phần, nàng cũng biết thân là hoàng hậu, trước khi vào cung đều phải trảiqua kiểm tra nghiêm khắc, cái gì chân hình o, chân hình x, bước chữ bát, bênngoài chữ bát bên trong chữ bát cũng không thể làm hoàng hậu. Trên người có mùilà lạ hôi nách càng thêm bị loại bỏ, hơn nữa, quan trọng nhất là, hoàng hậu từbên ngoài cung mang tới hoàng cung, phải là xử nữ.

Ông trời, nàng toàn thân trên dưới cũng không có khuyết điểmđể các nàng soi mói, nhưng, nàng đã sớm không phải là xử nữ á.

Còn nữa. . . , mặc dù tối hôm qua bọn họ không có làm sự việckia, nhưng khuya ngày hôm trước làm nha, hơn nữa còn làm rất nhiều lần, khôngbiết những Lão Ma Ma lợi hại này có thể nhìn ra hay không.

Một vài Lão Ma Ma mặt nghiêm túc nhìn kỹ hạ hoa tâm củanàng, da mặt run lên, giọng nói lạnh như băng nghiêm nghị: “Hoàng hậu các đời củaĐông Ly quốc ta tới nay trước khi gia phong trước đều là thân xử nữ. Mà nươngnương. . . Nương nương quả thật kiều mỵ như hoa, nhiệt tình như lửa, khôngtrách được bệ hạ khuynh tâm vì ngài, ba nghìn mỹ nữ hậu cung cũng bị bệ hạ đuổira cung từ sớm rồi.”

HEAA. . . , cái gì kiều mỵ như hoa, nhiệt tình như lửa, cứviệc nói thẳng nàng là hồ ly câu dẫn hoàng đế bọn họ.

Bất kể như thế nào, tân hậu còn chưa vào cung đã không cònlà xử nữ, đối với mấy ma ma nghiêm nghị máy móc này mà nói đã là thiên lý bấtdung .

Nhưng những này Lão Ma Ma này trừ sắc mặt khó coi ra, vẻ mặtkhinh thường ra, cũng không có làm khó Sở Liên Nhi, chẳng qua là động tác hơithô lỗ chút.

“A, ngươi muốn làm gì?” Bốn chân vẫn bị đặt tại trên giường,Sở Liên Nhi nhìn đồ nhọn lóng lánh ánh vàng Lão Ma Ma kia cầm trong tay, phảilà cái nhíp . . . , nhắm ngay hạ thể của nàng, ông trời, nàng muốn làm gì?

“Nô tỳ nhổ lông thay nương nương.” Lão Ma Ma mặt cứng nhắcnói, Sở Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng còn nghĩ nàng muốn. . .

Hạ thể bị lau xà phòng, như vậy lông rất dễ dàng thanh trừ sạchsẽ, nhưng Lão Ma Ma này xuống tay thật nặng, kéo nàng gào lên.

“Thân là đứng đầu lục cung, sẽ phải có uy nghi của quốc mẫumột nước, chút đau này coi là cái gì? Coi như là lên núi đao xuống biển lửa, đềuphải bày ra uy nghi thân là hoàng hậu nên có.” Lão Nữ Nhân kia vừa nói, còn vừadùng sức túm một nhúm lông, Sở Liên Nhi đau hít vào một hơi, con bà nó, nếu LãoXử Nữ này nhổ từng sợi một cũng không đau như vậy, nhưng nàng cố ý không để chonàng tốt hơn, cư nhiên kéo một nhúm một nhúm. Được, nhớ kỹ cho ta, chờ vào cungrồi sẽ thu thập lão xử nữ nhà người.

Cuối cùng làm sạch hết tất cả lông mọc trên người rồi, lại bịcác nàng chùi chùi lau lau, không biết các nàng cầm cái gì chà xát mặt củanàng, lại càng không biết trên mặt mình bị xoa bao nhiêu phấn bột nước, vẽ mắt,kẻ đen lông mày, bôi phấn mắt, tô môi đỏ mọng, vẽ cái má, cuối cùng lại bôi phấnhương. . . Nữa sau đó, một đầu tóc đen bị búi lên, đeo lên một cái mũ phượngchín đuôi ánh vàng lóng lánh, khi mũ phượng nặng nề đội ở trên đầu thì nàng híthơi lần nữa, mũ phượng này là ai thiết kế, khẳng định có thâm thù đại hận vớihoàng hậu, cư nhiên khảm 998 viên trân châu to lớn tròn, còn điêu khắc phượnghoàng chín đuôi vỗ cánh muốn bay bằng vàng ròng, hơn nữa gần tới trên trán còncó một khối hoa văn hình rồng lớn chừng bàn tay, trong miệng rồng rũ xuống bảothạch nhìn không ra tỉ lệ, không biết tên gọi là gì, dù sao ánh vàng lấp lánh,trông rất đẹp mắt. Nhưng đồ nặng như vậy đè ở trên cổ, còn để cho người hoạt độngà? Cổ cũng bị đè tê.

Mang mũ phượng xong, một nhóm người lại ba chân bốn cẳngchùi chùi lau lau trên người nàng, đầu tiên là mặc vào áo ngực màu vàng kim,sau đó là quần áo trong màu xanh, trở lại là một tầng lại một tầng lễ phục đỏthẫm, bên ngoài rìa mới là khăn quàng vai màu đỏ lập lòe. . . Trời ạ, trời rấtnóng, còn phải mặc ba tầng, cố ý nóng chết nàng à?

Đáng tiếc tiếng kháng nghị của nàng không có hiệu quả, bọncung nữ không lộn xộn đeo hộ giáp lên thay nàng, hộ giáp nhọn nhọn, nhìn qua giốngyêu quái, ghê tởm.

Rốt cuộc chuẩn bị xong sau đó, Sở Liên Nhi mệt mỏi sắp lả,chống tinh thần nhận lấy gương từ trong tay cung nữ nhìn. Nhìn nữ nhân vẻ mặtngây ngô, đầu đội mũ phượng hoàn toàn thay đổi, thật sự là mình sao?

Làm hoàng hậu phiền toái như vậy, sớm biết như thế, nàng liềntheo ý đám người Mã Văn Trọng, cự tuyệt này cái tồi.

Rốt cuộc ăn mặc thỏa đáng, bốn gã cung nữ đi lên, hai ngườiđỡ nàng, hai người khác ở phía sau đỡ váy áo thật dài, bị nhét vào xe phượng từtrong kinh chạy tới.

Ông trời, mặc dù nàng không có gì trí nhớ, nhưng biết chiếcxe khảm Phượng khảm Long trước mắt này, gấm vóc thêu đồ án Phượng Hoàng màuvàng kim, một tầng một tầng bay múa trên không trung, sừng nhọn vàng sáng támgóc dưới mui xe, tất cả treo gấm phượng ngọc điêu màu sắc sặc sỡ, phía trước do16 con tuấn mã tuyết trắng kéo. . . . Không cần ngẫm nghĩ, đây chính là xe phượngchỉ có hoàng hậu mới có thể ngồi trong truyền thuyết.

Nhưng, nàng còn chưa có phong hậu mà? Này Đông Ly Thuần cũngquá lớn mật, Sở Liên Nhi biết quy củ trong cung, chịu không được có hành độngvượt qua khuôn phép. Coi như nàng là hoàng hậu tương lai chính xác, nhưng làkhông thể sử dụng trước. Nếu như bị bách quan biết, không biết phải bị baonhiêu khó khăn.

“Hoàng hậu, xin dời phượng giá lên xe!” Từ trong đội danh dự,mấy cung nữ mặc cung trang màu đỏ đi ra, các nàng cúi thân hành lễ với nàng,cùng hô lên.

Sở Liên Nhi mê mê hồ hồ lên xe, thiếu chút nữa đã quên rồi,hoàng hậu lên xe phượng, là muốn đạp trên lưng người trước. Nhìn thân thể gầy yếucủa tiểu thái giám quỳ trên đất kia, nàng do dự, mặc dù nàng không mập, nhưngkhông nhẹ a, tiểu thái giám này gầy như vậy, không sợ bị nàng đạp gãy eo sao?Nhưng ở những ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng cũng chỉ đành phải nhắm mắt, tay ngọcthon thon xách theo làn váy thêu trăm chim hướng phượng đỏ lập lòe, rung rungkhẽ giẫm ở trên lưng hắn, trên chân không còn là giầy thêu, mà là giày trướcsau đều cao cao nổi lên tựa như một cây cung, giẫm ở trên lưng của thái giám thậtlà có loại cảm giác đạp cây chân gậy (cây gậy mà người ta làm thêm một chỗ đặtchân, 2 tay cầm 2 cây gậy, chân để lên bệ rồi dịch cây gậy để di chuyện ý).Nàng nhìn thấy những cung nữ này đều mang giày như vậy, thật không thể tin, cácnàng không sợ đi bộ nhanh đau chân sao?

Không biết là người nào kêu một câu: “Khởi giá!” Sau đó độingũ chậm rãi đi tới, rời cửa trại lính nghe nói có hơn mười dặm lộ trình, theoloại tốc độ này, lúc đầu phải đi hơn phân nửa canh giờ.

“Nương nương, ngài muốn làm cái gì?” Bên trong xe phượng,hai người cung nữ ngồi chồm hỗm ở sau lưng Sở Liên Nhi thét kinh hãi một tiếng,trơ mắt nhìn nàng gỡ mũ phượng trên đầu xuống, vội vàng ngăn cản.

“Nương nương, không được a, còn chưa vào cung, cũng chưa đếnđại lễ sắc phong, mũ phượng cũng không thể tùy ý gỡ xuống. Đây cũng không hợp vớilễ nghi a.”

Sở Liên Nhi liếc các nàng một cái, ném mũ phượng cho một vịtrong đó, tức giận nói: “Cái mũ nặng như vậy, ngươi tới đeo lên cả ngày xem.”

“Nương nương, đây là quy củ. . . .” Mặt tên cung nữ kia lộ vẻkhó khăn.

“Chờ đến kinh thành, ta lại mang cũng không muộn.” Muốn nàngcứ mang vào thành, dọc theo đường cung dân chúng quan sát, sợ rằng còn chưa tớisắc phong nàng liền ngoẻo rồi.

Hai người cung nữ không hề nói gì nữa, bởi vì các nàng cũngbiết, nữ nhân không theo quy củ hơn nữa xem ra vẫn còn rất bốc đồng trước mắtnày là tâm can bảo bối tân hoàng thương đến tận xương tủy, vạn vạn không thể đắctội.

. . . . . . . . . . . . . . .

Khi Sở Liên Nhi mặc lễ phục thật dày sắp bị chưng thành thịtkhô thì nàng nghe được phía trước có tiếng vang, hình như là thanh âm mở cửathành. Nàng nghiêng mắt nhìn lại, cách tầng tầng lụa mỏng đỏ thắm phía trước cửalớn đã bị mở ra, từ bên trong vọt ra hai hàng binh sĩ uy phong lẫm lẫm.

“Nương nương, đến kinh thành, ngài mau đội mũ phượng lên, nếukhông ngộ nhỡ thất lễ, nô tỳ cũng đảm đương không nổi.”

Sở Liên Nhi cũng biết các nàng khó xử, không thể làm gì kháchơn là đội lên lần nữa, thẳng vai, nhìn cửa thành cao lớn chậm rãi mở ra, sauđó, xe phượng uy phong lẫm lẫm vào thành.

Đi vào cửa thành, là đường phố đã sớm chen đến nước chảykhông lọt. Bất quá, những bách tính kia chỉ có thể đứng nhìn xa xa, bởi vì, haibên đội ngũ danh dự, đã sớm bày lưới trời lồng lộng, một hàng lại một hàng binhsĩ tay cầm binh khí đứng ở hai bên, dân chúng không thể vượt qua một bước.

Bên tai đều là tiếng gọi ầm ĩ nhiệt liệt, Sở Liên Nhi nhìndân chúng kích động hai bên, bỗng dưng sinh ra cảm giác tự hào và cảm giác ưuviệt (tự cho mình hơn hẳn người khác), tựa như ngôi sao lớn công thành danh toạiáo gấm về nhà, dưới ánh mắt của dân chúng tiếp đãi dọc theo đường, vừa tự hào,lại uy phong.

Nâng rèm cửa gấm vóc thật dầy, Sở Liên Nhi nhô đầu ra muốnchào hỏi với mọi người, sắp làm hoàng hậu rồi, phải lấy được sự ủng hộ của mọingười, phải đi đường lớn thần dân chứ sao.

Từ cửa thành đến chánh điện hoàng cung cũng cần một đoạn thờigian, trong thời gian này, cổ Sở Liên Nhi bị đè thiếu chút nữa nâng không dậy,trên người mặc lễ phục thật dầy, nóng khó chịu, ông trời, sao vẫn chưa tớiHoàng Thành, tiếp tục như vậy nữa, nàng thật muốn trúng gió rồi.

“Nương nương, nhẫn nại chút, lập tức tới Hoàng Thành ngay rồi.”Hai người cung nữ liều mạng quạt thay nàng, coi như trong áo lót nàng đều là mồhôi, nhưng mà trên mặt lại không thể xuất hiện một giọt mồ hôi hột, nếu không sẽbị trôi trang điểm. Đến lúc đó, hoàng hậu trở thành diễn viên diễn kịch, làmsao giao phó với văn võ bá quan?

Hoàng hậu thất lễ trước điện, bị xử trí sẽ là các nàng.

Mặc dù cung nữ tận trách quạt thay nàng, nhưng Sở Liên Nhi vẫnbị nóng bốc hơi toàn thân, mồ hôi đầm đìa, khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, sớmbiết hoàng hậu chịu tội như vậy, nàng cũng không làm.

Thật vất vả đi tới hoàng cung, nơi đó đã tụ đầy văn võ trọngthần, cửa thành cao lớn nhìn mới toanh, đều là màn che đỏ thẫm vui sướng và mộtmảnh vui mừng y phục may mắn và cấm vệ quân nặng nề.

Xe dừng lại, Sở Liên Nhi ngồi thẳng thân thể, cách tầng tầnggấm vóc, nàng nhìn thấy dưới cửa thành cao lớn, một người mặc phục sức vàngsáng đứng thẳng, trước ngực, ống tay áo, tất cả đều thêu rồng bay giương nanhmúa vuốt, trên áo vàng sáng, có có đồ án giang sơn vạn đạm màu xanh, đai ngọc đỏvàng, đầu đội mũ thông thiên [1] , dưới trán rũ 12 tua, con ngươi xinh đẹp,đang ôn nhu nhìn chăm chú vào mình. Hắn cực kỳ kiêu ngạo đứng thẳng, phía saulà một đám thần tử sụp mi thuận mắt, hắn sãi bước đi về phía nàng, mang theotua trên trán vang rào rào, vạt áo dài dưới chân hắn, theo động tác đi bộ màđung đưa trước sau, giày gấm mềm màu vàng đỏ dưới chân hắn, ưu nhã bước về trước,động tác của hắn, ưu nhã, kiêu ngạo, long bào của hắn, thật sự rất đẹp mắt, thậtlà khí phách, thật là uy phong.

Hai tròng mắt bỗng dưng hơi xót, cách lụa mỏng bay múa, nàngđược cung nữ đỡ, từng bước một đạp xuống. Chỉ thiếu chút nữa liền dẫm lên trênlưng thái giám.

“Liên Nhi!” Lúc này, Đông Ly Thuần đã đến gần nàng, giẫmtrên bậc xe phượng bước lên, nàng vừa lúc nhìn thẳng hắn, tròng mắt của hắnsáng ngời, sáng chói như ánh mặt trời trên bầu trờix. Gương mặt của hắn ở longbào vàng sáng tôn lên càng thêm tuấn mỹ khiếp người, nhưng lại thêm phần uynghi vô cùng.

“Bệ hạ.”

Hậu tri hậu giác mà nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, hắn không cònlà Đông Ly Thuần rồi, mà là vua một nước, phải hành lễ với hắn.

Đang muốn khom lưng, nhưng mũ phượng nặng nề trên đầu khiếncho cổ của nàng cứng còng, nàng chỉ có thể gắng gượng cúi người với hắn.

Đông Ly Thuần ôm chầm nàng, trong tiếng hút khí của mọi người,ôm chầm nàng, thả vào trên đất, sau đó, nhẹ nhàng cười một tiếng với nàng, ôm cảhông của nàng, một đường đi về phía cửa thành.

Nơi đó có văn võ bá quan, Sở Liên Nhi nhìn bọn họ há hốc mồmcứng lưỡi và không chấp nhận trong mắt, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng. Hoặcgiả bọn họ đều đang oán thầm vị đế vương mới nhậm này, thật quá không tuân quycủ rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Mũ thông thiên:

Kế tiếp, là đại lễ sắc phong tiến hành long trọng mà phức tạp,hai người dắt tay, cùng nhau đi tới thái miếu, tế bái tổ tiên, quỳ lạy trời đất,sau đó là lễ nghi dài dòng nhiều hạn chế, kế tiếp là hoàng hậu quỳ xuống đất đểsắc phong, thụ sách vàng ấn phượng, nắm chặt ấn phượng trắng như tuyết, đáylòng Sở Liên Nhi không nói ra được cảm giác với cái ấn phượng biểu đạt thân phậnhoàng hậu này. Nàng thật gả cho Đông Ly Thuần rồi.

Cuối cùng, mới là nghi thức tân đế lên ngôi, theo như quy củcủa các triều đại Đông Ly quốc, thì không cho phép hoàng hậu ở đây. Càng tấ́tnhiên, tân đế lên ngôi còn kể cả đám cưới, nghe cũng chưa nghe nói.

Nhưng, Đông Ly Thuần tùy hứng cử hành chung cả đám cưới vàlên ngôi, còn can đảm làm bậy đến mức ở nghi thức lên ngôi, cùng hoàng hậu ngồilên long tọa, để bách quan quỳ bái.

Hậu cung không được can chính, hoàng hậu coi như Mẫu NghiThiên Hạ, nhưng sao có thể ngồi ngang hàng cùng hoàng đế, hơn nữa còn được báchquan quỳ bái? Sở Liên Nhi vụng trộm nghiêng mắt nhìn Đông Ly Thuần uy nghiêmbên cạnh, rất kỳ quái, hắn mặc vào long bào, hai tròng mắt hắn tĩnh mịch, thâmtrầm mà sắc bén để chúng thần quỳ bái, thanh âm trầm thấp, lại uy nghi vô cùng,khí phách không giận mà uy, biểu lộ chí khí vương giả khí phách quân lâm thiênhạ không thể nghi ngờ, nàng nhìn mặt bên đẹp mắt của hắn, tim đập thình thịch.Nam nhân ngồi trên thiên hạ này, từ nay về sau, chính là trượng phu của nàng.

Phát hiện ánh mắt của nàng, Đông Ly Thuần nhẹ nhàng nghiêngđầu, tua trên trán nhẹ nhàng lắc lư, mang theo tiếng vang thanh thúy, ánh mặttrời từ ngoài điện rọi vào, tôn nhau lên, chiếu ra ánh sáng rực rỡ ở đáy mắt hắn,quyến rũ như trầm hương. . . Sở Liên Nhi không thể không nói, nam nhân này thậtcó thể dùng chữ quyến rũ để hình dung.

“Liên Nhi, mệt mỏi không?” Thanh âm hắn rất nhẹ, ở trên đườngyên lặng như tờ, vẫn vang vọng trong đầu chúng thần. Sở Liên Nhi không dám nhìnnhững đôi mắt nhìn chăm chú vào người mình như sói như hổ, dường như muốn ăntươi nuốc sống nàng, hoàng đế bốc đồng này. Thật khiến cho nàng muốn đánh.

Đáng tiếc, Sở Liên Nhi nàng cũng không phải là nàng dâu nhỏnhẫn nhục chịu đựng, mắt nàng thoáng nhìn, thấy mỗi một triều thần đều dùng ánhmắt xem thường trừng nàng, giống như nàng là người thô tục, có thể nào ngồitrên đại điện để bọn trọng thần một nước, cột trụ triều đình như họ quỳ bái?

Sở Liên Nhi thản nhiên cười, cười quyến rũ nhìn Mã Văn Trọngcầm đầu, hắn thân là thủ lĩnh quân sư của Đông Ly Thuần, bởi vì phụ tá có công,đã là tể tướng đương triều, quyền thế ngập trời, đáng tiếc lại không ngăn cảnđược quyết tâm cưới nàng của Đông Ly Thuần, mặc dù hắn không thể không thỏa hiệp,nhưng ánh mắt oán độc. . .

Sở Liên Nhi nhìn thẳng hắn, ánh mắt người sau mang theo cảnhcáo, còn có nhiều hơn là cảnh giác, Sở Liên Nhi nhìn không khỏi buồn cười tronglòng, Mã Văn Trọng này mặc dù hơn người, nhưng người quá mức cổ hủ, thật là đihọc quá nhiều, càng học càng lui.

Bất quá, Mã Văn Trõng này là đại biểu quan văn, trong lòngnàng cũng biết rõ, Đông Ly Thuần sớm đã có ý hủy bỏ quan văn thống trị triềuđình, nếu như Mã Văn Trọng không biết tiến thối, sợ rằng sẽ gặp nạn đầu tiên.Nhưng, hắn là công thầnquan trọng vừa ủng hộ tân đế cướp lấy giang sơn, vừa mớinhậm chức liền bị lột quyền thế, Đông Ly Thuần nhất định sẽ rơi xuống đánh giáxấu được chim quên ná, không biết dùng người.

Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng với Đông Ly Thuần:“Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi.” Không phải là có chút, mà mũ phượng rấtnặng nề sắp đè đứt cổ của nàng, còn có mặc y phục thật dầy, nàng nóng sắp bốckhói.

Đông Ly Thuần nắm tay đầy mồ hôi của nàng, nói: “Liên Nhi chịutội.” Hắn ra hiệu cho nội thị bên cạnh, nội thị đã tiến lên một bước, kêu lớn:“Kết thúc buổi lễ, bách quan quỳ lạy, hoàng thượng khởi giá hồi cung!”

Văn võ bá quan lại vội quỳ xuống, cùng hô vạn tuế!

Đông Ly Thuần dắt tay Sở Liên Nhi, ra khỏi đại điện, hậu điệnđã có một đài kiệu mềm 16 người khiên dừng ở đó. Cát nhẹ tung bay, kiệu rồng chỗhùng, là ghế ngồi của hoàng đế ngồi ở trong cung.

“Liên Nhi, mệt muốn chết rồi nhé, nhịn một hồi, chờ trở lạiThanh Âm điện là tốt.” Đông Ly Thuần tự mình đỡ nàng lên kiệu mềm, mười sáu tênnội thị nhanh chóng đi về phía hậu cung.

Rất nhanh, đến Thanh Âm điện, cung nữ nội thị đã sớm chờ tạinơi đó, nhìn thấy Đế hậu hồi cung, vội vàng quỳ xuống đất tiếp giá.

“Tới a, vội vàng chuẩn bị một chút, trẫm và hoàng hậu muốn tắmrửa.”

“Dạ!” Ma ma chưởng sự thật nhanh lui ra ngoài chuẩn bị.

Sở Liên Nhi đỏ mặt, oán hận bóp hông của hắn, người này saonói không che đậy miệng thế này. Ban ngày, hắn muốn cùng tắm rửa với nàng, thẹnthùng không mắc cỡ a.

Đông Ly Thuần cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng với nàng:“Liên Nhi, ta cũng rất nóng.”

Nàng hết ý kiến, chỉ có thể giận trách trừng hắn, sau đónhăn nhăn nhó nhó đi tắm với hắn. Thân là hoàng đế, đương nhiên là có nơi chốntắm rửa đặc biệt, sau Thanh Âm điện, đặc biệt có một chỗ để tắm rửa, nghe nóicòn là ao nước nóng, hàng năm bốn mùa đều có nước nóng. Là từ trong núi sâuphía sau chảy tới, trong hồ sương mù đằng đằng, nhưng màu nước cũng rất vẩn đục.Tựa như bùn lầy vàng khuấy ở bên trong.

“Liên Nhi, trong ao nước nóng này có lượng lưu huỳnh lớn, cótác dụng làm đẹp da, rất có lợi với thân thể.” Hắn giải thích, mở hai tay ra, mặccung nữ cởi mũ thông thiên xuống cho hắn, lại cởi hoàng bào xuống.

Sở Liên Nhi cũng có cung tỳ thay nàng cởi ra quần áo phức tạptrên người, nhưng, nàng lại ghen tỵ nhìn chằm chằm hai người cung nữ kia, nhìnhọ sắp dính thân thể vào trên người hắn.

Đông Ly Thuần phát hiện ánh mắt của nàng, cho mọi người lui,tự cởi xuống quần áo trong vàng sáng trên người mình. Sau đó hắn đi tới trước mặtnàng, duỗi tay về phía nàng, “Liên Nhi, cùng ngươi tắm rửa ở trong quân doanhcòn không có quá ẩn, bây giờ, chúng ta rốt cuộc có thể không chút kiêng kỵ rồi.”

Lại đỏ mặt một lần nữa, người này, thật là tinh trùng lênóc, đầy trong đầu đều muốn cùng với nàng cái đó cái đó. . .

Nhiệt độ nước ấm trong ao nước nóng vừa phải, nước vàng đen ấmđánh vào trên da thịt, cảm giác da rút chặt một hồi một hồi, có cảm giác sảngkhoái mát mẻ, thì ra là, ngâm ao nước nóng quả thật có rất nhiều chỗ tốt.

Thân thể trần truồng, nàng để thân thể chìm vào trong nước,chỉ lộ ra một đầu, nàng nhìn thấy lồng ngực trắng trẻo của hắn dính nước, từnggiọt một từ lồng ngực hắn rơi xuống, càng thêm hấp dẫn, nàng không nhịn được nuốtnước miếng một cái, hắn thật sự quá hấp dẫn

“Liên Nhi, tại sao bơi xa như vậy?”

Đông Ly Thuần bơi tới, một đôi bàn tay vòng bên hông, giam cầmnàng trong ngực, tay vòng quanh bên hông chậm rãi dời lên trên, một tay đi tớitrước ngực, vuốt ve mềm mại trước ngực nàng, một tay đặt ở cái mông mềm mại, nhẹnhàng phủ xoa . . . Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, kìm lòng không được đổ vàotrong ngực hắn, mặc bàn tay không an phận của hắn chạy ở trên người.

Rốt cuộc danh chánh ngôn thuận ở cùng một chỗ, giữa vợ chồngnên có thân mật không khoảng cách, Sở Liên Nhi rốt cuộc không cố kỵ nữa, chủ độngvòng quanh cổ của hắn, đưa lên môi thơm. Có danh phận xác định, không cố kỵ lễgiáo và đạo đức nữa, nàng cảm nhận được an tâm và thỏa mãn trước nay chưa có.

“Liên Nhi, chúng ta rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ.” Đông LyThuần tự lẩm bẩm, hôn nàng thật sâu, sau đó cúi đầu, rơi xuống vết hôn thật sâuở trên mặt nàng, cổ nàng, sau đó, hắn đi tới trước ngực của nàng, dùng lực mút.Sở Liên Nhi thở hổn hển, hôm nay hắn không giống thường ngày, động tác khôngcòn ôn nhu, mà là khí phách khiến cho nàng không nhịn được thở.

“Thuần, đừng. . . . Không nên ở chỗ này.” Nàng còn khôngquen làm ở trong nước cùng hắn, nàng cũng từng xem trên sách, ân ái ở trong nướckhông tốt đối với thân thể nữ nhân, nước sẽ theo hạ thể tiến vào, nếu như trongnước có vi khuẩn, sẽ khiến bệnh phụ khoa phát tác.

Nàng cũng không muốn vì nhất thời tham vui mà phá hư thân thểmình.

Đông Ly Thuần buông nàng ra, bình tĩnh nhìn hai tròng mắtlan tràn quyến rũ của nàng, nói: “Được!” Nói xong, hắn ôm ngang nàng lên, đi vềphía bờ.

Hai tròng mắt hắn lửa nóng mà nhìn chằm chằm vào nàng, cườikhẽ: “Liên Nhi, đói bụng rồi sao?”

“Ách, đói bụng.” Lúc này nàng mới cảm giác bụng thầm thìvang động.

Hắn cười một tiếng với nàng, nhéo cái mông của nàng một cái:“Xem ra Liên Nhi đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa trước, chờ bổ sung thể lực rồilại làm lễ Chu Công.”

Nàng đấm hắn, “Lễ Chu Công, còn sớm lắm, mặt trời còn chưaxuống núi.”

Hắn liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời không còn mạnh nữa,trên bầu trời, chỉ còn lại một vòng cầu lửa máu đỏ, cả trời đất, đều là ánhsáng vàng không trọn vẹn.

Thời gian thật không còn sớm.