Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 78



>“Ưm” Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn lực giùng giằng, những người đàn ông thấy vậy lôi kéo cô trở lại, xé làn váy của cô làm hiện ra hai đùi trắng nõn.

“Lái xe nhanh đi!” một người đàn ông giọng thô bạo nói.

Lạc Tịch Tuyết liều mạng gõ cửa sổ xe, chỉ tiếc dù cô có gõ như thế nào thì bên ngoài cũng không thể nào nhìn tháy tình huống bên trong xe được.

Tiếu Vũ Trạch ở chung quanh vẫn đang tìm kiếm cô, như thế nào mà lúc nãy vẫn còn ở đây chớp mắt lại không thấy đâu.

Trong xe cô vẫn dùng sức kêu to, sợ dẫn đến sự chú ý của bên ngoài nên chúng đành dứt khoát đánh cô bất tỉnh.

Trước mặt cô phút chốc bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết.

Tiếu Vũ Trạch vì không tìm thấy cô, sợ cô gặp chuyện nên liền bấm số điện thoại của Lạc Thiên Uy.

“Thiên Uy, là tôi Tiếu Vũ Trạch đây chị của cậu đã về nhà chưa?” Tiếu Vũ Trạch hỏi.

“Chị?” Lạc Thiên Uy kinh ngạc sửng sốt:”Tích Tuyết không phải cung với Tiểu Mạt đi dạo phố sao?”

Tiếu Vũ Trạch nóng nảy giải thích:”THiên Uy, là như thế này, hôm nay tôi hẹn với chị của cậu sẽ bí mật đi đăng ký kết hôn nhưng cô ấy giống như bị mất tích, cậu có thể giúp tôi tìm cô ấy được không?”

Điện thoại bên kia nhất thời trầm mặc.

Lạc Tích Tuyết? Cô ấy thế nhưng dám dối gạt hắn, len lén chuẩn bị kết hôn cùng Tiễu Vũ Trạch? Trong mắt của Lạc Thiên Uy dấy lên một cỗ lửa giận, hắn hung hang nắm chặt hai tay lại thành nấm đấm.

“Thiên Uy, cậu còn nghe không?” Tiếu Vũ Trạch thấy điện thoại bên kia thật lâu không có ai trả lời hắn không khỏi buồn bực.

“Tôi sẽ tìm được cô ấy!” Lạc Thiên Uy cắn rằng, quăng xuống một câu, ngay sau đó cúp điện thoại.

Khi Lạc Tích Tuyết từ trong hôn mê tỉnh lại sắc trời đã tối đi hẳn. Một luồng ánh sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu vào. Không khí bốn phía tràn ngập hương vị khó ngửi.

Cô chậm rãi mở đôi môi khô khốc ra, cặp mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt, không khỏi sửng sốt, mọi chuyện trước khi hôn mê như thủy triều ào tới trong đầu cô.

Cô, bị người ta bắt cóc!

Lúc này chân tay cô bị dây thừng buộc chặt, trong miệng đút khan long, chỉ có thể phát ra những thanh âm ô ô.

Rốt cuộc là ai bắt cóc cô đây? Cô tự hỏi mình chưa từng đắc tội với ai.

Đang lúc này, cánh cửa sắt bị người ta đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mặt cô.

Là hắn?

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhận ra người đàn ông này, chính là người lần trước chặn đẫu xe của Thiên Uy và quỳ xuống đất cầu xin hắn.

“Lạc tiểu thư, đã lâu không gặp”. Tiêu Ba Đao khẽ động khóe miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cô cố gắng trấn tĩnh tinh thần, ngẩng đầu lên, căm tức hướng tới hắn.

Cô thậm chí còn vì người đàn ông này ở trước mặt Thiên uy xin tha cho hắn, không nghĩ tới người đàn ông này ân không báo còn bắt cóc cô.

Không hổ là người đàn bà mà Lạc Thiên uy coi trọng, da thịt nhẵn mịn, nhìn thôi tôi cũng thấy động lòng rồi” Tiêu ba Đao đưa tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô, trong mắt không che giấu chút dục vọng nào.

Lạc Tích Tuyết nức nở, dùng sức giãy giụa, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Còn quật cường!” thấy cô liều mạng chống cự, Tiêu Ba Đao ngược lại còn cảm thấy hứng thú, đem bàn tay thô ráp hướng tới đùi ngọc của cô mà mò mẫm.

Trong bụng cô một trận run rẩy, ánh mắt căm hận trừng về hướng hắn.

Hắn hung hang cho cô một bạt tai:”Mẹ kiếp, lão tử muốn ngươi đã là phúc khí mấy đời nhà ngươi rồi, đã vậy còn làm bộ phản kháng, không phục phải không?”

Một cái tát này của hắn làm mắt cô nổi đom đóm, trong miệng đều là mùi máu tanh.

“Tiêu ca, anh rat ay nhẹ chút”. Mấy tên khác tiến vào, thấy hắn đưa tay kéo tóc của cô thì ngăn hắn lại:”Anh xem cô ta da thịt non mềm như vậy, sức đề kháng chịu được cái đánh này của anh sao? Anh nhất định phải cẩn thận, bọn em còn muốn kiếm tiền nữa”.

“Lão tử rất lâu không có đụng vào phụ nữ, lại nói người đàn ông đó làm như vậy với chị gái của ta thì ta làm lại như vậy với ả đàn bà của nó coi như không phụ lòng nó”. Tiêu Ba Đao không cam lòng quệt khóe miệng, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi

“Trước tiên anh gọi điện thoại đòi tiền đi, ,chính sự xong xuôi anh nghĩ muốn chơi như thế nào tụi em cũng không có ý kiến”. Bọn họ chịu tham gia vào việc bắt cóc Lạc Tích Tuyết đều là muốn đắc tội với Lạc Thiên Uy.

Tiêu Ba Đao nghe xong gật đầu một cái, đưa miếng khan trong miệng cô kéo xuống, để cô nghe điện thoại với Lạc Thiên uy,.

“Cầm! Ta muốn cô gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn chuyển vô tài khoản của tôi ba mươi triệu!” Tiêu Ba Đao hung dữ uy hiếp.

“Tôi không phải là người phụ nữ của hắn!” Cô nói rõ thân phận cho hắn biết, bọn họ nghĩ Thiên Uy là bạn trai cô nhưng Tiếu Vũ Trạch mới là thân phận đó.

“Vậy sao?” hắn bỉ ổi cười, hí mắt đến gần cô, tầm mắt dừng trên thân thể của cô “Cơ thê và khuôn mặt cô xinh đẹp như thế chẳng lẽ hắn chưa từng đụng qua cô”.

“Mặc kệ ông có tin hay không tôi là chị của hắn chứ không phải là người phụ nữ của hắn” Lạc TÍch Tuyết căm tức hướng hắn nói.

“Chị?” Mấy người đàn ông kia đều phá lên cười ha ha:”Tiểu tử Lạc Thiên Uy kia bất lực như thế sao ngay cả một người phụ nữ cũng không có phải đi thích chị mình sao?”

Cô bị tiếng cười của bọn hắn làm cho rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn không biết giải thích như thế nào?

“Ông đây không cần biết cô cùng hắn có quan hệ gì, tóm lại hãy nhanh gọi điện cho hắn!” Tiêu Ba Đao hung hang níu lấy tóc cô, khiến cho tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn hắn, hung hang cắn rang nói từng câu từng chữ.

Cô không sợ kiên định chậm rãi khạc ra ba chứ:”Tôi không gọi”.

“Tiện nhân!” Tiêu Ba Đao giận dữ, lần nữa cho cô một cái bạt tai, chỉ là lần này so với lần trước càng dùng sức hơn.

Mặt của cô bị đánh lệch sang một bên, trong miệng đã tràn đầy mùi máu tươi.

Thấy cô không chịu làm hắn liền đi tới góc tường đem điện thoại của cô lấy ra.

Lúc này một hồi chuông thanh thúy vang lên.

Sắc mặt của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động trên tay Tiêu Ba Đao, bên trong truyền đến giòng nói lo âu của Thiên Uy:”Lạc Tích Tuyết, em ở đâu?”

“ha ha, Uy thiếu, người mà cậu đang tìm có phải là vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh tôi không?” thanh âm của hắn rất vui vẻ, biết rõ còn cười hỏi.

Lòng của cô đã thót lên đến cổ họng, bọn họ sẽ uy hiếp em trai cô như thế nào đây?

“Người đàn bà của mày, không chuẩn xác phải là chị của mày hiện đang ơ trong tay tao, mày nếu muốn cô ta sống thì đừng giở trò, làm theo lời tao nói!” Tiêu Ba Đao hướng phía điện thoại hung hãn nói.

Điện thoại bên kia yên lặng trong mấy giây, chỉ mấy giây mà tựa hồ như cả thể kỷ.

Đang ở thời khắc mọi người đang nín thở thì giọng nói nhàn nhạt vang lên:”Các ngươi muốn như thế nào?’

“Tao ày một tiếng để chuẩn bị 30 triệu tiền mặt, tự mình đưa đến đây, tao cho địa chỉ sau”. Tiêu Ba Đao cười bí hiểm, trên mặt là vết sẹo thật dài có vẻ dữ tợn mà kinh khủng.

Những người đàn ông khác ở đây cung cười, bọn họ cơ hồ cũng ngửi được mùi tiền, xem ra bắt cóc người con gái này không sai.

Ai ngờ chở trong năm giây mà bên kia cũng không phản ứng lại.

“Này, Lạc Thiên Uy…” Tiêu Ba Đao không kiên nhẫn hướng phía điện thoại thúc giục, nhưng bên kia dường như đã cúp máy. Trên mặt hắn là một biểu tình khó tin những người đan ông khác cũng vậy.

“Ngươi với hắn cãi nhau?” hắn đi lên một phát kéo tóc cô.

“Chuyện không lien quan đến ngươi!” Lạc Tích Tuyết phản bác trở lại, mặc dù nội tâm của cô cũng đang buồn bực, tại sao hắn lại đột nhiên không quan tâm đến cô.

Tiêu Ba Đao cầm điện thoại di động lên lần nữa gọi lại số vừa rồi.

Điện thoại vừa được kết nối, hắn đã trực tiếp quẳng xuống mấy câu:”Lạc Thiên Uy, mới vừa rồi tao nói điều kiện mày có đồng ý không? Chớ giở trò với tao, tao không có nhiều kiên nhẫn, nếu như mày không muốn ả ta bị làm nhục rồi chết tại chõ này liền ngoan ngoãn đem tiền tới đây”.

“Ha ha”. Lạc Thiên Uy đột nhiên nỏ nụ cười, thanh âm còn lạnh lùng hơn cả tảng bang ngàn năm:”Tiêu Ba Đao, mày cho rằng bắt cóc một ả đàn bà là có thể uy hiếp được tao sao? Vậy mày không hiểu tao rồi. Chỉ là một ả đàn bà, mày cho rằng có giá trị đến vậy sao?”

“Mày có ý gì?” Tiêu Ba Đao cầm điện thoại trên tay mà run rẩy,nghe giọng điệu hắn chẳng lẽ người phụ nữ này không ảnh hưởng chút nào đến hắn?

“trước làm nhục sau giết đúng không? Tốt thôi, mày cứ làm như thế, tao cầu còn không được”.

Lạc Thiên Uy lạnh lẽo mà mang đến một tràng cười trào phúng, vẻ mặt của mọi người cứng lại bao gồm cả cô Lạc Tích Tuyết.

Ngón tay của cô trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo, hắn nói nhe vậy không phải rõ ràng là sẽ mặc kệ cô rồi sao, còn nói bọn họ cường bạo cô? Quá ghê tởm, vậy mà lúc nãy cô còn lo lắng cho hắn?

“Lạc Thiên Uy, mày thật không quan tâm đến sống chết của cô ta? Cô ta không phải là đàn bà của mày hay sao?” Trong lòng tay hắn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Tiêu Ba Đao, mày bắt con tin uy hiếp tao sao không tìm hiểu trước. Cô ta là Lạc Tích tuyết, là chị cùng cha khác mẹ với tao, mày giúp tao giết cô ta càng tốt, tao ngược lại sẽ rất cảm kích mày, cô ta sống trên đời này cũng chỉ cùng tranh đoạt tài sản với tao mà thôi” lạc Thiên Uy không chút để ý nói, ,giọng nói không thể nào lạnh lùng hơn nữa.

“Khốn kiếp!” Tiêu Ba Đao tức giận vung tay một cái, tức giận quát to “Mẹ kiếp, bị Lạc Thiên uy này đùa bỡn, ả ta không phải là người phụ nữ của hắn”.

“Không thể nào, cô ta nhìn như nước, dáng dấp cũng không tệ, chẳng lẽ hắn cũng không cần?” Một người trong bọn họ lắc đầu thở dài.

Tiêu Ba Đao trong lòng tức không chịu được:”Mày không nghe vừa rồi hắn nói hay sao? Cô ta là chị của hắn, muốn cùng hắn tranh đoạt tài sản, hắn đương nhiên hy vọng mượn tay chúng ta xử ả, khỏi mắc công hắn động thủ”.

“Vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì? Giết cô ta không phải quá tiện nghi cho hắn sao, không giết cô ta lỡ cô ta báo cảnh sát thì sao?” Những tên còn lại rối rắm, xem ra bọn hắn cầm trúng một củ khoai lang nóng hổi đến phổng tay rồi.

Ánh mắt của tiêu Ba Đao nhìn chằm giữa hai chân của cô:”Cô ta bề ngoài cũng không tệ, chờ lão tử thoải mái xong giải quyết sau”.

Lạc Tích tuyết dùng hết toàn thân phản kháng, lại trốn không thoát kiềm chế của hắn, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từ từ tới gần cô với nụ cười dâm đãng.

Cô chưa từng căm hận Lạc Thiên Uy như bây giờ, hắn tại sao có thể đối với cô như thế, không cứu cô nhưng ít nhất cũng có thể gọi điện thoại báo cảnh sát giúp cô mà, cư nhiên cứ như vậy chọc giận bọn cướp, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ cô muốn cùng hắn tranh đoạt tài sản, nên mượn cơ hội này mượn dao giết người sao?

Lạc Tích Tuyết bị khiêng vào trong một kho hàng, quăng trên mặt đất lạnh lẽo.

Bụi bặm trên mặt đất xông vào mũi cô làm cho cô thiếu chút nữa không thở được, mũi cây đến mức phải bức nước mắt chảy ra.

Xương cung đau nhức khắp người nhưng bọn hắn lại cười ha hả.

Một hồi cuồng tiếu, Tiêu Ba Đao đột nhiên lạnh lùng ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, diện mạo càng them khủng bố:”Nếu lạc thiên uy không có ý định cứu ngươi, hắn thiếu nợ ta thôi thì ngươi thay hắn trả nha!”

“Tại sao? Tôi cùng hắn không có quan hệ, buông tôi ra”. Cô ra sức giùng giằng.

Tiêu Ba Đao sờ soạng trên người cô, cười lạnh nói:”Cô đúng là vô tội, ai biểu cô là chị của hắn làm chi, hắn làm những chuyện đồi bại như thế với chị tôi thì tôi tìm lại chị hắn chơi như vậy cung rất hợp lý mà đúng không?”

Nói xong, hắn bắt được cánh tay của cô ấn trên mặt đất, quần áo mỏng manh theo tiếng xé của hắn mà rách ra, lộ ra áo bra màu trắng.

Ánh lửa trong mắt hắn bắn ra tán loạn, hắn điên cuồng hôn lên cánh tay của cô, sờ soạng khắp người cô.

“A không cần buông tôi ra!” lạc Tích Tuyết sợ đến rơi nước mắt,cô liều mạng giùng giằng, quần áo trên người lại bị hắn từng cái xé nát, bàn tay tà ác đánh úp tới eo của cô, không biết thời điểm đó cô lấy đâu ra sức mạnh mà giơ chân đá hắn một cước.

“Đàn bà chết tiệt, dám đánh tao?” tiêu Ba Đao ôm bụng dưới kêu đau, liền hung hang tát cô một bạt tai nữa.

Lần này máu từ khóe miệng cô tràn ra nhiều hơn, hắn thuận thế đem tóc cô kéo lên, từng mảnh từng mảnh áo lót trên người cô bị giật ra.

“buông ra, buông tôi ra!” Cô khàn khàn hô, thanh âm tuyệt vọng.

Nước mắt mơ hồ chảy ra che cả tầm nhìn của cô, thấy người đàn ông trước mắt cởi quần áo của hắn ra, cô càng mãnh liệt lắc lắc đầu, nước mắt giống như những viên trân châu đứt dây rơi xuống.

Hiện tại ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cô cũng không có.

Ngay tại địa phương hoang vu này không ái cứu được cô, cô chỉ hy vọng tất cả nhanh một chút, hy vọng đưa cô qua khổ sở này.

Anh Vũ trạch, cô đột nhiên rất nhớ anh, cô hối hận tại sao lại phân vân, chỉ sợ sau này bọn họ không có duyên.

Đang ở thời điểm cô nhắm mắt lại, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng nổ lớn. Cô kinh ngạc mở mắt ra, mấy tên trong kho hoảng sợ hấp tấp cầm dao gậy lên, cổng sắt to như thế cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Một người đàn ông mặc áo da màu đen, phía sau có khoảng ba bốn chục người cầm dao xông đến, chỉ trong chớp mắt đã cho bọn người của Tiêu Ba Đao vây vào giữa.

“Các ngươi thật to gan ngay cả người con gái của Uy thiếu mà các ngươi cũng dám đụng” Mực Cảnh ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tiêu Ba Đao giờ phút này cũng không xá gì nữa, hắn hướng đám người của Mực Cảnh kêu gào:”Các ngươi là người nào? Ít lo chuyện của lão tử đi”.

Xem ra không cho các ngươi nếm thử chút mùi vị thì chắc không biết sợ là gì?” Mực Cảnh cầm điếu thuốc trong tay dập tắt, đưa lên ánh nhìn hung dữ, ý bảo người phía sau đồng loạt tiến lên.

Tiêu Ba Đao thấy bọn họ người đông thể mạnh nhất thời tâm tư có e sợ một chút, hắn chợt nhìn đến Tích Tuyết trong góc phòng nên nắm tóc cô kéo ra, hung hang hướng cổ họng của cô mà bóp:”Tụi bây ai dám tới đây tao lập tức giết ả”.

“Mày dám động đến một cọng tóc của cô ấy thì tự mà bảo toàn mạng sống cảu mình đi”. Mực Cảnh rống giận uy hiếp, nhưng Tiêu Ba Đao hiển nhiên cũng không đem lời cảnh cáo của hắn để vào trong mắt.

Ngược lại còn khiêu khích âm hiểm cười:”Tốt, hiện tại tao liền giết cô ta, xem thử tụi bây có thể làm gì được tao”.

Ói xong, hắn bóp thật chặt cổ hong của cô, làm cho cô không thể nào thở được.

Lạc Tích Tuyết gian nan thở dốc muốn phản kháng nhưng lại bị hắn kiềm hàm ở tay chân.

“Phanh!!!” chỉ nghe một tiếng súng vang lên.

Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trợn to hai mắt, thấy người đàn ông đang bóp cổ họng cua mình trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô, tương đối kinh khủng.

Bên thái dương của cô dần dần có máu chảy xuống, đỏ thâm như thế, cứ thế nhỏ xuống, một giọt, hai giọt ngày lại càng nhiều hơn, hắn nặng nề ngã về sau, sau đó cả thân thể đập xuống đất.

“A….” Lạc Tích Tuyết hoảng sợ nhìn thân thể của Tiêu Ba Đao ngã xuống, cả tâm như muốn từ cổ họng trào ra.

Chết rồi, một sinh mạng đang còn sống sững sờ lại đột nhiên biến mất trước mặt cô.

Cô thét lên vội lấy tay che miệng lại, khó có thể tin một màn trước mắt như vậy, cả người nhất thời cứng nhắc.

Một đôi cánh tay có lực, rất nhanh đem cô vây chặt vào trong lòng, che tầm mắt của cô để cô khỏi phải nhìn thấy một màn ghê tởm như thế này

“Thật xin lỗi”.

Lạc Thiên Uy đau lòng ôm cô, sắc mặt vì khẩn trương mà tái nhợt, lòng hắn không biết bao nhiêu sợ hãi:”Cũng may, chuyện gì cũng không có xảy ra, không sao, không có việc gì rồi!’

Hắn không dám tưởng tượng nếu hắn đến trễ một chút thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Thân thể mảnh khảnh của cô đang không ngừng run rẩy, ánh mắt mê mang không có tiêu cự.

“Buông ra, buông tôi ra!” cô đột nhiên dùng sức hét lên, vội vã muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn.

Hắn tại sao lại ở chỗ này? Hắn không phải muốn cô bị mấy tên đó hãm hại hay sao? Chẳng lẽ vừa rồi hắn chỉ khích tướng, cố ý kéo dài thời gian để tìm cô.

Nhưng dù giờ này hắn có chạy kịp tới vậy thì thế nào?

Nếu như không phải hắn tàn nhẫn như thế, tìm người vũ nhục chị của Tiêu Ba Đao thì hắn cũng không tính toán chuyện bắt cóc cô làm gì, càng không có chuyện đối với cô làm ra việc đáng sợ như thế, tất cả việc này là do hắn tạo thành, là do đứa em trai duy nhất của cô tạo nên.

Lạc Thiên Uy không có buông cô ra, nhìn cô run rẩy muốn hất tay hắn ra, hắn càng them sốt ruột, một tay kéo cô trở về trong ngực.

“Đừng sợ, đừng sợ, tôi sẽ không để bọn họ thương tổn em nữa đâu, tôi sẽ bảo vệ em!”

Hắn xin thề đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn để cô bị tổn thương như thế này, hắn nhìn quần áo trên người cô không còn nguyên vẹn hắn biết cô nhất định đã bị tên đáng chết kia đụng chạm.

Đáng ghét, cái tên Tiêu Ba Đao đó dám động đến người con gái của hắn, mới vừa rồi hắn không nên cho hắn ta một nhát súng tiện nghi như thế.

“Hắn đã chết rồi, không cần sợ nữa!”Lạc Thiên uy hung ác nói trong con ngươi có nồng đậm lệ khí.

Thân thể cô sau khi nghe lời nói của hắn càng run rẩy lợi hại hơn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết, hơn nữa còn là do chính người đàn ông đang ôm cô trong ngực này gây ra.

Mặc dù Tiêu Ba Đao đáng chết nhưng cô không bào giờ nghĩ tới Thiên Uy lại vì cô mà xem mạng người như cỏ rác như thế.

“Ọe….” Vừa nghĩ tới cái chết của Tiêu Ba Đao thì cô cũng không nhịn được nữa nôn ra một trận.

Sau lưng thủ hạ của Lạc Thiên Uy đem thi thể của Tiêu Ba Đao khiêng đi, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Lạc Thiên Uy lại tỉnh táo đến khác thường sau khi làm ra chuyện như thế, hắn đi tới trước mặt cô an ủi cô. Giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Hắn ngồi xỗm xuống bên người cô, ôm thân thể mảnh khảnh của cô, nhỏ giọng an ủi:”Không sao! Không cần phải sơ, mọi chuyện đều ổn rồi!”.

“Không được đụng vào tôi!” lạc Tích Tuyết liều mạng giùng giằng nói.

Lạc Thiên Uy sửng sốt một chút, thất bại buông cô ra, bởi vì hắn không muốn cô dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn hắn, nhưng trong nháy mắt hắn lại không có cách nào khắc chế được bản thân lại ôm cô vào lòng.

“Tại sao lại chán ghét tôi như vậy? Tại sao không để tôi được ôm em? Là do tôi tới chậm, không cần giận tôi có được hay không?” hắn dùng giọng nói hết sức ôn nhu và nhẹ nhàng dụ dỗ cô.

Cô không nói gì chỉ cố gắng ôm thân thể đang không ngừng run rẩy của mình, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Cô không thể ở cùng hắn nữa nếu không cô nhất định sẽ thở không nổi.

Cô không muốn gặp lại hắn nữa!

“Em chạy đi đâu?” Lạc Thiên Uy tay mắt lanh lẹ một tay kéo cô lại, nơi đây là ngoại ô hoang vắng một mình cô ra ngoài rất nguy hiểm.

“Không cần ngươi quan tâm”. Hai mắt cô đẫm lệ cố gắng mở tay của hắn ra, cô phát hiện người mà bây giờ cô không muốn gặp nhất là hắn, chỉ là nghe giọng nói của cô giống như một cô bé thích gây sự.

Hắn khẽ thở dài một cái, bàn tay đột nhiên dùng sức ôm chặt co vào trong ngực”Ngoan, đừng nháo nữa!”

Lạc Tích Tuyết không nhúc nhích để cho hắn ôm, chỉ là nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, nhớ tứi mọt màn kia cả người cô đều run rẩy.

Con ngươi của hắn bỗng chốc tối sầm lại, vươn tay không để ý đến sự giãy giụa của cô bế cô lên, hướng chiếc xe hơi bên ngoài đi tới.

“Buông tôi ra!”Lạc Tích Tuyết khước từ lồng ngực của hắn giống như hắn là ác ma đáng sợ. Cô không nên dựa vào hắn quá gần.

Đối với việc cô cố tình gây sự, hắn chỉ nâng đôi long mày anh tuấn, thanh âm trầm trầm lạnh lùng lại lộ ra vô tận cưng chiều:”Nếu kháng nghị nữa tôi sẽ mặc kệ em ở nơi này”.

Thân thể cô đột nhiên chấn động, nhớ tới một màn vừa rồi, nghĩ tới tình cảnh đáng sợ trong đó toàn thân cô đều nổi da gà.

Lòng cô vô cùng sợ hãi, cô không thể không vùi đầu vào trong ngực của người đàn ông này, để mặc hắn ôm cô bế lên chiếc xe hơi sang trọng.

“Rầm!” một tiếng kinh thiên vang lên, sau lưng cô cả kho hàng đang chìm trong biển lửa.

Lạc Tích Tuyết xuyên qua cửa xe sững sờ nhìn kho hàng khiếp sơ nói không ra lời.

Cô đưa đôi tay che tai của mình lại, tránh đi tiếng nổ vang dội này, thân thể không nhịn được lại run rẩy.

Trong mắt của Lạc Thiên Uy dâng lên một tia dao động, hắn không nhịn được ôm cô vào lòng.

“Lái xe!” hắn vỗ nhẹ lưng của cô , ngẩng đầu lên hướng phía tài xế trầm giọng phân phó.

Trên đường cái vắng vẻ có một chiếc xe limousine từ từ đi vào biệt thự trên núi, khắp hai bên đường đều là những bụi hoa, gió nhẹ thổi bay tới.

Biệt thự dần dần hiện ra, mang theo phong cách châu Âu hiện đại, tọa trên đỉnh cao nhất của ngọn núi, bốn phía có hàng rào bao quanh, đến gần là một mảng sân cỏ xanh lá, phía trên trồng đầy những loại hoa cùng cây cỏ, mà sau lưng là một mảng sườn treo vách đứng trong bong đêm càng có vẻ quỷ dị thần bí.

Xe vững vàng dừng trước cổng biệt thự, một ông lão lưng gù mở cánh cổng sắt lớn của căn biệt thự ra, khom người cúi chào.



Lạc Thiên Uy ôm người con gái đang ngủ say trong ngực, chậm rãi bước xuống xe, cất bước bước vào trong biệt thự.

Phòng khách đèn sáng rỡ, chiếc đèn thủy tinh ánh kim cương bên ngoài mặc dù đèn không được mở nhưng ánh sáng rực rỡ của kim cương vẫn chiếu sáng một góc.

“Thiếu gia”. Quản gia lưng gù đi lên trước, nhìn người con gái trong ngực thiếu gia không khỏi kinh ngạc:”Cô ấy là?”

“Từ Phúc, đi lấy hòm thuốc”. Lạc Thiên Uy không để ý đến sự tò mò của hắn, mà thanh âm trầm thấp ra lệnh.

Từ quản gia chần chờ nhìn lạc Tích Tuyết trong ngực hắn một cái, ngay sau đó gật đầu một cái:”Dạ!”

Rất nhanh, Từ Phúc đã đem hòm thuốc để trên bàn, trong rương muốn thuốc nào có thuốc đó. Hắn dò xét Lạc Thiên Uy, sau đó thận trọng hỏi:”Thiếu gia, cậu có cần đi tắm không ạ? Nước tắm vì cậu đã chuẩn bị tốt, giao vị tiểu thư này cho tôi làm là được rồi”.

Lạc Thiên Uy cau mày, nhìn Từ Phúc một cái, tựa như đang cảnh cáo hắn không cần nhiều chuyện, Từ Phúc biết tính khí Lạc Thiên Uy nên lập tức gật đầu.

Hắn lấy đồ trong hòm thuốc ra theo thứ tự, bông, thuốc khử trùng, bang gạc, động tác lưu loát thuần thục.

Hắn ôm chầm lấy cô, để cho cô thoải mái nằm trên người của hắn, dùng bông dính chút thuốc khử trùng, nhẹ nhàng thấm lên vết thương trên người cô.

Mặc dù hắn sợ cô thức dậy nên động tác hết sức dịu dàng nhưng vết thương trên người đột nhiên lại có cảm giác nhoi nhói làm cho cô lập tức tỉnh dậy.

“A, thật là đau!” cô kinh sợ hét ra âm thanh chói tai, mới vừa mở mắt ra lại thấy một hoàn cảnh vô cùng xa lạ.

Cô ngồi dậy, đưa mắt quét một vòng khắp biệt thự, nhất thời kinh ngạc không thôi:”Nơi này là nơi nào?” đây không phải là biệt thự Lạc gia.

“Đây là biệt thự riêng của tôi” Giọng nói quen thuộc của Lạc Thiên Uy truyền đến, cô quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện hắn đang ngồi bên cạnh cô.

“Biệt thự này của em?” Lạc Tích Tuyết không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cái gì gọi là biệt thự của hắn, chẳng lẽ hắn có ngôi nhà khác sao?

“Em về sau phải ở lại đây?” Lạc Thiên Uy bá đạo tuyên cáo.

“Em nói cái gì?” Cô thiếu chút nữa không phản ứng kịp, đôi con ngươi trong suốt như thủy tinh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Gò má tuấn mỹ không ai bì nổi của hắn tiến đến gần cô, nhìn cô nói:”Bắt đầu từ hôm nay, em phải ở lại đây, chính thức trở thành người con gái của tôi”.

“Cái gì?” Sắc mặt của cô trắng xanh một mảng, một lòng muốn chạy ra ngoài ngay lập tức.

Không cho phép cô phản kháng hắn đem thân thể của cô ôm lấy nâng lên trên không làm cho cô khiếp sợ hành động của hắn, dùng sức giãy dụa là phí công.

“Buông tôi ra, Lạc Thiên Uy, em muốn làm gì vậy?” Lạc Tích Tuyết hô to lên, liều mạng đánh trước ngực hắn, ra muốn trốn thoát.

Chỉ là sức lực của người đàn ông và người phụ nữ có sự chênh lệch rất lớn, cô làm sao có thể thắng hắn đây?

Rất nhiều năm về sau cô mới suy luận ra một điều, quả thật cô là chòm sao Bạch Dương còn hắn là chòm sao Sư Tử. Hắn nhất định sẽ ăn hết cô!

Trước sự kinh sợ cộng them gánh nặng tâm lý nên cô liều chết phản kháng, cô đã hao phí quá nhiều sức lực.

Lúc này cô không còn chút hơi sức nào nữa, thân thể mệt mỏi của cô dựa hẳn vào trên người hắn, để mặc hắn ôm cô hướng đến phòng ngủ.

Lạc Tích Tuyết bị đưa vào một căn phòng hoàn toàn xa lạ mặc dù căn phòng này được bài trí xa hoa, lộng lẫy, nhưng cô lại không có chút tâm trạng nào để thưởng thức.

Lúc này một mình cô cô độc, ngồi co rúc ở chân giường, cuộn thành một đoàn tự ôm lấy mình, có vẻ thê lương mà cũng đầy khủng hoảng.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, đó là thanh âm Lạc Thiên Uy đang tắm, hắn vốn dĩ muốn bế cô cùng tắm chung với hắn nhưng cô cứ giãy dụa không ngừng làm cho hắn rốt cuộc bỏ qua’, một mình bước vào phòng tắm.

Lòng của cô lo lắng không thôi, cả người bị Lạc Thiên Uy mang vào trong căn phòng này, khẩn trương không thể nào đè xuống được.

Trong đầu cô không ngừng nghĩ tới một vấn đề.

Thiên Uy đột nhiên mang cô đến biệt thự xa lạ này, đến tột cùng là muốn làm gì? Muốn giam lỏng cô sao?

Chỉ là hắn tại sao có thể đối với cô như thế? Cô là chị của hắn, hắn sao có thể nhốt chị của hắn, làm ra những chuyện trái đạo đức như thế.

Vốn những ngày qua hắn đối với cô dịu dàng che chở, đúng lúc lại xuất hiện cứu cô, để cho cô có một cảm xúc mềm mại nào đó dưới đáy lòng.

Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đối với cô làm ra những hành động như thế, một chút hảo cảm cô có với hắn đã bị hủy diệt rồi.

Mặc kệ nói như thế nào thì cô là chị của hắn, thân thể của bọn họ chảy cùng dòng máu, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.

Nhưng hắn đến giờ vẫn không chịu chấp nhận, lặp đi lặp lại những suy nghĩ như thế, đến bây giờ có tang chứ không giảm, cư nhiên nhốt cô như thế, ý đồ rất rõ ràng!

Hắn muốn cô! Tâm của Lạc Tích Tuyết tràn đầy lo lắng, đối mặt với đứa em trai bá đạo như thế nhưng lại mang tình cảm mãnh liệt cô càng nghĩ tránh thì hắn lại càng siết chặt.

Cuối cùng vì quá mệt mỏi nên cô chỉ có thể nhắm hai mắt lại dần dần thiếp đi.

Vừa lúc đó cửa phòng được mở ra, Lạc Thiên Uy cả người chỉ quấn một chiếc khan tắm che bộ phận bên dưới.

Giờ phút này, trên da hắn còn lưu lại vài giọt nước đọng lại sau khi tắm, cảm giác hắn như một bức tượng thần Hy Lạp cao lớn, từng đường nét cơ thể rắn chắc nhưng không mất đi sự sinh động tuấn mỹ! Bắp thịt to lớn, làn da màu đồng, làm cho toàn thân hắn tỏa ra một cỗ mị lực không thể nào nói ra được.

“A!” lạc Tích Tuyết khó có thể ức chế phát ra một tiếng thét chói tai, lập tức cầm chăn che mặt của mình lại, trời ơi, sao hắn có thể ăn mặc như thế xuất hiện trước mặt cô.

“Không cần che, dù sao không phải là lần đầu em nhìn thấy tôi như vậy!” Lạc Thiên Uy nhướng mày, đưa tay kéo chăn xuống buồn cười nói.

Mặt của cô đỏ rần lên,vội nói:”Lần trước chỉ là ngoài ý muốn!”

“Vậy lần này không phải là ngoài ý muốn rồi đúng không?” long mày của hắn nhướng lên, bên môi nâng lên một độ cong mê hoặc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hắn ngược lại hứng thú càng đậm.

Cúi đầu ở trên trán của cô ấn xuống một nụ hôn êm ái:”Ngoan, em về sau hãy dần dần thích ứng”.

Từ từ thích ứng? Thân thể của cô lập tức cương cứng, ngụ ý của hắn chẳng phải là nói sau này bọn họ phải sống chung sao?

Trời ơi, cô không cần, không nên để cho hắn nhốt cô ở chỗ này như thế.

“Tới đây!” hắn lau khô tóc, ngồi ở mép giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo cô đi qua.

“Không cần!” cô không cần suy nghĩ nhiều liền lắc đầu môt cái, cô kháng cự với hắn đến cùng.

“Tới đây, tôi bôi thuốc cho em!”Lạc Thiên Uy chỉ hòm thuôc trên bàn, lần nữa hướng cô ra lệnh.

Lạc Tích Tuyết ôm lấy thân thể của chính mình, đưa đầu vào giữa hai đầu gối, đem lời của hắn như lời gió thổi bên tai.

Nếu đổi lại là bất cứ người nào dám coi thường lời nói của hắn như thế hắn sẽ làm cho kẻ đó biến mất khỏi thế gian này, hắn thân là vương giả, không cho phép bất luận kẻ nào không vâng lời, nhưng chỉ có một người có thể làm trái quy luật đó của hắn cũng chỉ có ngươi đó mới làm cho xương của hắn như mềm ra, đó chính là cô Lạc Tích Tuyết.

Lạc Thiên Uy thở nhẹ một hơi, không có nổi giận mà trong tay cầm bông cùng thuốc sát trùng tự mình đi tới bên cạnh cô.

Mắt thấy chỗ ngồi bên cạnh tự nhiên lõm xuống, thân thể của cô càng run rẩy lợi hại hơn, hắn đến tột cùng muốn như thế nào?

Thấy cô vẫn như cũ không nhúc nhích nhưng vết thương từ tay và chân vẫn cứ như thế rỉ ra, cô nhất định bị thương không nhẹ, nhất định do vừa rồi cô giãy dụa nên làm động vết thương.

Con mắt của hắn tối sầm lại, lập tức bắt được cánh tay của cô, lôi cô đến trước mặt hắn.

Hắn thấy hai hàng nước mắt còn đọng lại trên khoum mặt nhỏ nhắn, phía trên mặt còn dính bùn, tuấn nhan của hắn thoáng qua tia kinh ngạc.

Ngay sau đó đau lòng hướng cô quát:”Em khóc cái gì?”

Lạc Tích Tuyết chậm rãi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đáng sợ hơn ác ma này, hắn không cò là dứa em trai mà năm đó cô che chở, hắn còn đáng sợ hơn ma quỷ, chỉ biết chiếm đoạt cũng chỉ biết giết người.

Nước mắt mờ mịt, tầm mắt mơ hồ, có lẽ ngay từ khi bắt đầu cô đã không hiểu rõ người đàn ông này.

Đột nhiên trong lòng cô dâng lên phẫn nộ, nâng lên quả đấm hướng lồng ngực hắn mà hạ xuống:”Thả tôi đi! Thả tôi đi! Tôi không muốn ở lại chỗ này, không cần!”

Lạc Thiên Uy ôm lấy hai vai của cô, để cho trán của hắn cùng với trán của cô đụng chung một chỗ:”Tôi vừa mới nói rồi, em về sau đều phải ở lại chỗ này, muốn tôi thả em đi, tuyệt đối không có khả năng”.

Lòng cô run lên, giùng giằng ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy của người đàn ông trước mắt:”Lạc Thiên Uy, chẳng lẽ ngươi quên tôi là chị của em? Làm sao có thể giam lỏng chị của mình như thế”.

Tròng mắt hắn nheo lại, đưa tay vén những sơi tóc xốc xếch của cô lại:”Chỉ cần có mình em là đủ rồi, tôi không quan tâm những thứ khác”.

Cô khóc không ra nước mắt sao hắn có thể nói như thế, hắn căn bản là ác ma không nói lý lẽ.

Là cô quá ngây thơ rồi, còn trông cậy vào việc hắn sẽ nghĩ đến tình chị em mà suy nghĩ lại, chỉ tiếc hắn căn bản không quan tâm.

“Thả tôi đi đi, tôi cầu xin cậu không cần dây dưa nữa!” nước mắt của cô không ngừng chảy xuống, cả người tràn đầy cảm giác bi thương, cô vô lực nói.

Thân thể Lạc Thiên Uy chấn động, trong mắt xẹt qua nhất mạt ưu thương:”Tại sao?”

“Tôi đồng ý gả cho anh Vũ Trạch rồi!” Lạc Tích Tuyết nói thẳng lý do cho hắn biết, chỉ là giọng khàn khàn nói ra cơ hồ chính cô cũng không nghe rõ.

Sắc mặt Lạc Thiên Uy lập tức thay đổi, trái tim dấy lên một cỗ ngọn lửa vô danh, phong tỏa lục phủ ngũ tạng của hắn, cực kỳ khó chịu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô tuấn nhan một mảng ghen tức ngập trời.

Trầm mặc, trầm mặc, hai người cứng đơ vẫn trầm mặc như cũ không ai chịu nhượng bộ.

Cuối cùng hắn không ẩn nhẫn được nữa nắm chặt hai vai của cô, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía cô gằn từng chữ nói:”Lạc Tích Tuyết, tôi yêu em, từ nay về sau không bao giờ tôi để em rời xa tôi, em cũng đừng nghĩ sẽ đi được, sau này em chỉ có thể là của tôi, không cho phép em còn bất cứ quan hệ nào với Tiếu Vũ Trạch, muốn rời khỏi tôi để kết hôn với hắn, em tốt nhất nên bỏ ý định này đi, tôi tuyệt đối không cho em rời khỏi tôi, cang không để cho em gả cho hắn, trừ khi tôi chết đi”.

Hắn nói một hơi, đem những suy nghĩ trong nội tâm bộc lộ ra.

Hắn nói làm cho cô một tia thở dốc cũng không có, hắn nhất định muốn cô.

Đau đớn trên thân thể cộng them tâm hồn một lần nữa bị đả kích, khiến cho cô mệt rã muốn ngất đi.

Cô vô lực nhắm hai mắt lại, bây giờ không có hơi sức cùng hắn tranh luận.

Mặc người chém giết, đây là mạng của cô nhưng giờ cô chỉ còn hy vọng anh Vũ Trạch sẽ mau phát hiện và đến cứu cô, đến cứu cô đi.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, lạc Thiên Uy không nhẫn tâm ép cô nữa, hắn giơ tay lên ở trên thân thể của cô bôi từng chút từng chút một lên vết thương của cô.

Một cảm giác man mát lành lạnh đánh tới, Lạc Tích Tuyết cảm thấy vết thương đã bớt đau đớn hơn lúc nãy, cô theo bản năng mở mắt ra nhìn thấy Lạc Thiên Uy trước mặt thì ngạc nhiên.