Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào

Chương 41: Đây là kết cục!



Tuy rằng quá trình xử lý độc tố rất xấu hổ, nhưng nó quả thật có ích, linh khí lại bắt đầu hội tụ trong cơ thể, cô cuối cùng cũng có thể mở túi trữ vật của mình ra.

Sau khi ăn xong một bình đan dược, miệng vết thương trên người rốt cuộc không còn đau, cô ngồi dậy xếp bằng, chịu đựng đau đớn tu luyện công pháp Vấn Tâm Quyết mới có được không lâu.

Vấn Tâm Quyết xem tên đoán nghĩa, quá trình tu luyện chính là không ngừng vấn tâm, trung gian sẽ sinh ra các loại ảo cảnh, thông qua thì tu vi sẽ tăng tiến, không thông qua tu vi liền tụt lùi.

Công pháp này thập phần thích hợp với cô, cô đi qua nhiều thế giới như vậy, trải qua đủ thiên kỳ bách quái*, đối với vạn vật trên thế gian đều có cái nhìn riêng của chính mình, ảo cảnh của Vấn Tâm Quyết, không làm khó được cô.

*Thiên kỳ bách quái (千奇百怪): nhiều sự việc kì lạ.

Thời điểm Cố Thần Hi tiến vào lần nữa, đã thấy cô ngồi xếp bằng ở trên giường, bởi vì miệng vết thương trên người, nên biểu tình của cô có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên trì tu luyện.

Đúng là một bộ dáng thân tàn chí kiên.

Hắn rảnh rỗi dựa vào cửa, khóe miệng nhếch thành một nụ cười lạnh, sau khi lẳng lặng nhìn trong chốc lát liền xoay người rời đi.

Thời điểm Lâm Lạc Lạc kết thúc tu luyện, liền phát hiện Cố Thần Hi lại đang nhìn chằm chằm cô, xấu hổ tối hôm qua tựa hồ đã sớm bị hắn quên lên trên chín tầng mây, hắn lúc này rất thản nhiên.

"Vì sao không đợi dưỡng thương xong rồi mới tu luyện?"

Cô cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn: "Ta cứ cảm thấy không sống được bao lâu nữa, gần đây thường xuyên mơ thấy có người muốn giết ta."

"Người nào?" Hai hàng lông mày của Cố Thần Hi hơi hơi dựng thẳng lên.

Đối với tu sĩ mà nói, nằm mơ là một chuyện hiếm lạ, một khi mơ thấy cái gì, rất có khả năng là điềm báo.

"Không thấy rõ mặt, nhưng mà rất nhiều người, rất rất nhiều." Lâm Lạc Lạc cười khổ nói, "Nhiều đến mức ta cũng hoài nghi, có thể là Ma Quân phái tới hay không."

"Nói bậy." Cố Thần Hi quát lạnh, "Bổn quân nếu muốn lấy tánh mạng của ngươi, thì một đầu ngón tay là có thể thu phục, cần gì người khác động thủ?"

"Vậy nếu bọn họ là thủ hạ của Ma Quân thì sao?" Lâm Lạc Lạc sâu kín nhìn hắn, "Nếu là đám Thanh Ma muốn giết ta, Ma Quân ngươi sẽ giúp ta sao?"

Cố Thần Hi cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói thử xem, bọn họ vì sao phải giết ngươi?"

"Ai biết được? Có lẽ bọn họ đố kỵ ta được Ma Quân......" Lâm Lạc Lạc tạm dừng lại, như là không thể nghĩ ra được từ nào tốt, nghiêng đầu chậm rãi nói, "Sủng hạnh?"

Tim Cố Thần Hi bỗng dưng đập nhanh hai cái, cứng rắn nói: "Yên tâm, bọn họ không dám."

Hai mắt Lâm Lạc Lạc tỏa sáng: "Cho nên nếu như bọn họ muốn giết ta, Ma Quân sẽ đứng về phía ta sao?"

Hắn có ý tứ như vậy lúc nào?

"Sao bổn quân lại cảm thấy, ngươi đang bẻ cong lời bổn quân nói nhỉ?" Hắn lạnh lạnh nhìn cô.

Cô vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn, cố gắng chứng minh bản thân không có hố hắn.

Vốn đang cho rằng có thể lừa được hắn cam đoan, ai ngờ hắn không vào hố, cô không khỏi có chút thất vọng, sâu kín thở dài một tiếng, lại chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

"Thương thế trên người ngươi quá nghiêm trọng, nếu không muốn thọ mệnh rút ngắn lại, tốt nhất không cần cưỡng ép tu luyện." Hắn lạnh lùng nói.

Nếu là di chứng khác, nói không chừng Lâm Lạc Lạc còn cố kỵ một chút, nhưng đây chỉ là thọ mệnh ngắn lại, cho nên cô hoàn toàn không để ở trong lòng, dù sao cô cũng không có khả năng sống thọ và chết tại nhà, vì thế sau khi chờ hắn rời khỏi đây, cô lại bò dậy tu luyện.

Trong viện mặt Cố Thần Hi lạnh lùng, nhìn về phía phòng cô, biểu tình lạnh lẽo dị thường.

"Không biết sống chết."

————

Lại tu luyện cả đêm, Lâm Lạc Lạc có chút mệt mỏi, miệng vết thương lại đau đớn, cô ngã vào trên giường, khó chịu nhỏ giọng rên rỉ.

"Hừ." Cùng với một tiếng hừ lạnh âm trầm, Cố Thần Hi xuất hiện ở trong phòng, "Mặc tốt quần áo đi cùng bổn quân."

"Đi đâu?" Cô mờ mịt hỏi.

"Đưa ngươi đi tìm chết."

"Ồ." Cô từ từ bò dậy, chậm rãi mặc tốt áo ngoài, hai chân chậm rì rì rũ ở mép giường, giống như một lão bà.

Vết thương trên người cô rất nhiều, cho dù là nơi nào cử động thì cũng đều sẽ đau, mang giày lại càng bất tiện hơn, ngực và bụng đều có vết thương, mới vừa ý đồ khom lưng xuống, miệng vết thương liền kịch liệt đau đớn: "Tê......"

Cố Thần Hi quả thực không muốn nhìn, tay phải hắn vung lên, đôi giày liền tự động xỏ vào chân cô.

"Đa tạ Ma Quân." Cô cười hì hì nói.

Thấy cô còn chuẩn bị chầm chậm xuống giường, hắn thật sự chờ không được, vì thế đi qua, trực tiếp bế công chúa cô lên.

Thân thể đột nhiên ở trạng thái không trọng lực, hai tay Lâm Lạc Lạc liền ôm sát cổ hắn, Cố Thần Hi cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, thấy cô còn điều chỉnh tư thế một chút, thoải mái dễ chịu nép trong lòng ngực hắn, cảm thán nói: "Cho dù là thật sự phải đi chịu chết, nhưng trước khi chết có thể như vậy, cũng coi như là không uổng công cuộc đời này."

Cố Thần Hi làm bộ không nghe được, thân hình ôm cô chợt lóe, giây tiếp theo hai người liền xuất hiện trước một cái hồ to.

Cái hồ trong suốt đến mức có thể thấy cả đáy, tựa hồ là ở trên đỉnh một tòa núi cao, bốn phía mơ hồ nhìn thấy mây mù lượn lờ, độ ấm xung quanh cực thấp, cả người Lâm Lạc Lạc run lên, liền chôn toàn bộ mặt trong lòng ngực hắn, hận không thể lột hết quần áo hắn cho mình mặc.

Quần áo hắn cũng không dày, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, hơi thở cô thở ra, xuyên thấu qua lớp vải hơi mỏng, phun lên ngực hắn.

Có chút ý ngứa không thể hiểu được.

Hắn vốn định trực tiếp ném cô vào trong hồ, nhưng thấy cô sắc mặt tái nhợt, cuối cùng là không tiếng động thở dài, ôm cô đi từng bước một xuống hồ.

Lâm Lạc Lạc rõ ràng cảm nhận được, rét lạnh càng ngày càng tới gần, cô vươn tay chạm vào nước hồ một chút, cảm giác lạnh thấu xương từ nơi tiếp xúc lan tràn lên trên.

"Tê......" Cô như bị điện giật thu hồi tay, còn đưa tay lên ngực hắn dùng sức lau, "Này cũng quá lạnh."

Cố Thần Hi rũ mắt, hắn lạnh nhạt nói: "Tay này nếu không cần nữa, bổn quân cũng không ngại giúp ngươi chém đứt đâu."

Được một tấc lại muốn tiến một thước, thế mà lại dám coi quần áo của hắn thành giẻ lau để chùi.

"Ha ha ha, chúng ta tới nơi này làm gì?" Lâm Lạc Lạc vội vàng thu hồi tay, đôi tay gắt gao ôm cổ hắn, hai chân cũng con lên trên, tránh đi nước trong hồ.

"Đừng lộn xộn." Hai người thế này làm hắn cứ ngửi thấy hương khí nhàn nhạt trên người Lâm, ngày hôm qua vốn dĩ còn rất nhạt nhòa, hôm nay lại nồng hơn một ít, hương thơm kia từng đợt chui vào trong lỗ mũi, làm hắn luôn cảm thấy tim đập có chút nhanh.

Hiện tại y càng giãy giụa, hương khí kia càng nồng thêm một ít, cũng không biết là từ đâu mà đến.

Lâm Lạc Lạc hận không thể dán cả người trên ngực hắn, cho dù vẫn chưa tiếp xúc với nước hồ phía dưới, nhưng cái loại cảm giác sâm hàn này cũng đã truyền đến trong không khí, lạnh đến kinh hồn táng đảm.

"Nơi này là chỗ nào? Lạnh quá."

Nửa người dưới của Cố Thần Hi đã hoàn toàn bị nước hồ bao phủ, nhưng chút lạnh lẽo này đối với hắn mà nói thì không là gì cả, hắn vẫn còn tiếp tục đi về phía trước.

Thuận tiện thưởng thức Lâm Lạc Lạc giãy giụa vô vị.

"Buông tay."

Lâm Lạc Lạc lắc đầu mãnh liệt, hai tay còn ôm chặt cổ hắn thêm: "Rất lạnh, ta mà thả ra thì sẽ rớt vào trong nước."

"Không bỏ ngươi cũng phải vào trong nước." Thấy cô thật sự không muốn buông tay, hắn đành phải tiếp tục cất bước về phía trước, chờ đến khi nước không quá ngực hắn, thì hơn nửa người Lâm Lạc Lạc cũng đã bị nước bao phủ.

Mặt cô dán ở trên cổ hắn, hấp thụ một chút độ ấm ít đến đáng thương kia, lạnh run bần bật, lời nói ra cũng không nhanh nhẹn: "Ngươi, là muốn, đông chết ta sao?"

Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề kia của cô, Cố Thần Hi rốt cuộc cười, hắn buông tay bế đầu gối ra, một tay ôm eo cô, một bên tiếp tục đi đến trung tâm của hồ nước.

Vòng eo dưới tay thon giống như gập một cái liền gẫy, hắn mở năm ngón tay ra là có thể bao bọc lấy hơn phân nửa, hắn nhịn không được nói: "Từ nhỏ không ăn no sao? Gầy thành như vậy?"

"Ai cần ngươi lo." Cô cảm thấy bản thân sắp biến thành tảng băng rồi, Cố Thần Hi là tính toán khắc cô thành băng sao?

"Ngưng thần tĩnh khí, vận hành công pháp của ngươi." Cố Thần Hi nói với cô.

Hồ nước có nồng độ linh khí nồng đậm đến mức làm người khác khiếp sợ, nhưng Lâm Lạc Lạc thử thử, hồ nước thật sự quá lạnh, còn có khí tràng kỳ quái nào đó đang ngăn cản cô, khiến cho cô không thể tập trung tinh thần, trong cơ thể không hình thành được đại tuần hoàn, cũng không cách nào vận hành công pháp, càng thêm không thể hấp thu linh khí.

Cô thay đổi hai loại công pháp, kết quả đều thất bại, luôn bị một cổ lực lượng kỳ quái đánh gãy.

Cố Thần Hi dùng vẻ mặt "Ngươi sao lại vô dụng như vậy" miệt thị cô, một cái tay khác dán lên giữa lưng cô.

Một dòng nước ấm từ giữa lưng đi thông khắp người, xua tan một phần hàn khí trong cơ thể đi, Lâm Lạc Lạc run rẩy, linh lực trong cơ thể cuối cùng cũng có thể hội tụ.

Linh lực của hắn lãnh đạo linh lực của cô, lấy một con đường vận hành hoàn toàn mới, ở trong cơ thể cô hình thành một tuần hoàn lớn rồi lại nhỏ. Sau không biết bao nhiêu lần, Cố Thần Hi hỏi: "Nhớ kỹ sao?"

Cô gật gật đầu, con đường hắn dẫn cô vận hành công pháp thực kỳ lạ, nhưng quỷ dị là nó lại dị thường hữu hiệu, linh khí ở trong cơ thể hội tụ rất nhiều, ngay cả hàn ý đáng sợ từ hồ nước, cũng tiêu giảm không ít.

Ít nhất, cô cũng không còn lạnh đến mức không thể hô hấp.

"Vậy tự mình làm." Tay ôm eo cô của Cố Thần Hi chậm rãi buông ra, tay đặt ở giữa lưng cũng vậy.

Nhưng hắn lại không lùi lại, mà là rũ mắt nhìn cô: "Buông tay."

Tay phải của cô vẫn còn gắt gao ôm lấy cổ hắn, như là muốn dùng sức siết chết hắn vậy.

Lúc này cô rốt cuộc buông ra, chuyên tâm đứng ở trong hồ vận hành công pháp.

Cố Thần Hi lại lôi kéo đai lưng cô, tiếp tục đi về phía trung tâm của hồ nước. Càng tới gần khu vực trung tâm, hồ nước càng rét lạnh, tốc độ Lâm Lạc Lạc vận hành công pháp càng lúc càng nhanh, hàn ý mới vừa rồi có thể ngăn cản giờ lại càng ngày càng lạnh hơn.

Thế nhưng hiệu quả cũng thập phần rõ rệt, linh lực trong cơ thể đang lấy một loại tốc độ khoa trương tăng lên trên.

Càng cổ quái chính là, cô có thể rõ ràng cảm nhận được, vết thương đến ăn đan dược cũng không thể chữa khỏi hẳn, ở trong hồ nước đang từng chút một chuyển biến tốt đẹp.

Khó trách Cố Thần Hi muốn mang cô tới nơi này.

Nói không cảm động là giả, Cố Thần Hi này tuy rằng tính cách cổ quái, có đôi khi còn không thể hiểu được, cô đã từng rất nhiều lần nghĩ tới chuyện từ bỏ mang hắn đi, nhưng giờ khắc này, cô thay đổi chủ ý.

Vẫn là nỗ lực một chút, có thể mang đi thì tận lực.

————

Chờ vận hành xong một tuần hoàn lớn, cô dừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía hắn.

Hắn không để ý tới cô, cứ như một tác phẩm điêu khắc đứng cách cô hơn một cánh tay, nếu không có một tay còn xách theo đai lưng, cô thật muốn hoài nghi hắn có phải đã quên mất cô rồi hay không.

Cô làm bộ lảo đảo một cái, ngã về phía chỗ hắn.

Cố Thần Hi vốn dĩ muốn tránh đi, nhưng chung quy vẫn là duỗi tay đỡ cô một chút, vì thế cô thuận thế rơi vào trong lòng ngực hắn, môi giống như vô tình, nhẹ nhàng cọ qua hầu kết hắn.

Xúc cảm mềm mại mịn màng ở trên hầu kết xẹt qua, cả người Cố Thần Hi cứng đờ, đang muốn đẩy cô ra, Lâm Lạc Lạc cũng đã chủ động tránh ra, dường như không có việc gì tiếp tục tu luyện.

Hắn lạnh lùng nhìn cô, thật lâu cũng không dời tầm mắt đi.

Vừa mới nãy là cố ý đi?

Vì để trộm hôn hắn!

"Hừ." Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không biết là đang cười cái gì.

Hai người ở trong hồ vẫn luôn không đi ra, toàn bộ hành trình Lâm Lạc Lạc đều đang vận hành công pháp hấp thu linh khí, thời gian từng ngày trôi qua, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tu vi của cô tăng trưởng.

Nguyên chủ lúc trước là Nguyên Anh sơ kỳ, sau khi tới Nguyên Anh kỳ, tu vi muốn thăng cấp liền phi thường khó, có người từ trăm năm đến hơn một ngàn năm cũng không nhất định có thể đạt được trung kỳ, từ lúc Lâm Lạc Lạc đến đây, vẫn luôn nỗ lực tu luyện, hiện giờ hàng rào sơ kỳ cuối cũng cũng bắt đầu buông lỏng.

Sau khi ý thức được điểm này, cô bắt đầu toàn lực đánh sâu vào cái hàng rào kia, lại hơn mười ngày sau, hàng rào bị cô một kích đột phá, cô một đường đi về phía trước, tiến độ tu vi lại tăng lên một đoạn, cuối cùng mới chậm rãi dừng lại, Nguyên Anh trung kỳ đã rất gần với Nguyên Anh hậu kỳ.

Cô có hơi tiếc nuối mở mắt ra, vẫn là thiếu chút một chút nữa.

Cố Thần Hi đánh giá cô một cái, quỷ dị hiểu rõ tiếc nuối trên mặt cô.

"Còn muốn tiến thêm một chút?" Hắn sớm đã chứng kiến lòng tham của Lâm, một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

Cô có chút ngượng ngùng, lại có chút tò mò: "Chẳng lẽ ngài có biện pháp?"

Nhìn xem nhìn xem, có việc cầu hắn, liền xưng hô ngài.

Cố Thần Hi thận trọng gật đầu: "Xác thật có."

"Làm như thế nào?" Hai mắt Lâm Lạc Lạc sáng lên nhìn hắn.

"Biện pháp a......"

Sắc mặt Lâm Lạc Lạc đột nhiên biến đổi, eo thon đồng thời bị Cố Thần Hi ôm lấy, hai người trong nháy mắt bay lên giữa không trung. Hồ nước trong suốt không thấy đáy phía dưới, lại đột nhiên có một con cự thú chui ra, há cái miệng to đỏ lòm, đứng ở chỗ hai người đứng trước đó.

Có thể tưởng tượng được, nếu hai người không rời đi, hiện tại phỏng chừng là đang kẹt trong kẽ răng của cái miệng to đỏ lòm kia.

Hai người cúi đầu nhìn cự thú phía dưới, cho dù là góc độ hay là biểu tình, đều giống nhau như đúc.

"Nếu ngươi giết nó, uống sạch máu của nó, tu vi của ngươi có thể tiến thêm một đoạn." Khóe miệng hắn khẽ nhếch, cười lạnh nói.

Lâm Lạc Lạc đánh giá hắn, cân nhắc lời hắn nói có bao nhiêu phần đáng tin.

"Ngươi đang hoài nghi lời bổn quân nói?" Giọng Cố Thần Hi lạnh xuống vài độ.

Cô chớp chớp mắt: "Không có!"

Hắn không nói nữa, chỉ là cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô rất là sâm hàn.

"Ta hiện tại liền đi xuống giết." Cô hoài nghi nếu mình không chủ động, hắn khả năng sẽ đá cô xuống.

Cố Thần Hi đứng ở giữa không trung, mặt vô biểu tình nhìn nhân loại nho nhỏ chiến đấu với cự thú phía dưới, hạ tốt quyết tâm: Hắn sẽ không bao giờ giúp cái tên bạch nhãn lang Lâm này nữa!

Nhưng mà sau khi nhìn mấy canh giờ, tay hắn lại ngo ngoe rục rịch.

Hắn cố nén cổ xúc động kia, lại nhìn một canh giờ, tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, trên người Lâm Lạc Lạc thấm máu vài chỗ, rất nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc, thiếu chút nữa đã bị cự thú giết chết.

Nhưng may mắn, cô thông minh, bằng vào thân pháp nhanh nhạy, không ngừng vờn cự thú vòng quanh.

Trong lòng cô có dự cảm, nếu muốn lấy được thắng lợi lần này, cô cần phải giống như lần trước, đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra, dùng mạng của chính mình đi đánh cuộc.

Bằng không nếu cứ tiếp tục thế này, cô nhất định sẽ thua, con cự thú này quá cường đại.

Cô lui về phía xa, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, yên lặng cân nhắc mỗi một hành động tiếp theo, cô cần phải một kích thành công.

Cố Thần Hi phía trên lẳng lặng nhìn cô, không thể không nói, Lâm lúc này, làm hắn có chút nhìn mãi không chán.

Cô đang tính toán xác suất thành công, hắn cũng đồng thời tính.

Vẫn luôn quyết định không muốn quản y, thế nhưng trong đầu nổi lên cảnh tượng cả người Lâm Lạc Lạc đầy máu từ không trung rơi xuống, hắn có chút bực bội.

Cuối cùng, hắn vẫn vươn tay.

Một chưởng chọc trời đánh lên người cự thú, nó phát ra một tiếng hét thảm, Lâm Lạc Lạc lập tức bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này, cả người cùng kiếm, xông về phía cự thú, đâm thẳng đến hai mắt của nó.

Cố Thần Hi mặt vô biểu tình nhìn tay của chính mình, ánh mắt mấy phen biến động, cuối cùng có chút ảo não thu hồi tay, nhắm mắt làm ngơ.

Có một chưởng kia của hắn, Lâm Lạc Lạc lại hiểu được bắt lấy thời cơ, cô và cự thú thắng bại đã thành kết cục đã định, hạ màn chỉ là vấn đề thời gian.

Tuy nhiên thực lực giữa cô và cự thú chênh lệch quá lớn, cuối cùng tuy rằng cô đánh thắng cự thú, nhưng thân cũng mang trọng thương, vô lực ngã xuống bên cạnh nó, còn ý đồ giãy giụa muốn bò qua uống máu.

Cố Thần Hi cạn lời lắc đầu, đi qua xách cổ áo cô.

"Đừng cản ta, ta muốn uống máu." Cô vô lực giãy giụa.

Hắn cười lạnh một tiếng, thu hồi thi thể của cự thú.

Lâm Lạc Lạc vẻ mặt bi thương nhìn hắn, hắn bất đắc dĩ giải thích: "Thứ này không thể trực tiếp uống, phải trải qua xử lý."

"Ồ, nhớ giữ lại cho ta một phần." Đầu cô mềm mại rũ xuống, hôn mê.

"A......" Hắn đối với người này không còn lời nào để nói.

Cố Thần Hi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, bọn họ ở chỗ này ngây người khoảng ba tháng, bí cảnh rốt cuộc lại lần nữa mở ra.

Hắn xách cổ áo Lâm Lạc Lạc lên, từ trong bí cảnh nhảy ra.

Mọi người bên ngoài đợi ba tháng, rốt cuộc nhìn thấy hai người đi ra ngoài, đều cao hứng nhìn qua.

Lại thấy Ma Quân đại nhân quần áo sạch sẽ, trong tay xách theo một người máu, người máu kia cũng không biết là chết hay sống, chỉ mơ hồ nhìn ra được là Lâm.

Thoạt nhìn quá thảm!

Ma Quân xuống tay quả nhiên không lưu tình.

Đám người Thanh Ma lộ ra nụ cười quả nhiên như thế, hừ, người dám phản bội Ma Quân, đây là kết cục!

Lâm Lạc Lạc rất khó chịu, phát ra một tiếng rên rỉ, thân hình Cố Thần Hi khựng lại, rũ mắt nhìn cô. Sau một hồi hắn như là có chút bất đắc dĩ, từ xách đổi thành bế công chúa, mang theo cô nhanh chóng rời đi.

Đám người Thanh Ma vốn dĩ còn đang cười: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Đám người Thanh Ma: Tư thế mới đổi có phải có chỗ nào không thích hợp hay không???