Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 54: Không có chuyện gì



“Két…két.”

Người Hoa Tường Vi Đen chậm rãi đẩy cửa lớn phòng khách ra.

Đoàn người Tưởng Hạo theo hắn đi tới hộp đêm bí mật ở phía sau sòng bạc, trên tay Tưởng Hạo còn xách theo một vali hành lý nặng trình trịch.

Sau khi trải qua các bước kiểm tra rà soát người nghiêm mật, mấy người mới đến trước mặt Bennett.

Có rất nhiều người đi theo phía sau Bennett.

Tưởng Hạo không chút biến sắc quan sát bốn phía, ánh đèn tối tăm, xung quanh ngoại trừ quầy bar ra thì hoàn toàn trống trải, đúng là không thể giấu được người ở trong này, xem ra người của  Bennett đều đang đợi ở bên ngoài.

Phạm vi bên ngoài thật sự không phải là do anh phụ trách. Tưởng Hạo thầm nghĩ, hi vọng Duy Nhĩ Văn cùng Schilling có thể xử lý tốt giúp anh.

Bennett cũng đang quan sát Tưởng Hạo, đánh giá người đã giết cha và huynh trưởng của hắn, người được mệnh danh là Tiểu Lang Vương trong quân đội.

Không có người nào nói chuyện, mãi đến khi trợ thủ  của Bennett tiến lên, dùng ngữ khí lớn lối nói: “Mang tiền đến chưa?”

Tưởng Hạo gật gật đầu, tiến lên phía trước vài bước về hướng Bennett mở ra vali hành lý ở trước mặt hắn.

Trong vali là tiền mặt, được xếp chỉnh tề.

Bennett hài lòng gật đầu, tiếp đó đột nhiên đến mức không kịp chuẩn bị móc súng lục ra nhắm vào đầu Tưởng Hạo cười nói: “Thả vali xuống, giơ tay lên.”

Tưởng Hạo hơi nhíu mày, nhưng không có động tác gì, chỉ nhàn nhã nhìn.

Bennett giống như cảnh cáo gạt chốt, súng lục phát ra một tiếng “cạch” lanh lảnh, nhưng mà cùng lúc đó, Tưởng Hạo cũng đưa tay nhẹ nhàng kéo cái vali hành lý ra  che bên cạnh, tiếng “cạch” vang lên theo  Bennett.

Lúc này Bennett mới để ý đến bên trong lõi của vali hành lý có cất giấu súng.

“A.”  Bennett nhìn cái vail nói: “Thợ khéo thực sự là càng ngày càng tinh tế, ngay cả mắt của Kền Kền cũng có thể tránh được.”

Kền Kền là một trong những trợ thủ đắc lực của  Bennett, cũng là người đàn ông vừa soát người cho mấy người Tưởng Hạo.

Giờ khắc này Tưởng Hạo và  Bennett đều cản tay đối phương, ai cũng không động được, người của Bennett ở phía sau cũng không dám manh động, đang lúc giằng co thì cửa sau của phòng khách bị phá tan, liền thấy Duy Nhĩ Văn cùng Schilling dẫn người xông vào.

“Rầm!”

Người của Bennett lập tức xông lên đánh nhau cùng bọn họ, nhất thời bên trong không gian không lớn này rơi vào tình cảnh hỗn loạn.

Kền Kền móc ra bộ đàm gào lên với thuộc hạ của mình: “Chúng mày xử lý chuyện ở dưới đấy thế nào vậy?! Có người ngoài xông vào!”

Phía bên kia bộ đàm truyền đến thanh âm đứt quãng.

“Chúng tôi… Cho rằng đó là người bên mình! Bị… Lừa gạt… A!”

Kền Kền nhìn Duy Nhĩ Văn đi đầu tiên dẫn mọi người xông vào, trong mắt là sự buồn bã.

Kẻ phản bội!

Bennett bị Tưởng Hạo khống chế, hắn phải nghĩ ra biện pháp hòa nhau một ván!

Để ý đến Thư Loan đang đứng ở một bên, Kền Kền liếm liếm môi dưới phóng người về phía cậu.

Nhưng mà có người nhanh hơn hắn.

Schilling kéo Thư Loan tránh thoát viên đạn của Kền Kền dẫn cậu rời khỏi phòng khách này. Tuy rằng bình thường nhìn thì thấy Schilling cà lơ phất phơ, nhưng khi ra tay lại vô cùng nhanh, tàn nhẫn và rất chuẩn, trên đường đi đã giết bất kỳ người nào chống đối.

Khóe mắt nhìn thấy Schilling dẫn Thư Loan an toàn rời đi, Tưởng Hạo cũng yên tâm.

Tưởng Hạo lợi dụng những kiến thức  về sóng điện tinh thần mà anh đã được học trước đây, nắm bắt đúng thời cơ. Thời điểm  Bennett phân tâm trong nháy mắt đã kịp đá bay súng lục của hắn.

Nhưng mà có thể ngồi vào vị trí này,  Bennett cũng không phải ngồi không, lập tức phản ứng lại trở tay móc dao ra đâm về phía bụng Tưởng Hạo, Tưởng Hạo bất đắc dĩ đành phải bỏ lại cái vali phiền toái, dùng dao và nắm đấm đánh nhau cùng Bennett.

“ Lowell Clayderman, ngày hôm nay chính là ngày chết của mày!”

Tưởng Hạo nhíu mày.

“Không, ngày hôm nay là ngày may mắn của tao.”

Loan Loan của anh đã nói rồi, đánh thắng trận này sẽ về nhà.

—————

Sau khi Schilling dẫn theo Thư Loan rời khỏi phòng khách, Thư Loan mới biết hóa ra bên ngoài càng loạn hơn. Người của Clayderman, Duy Nhĩ Văn cùng Bennett đánh nhau thành vùng hỗn chiến, bên tai là tiếng huyên náo dường như muốn đập vỡ màng tai.

Thư Loan quay đầu lại nhìn liên tục, lo lắng Tưởng Hạo ứng phó không được.

Tuy rằng Thư Loan rất muốn chờ ở bên trong, nhưng cậu biết rõ bản thân sẽ làm Tưởng Hạo phân tâm, sẽ trở thành gánh nặng của anh, dù sao tác dụng của cậu chỉ là thay mọi người che giấu và làm Bennett phân tâm.

Schilling nhìn phía sau một chút, Kền Kền vẫn ở đuổi theo bọn họ.

Thư Loan không biết võ, đánh nhau chính diện không chỗ tốt, nên Schilling kéo cậu trốn vào trong phòng chứa đồ.

Phòng chứa đồ có một đống đồ lộn xộn, nếu thật sự phát sinh chuyện gì cũng dễ dàng trốn.

Hai người vòng ra phía một đống tạp vật, lập tức sững sờ.

Liền thấy một người đàn ông, Thư Thái ôm đầu gối sợ hãi  núp ở một góc, nhìn thấy bọn họ đến còn tưởng rằng là kẻ địch, lớn tiếng kêu lên.

“Xuỵt!” Schilling đem nòng súng quay về hắn nói: “Yên tĩnh!”

Thư Thái vội vàng gật đầu không ngừng.

Ba người trốn ở phía sau đống. tạp vật lẳng lặng chờ đợi cuộc hỗn chiến bên ngoài kết thúc.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm đứt quãng, dằn vặt  thần kinh Thư Thái, Thư Thái không nhịn được không ngừng dịch sát vào phía hai người.

Schilling cũng không để ý đến hắn, chỉ đề phòng bốn phía, nhìn xuyên qua khe hở đống tạp vật nhìn chằm chằm cửa lớn.

“Ken két…”

Trong lòng Schilling thất kinh.

Kền Kền tìm tới đây rồi.

Schilling quay đầu nhìn về Thư Thái cùng Thư Loan làm một động tác “Im lặng”.

Kền Kền không nhìn thấy bọn họ, chỉ đi đi lại lại khắp mọi ngóc ngách  trong phòng chứa đồ này để thăm dò.

Schilling cầm súng lục chờ đợi thời cơ hắn trở tay không kịp để giết hắn luôn.

“Cộp cộp… Cộp cộp…”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Kền Kền đang đi về hướng bọn họ.

Thư Loan khống chế tiếng hít thở của bản thân, cũng không nhúc nhích ngồi ở bên cạnh Schilling, chờ đợi chỉ thị của ông.

“Cộp cộp…”

Loảng xoảng  ——!

Đống tạp vật bị phá tan.

Schilling trợn to mắt nhìn Thư Thái lôi Thư Loan xông ra ngoài.

Sức lực của Thư Thái đương nhiên là lớn hơn so với Thư Loan, hơn nữa vì đang ở trong tình cảnh khó lòng phòng bị, bởi vậy Thư Loan không hề có sức chống cự bị ông ta kéo ra ngoài.

Thư Thái kéo Thư Loan chắn ở trước người mình làm tấm khiên, chạy về phía cửa phòng chứa đồ.

Ông sẽ chết…!

Ông sẽ chết!

Thư Thái thầm nghĩ, ông cũng không muốn chết! Cùng với việc chờ bị giết, chẳng bằng cứ lao ra trước, lại còn có Thư Loan chắn cho, viên đạn cũng không làm ông bị thương được.

Kế hoạch của Schilling bị quấy rầy, Thư Loan còn bị lôi ra ngoài, cảm thấy trong lòng xuất hiện một đám lửa đốt tan mọi thứ trong phút chốc.

Người đàn ông  chết tiệt này!

Cmn ngu xuẩn!

Schilling cũng không kịp mắng Thư Thái thêm nữa, cấp tốc móc súng lục ra xông về phía Kền Kền.

Vốn dĩ Kền Kền muốn ngăn Thư Loan lại, nhưng vì Schilling ra tay quá nhanh, nên đành phải lắc mình núp vào phía sau đống tạp vật.

Một tay Schilling cầm dao, một tay cầm súng lục đối phó với kẻ thù một cách chính diện, ông không quá am hiểu về đánh lộn, nhưng công việc của Kền Kền cũng chỉ là quân sư và điều tra, bởi vậy nên hai người này không phân cao thấp.

Ở phía khác Thư Loan liều mạng phản kháng, kéo Thư Thái.

Cậu cũng không muốn đi ra ngoài rồi biến thành bia ngắm cho người ta bắn!

Thư Thái kéo tóc Thư Loan hô: “Thằng con bất hiếu này!  Thành thật một chút cho tao!”

Thư Loan há miệng cắn mạnh  vào cổ Thư Thái, trong miệng đều là mùi máu tươi. Thư Thái bị đau gào to, bởi vậy mà lực tay cũng giảm không ít, hai người vừa lôi vừa kéo rồi đồng thời ngã xuống.

“Loan Loan!” Schilling vừa chống đối với đòn tiến công của Kền Kền vừa nói: “Cẩn thận dao!”

Liền thấy Thư Thái nhặt một  con dao ở bên cạnh muốn áp chế lại Thư Loan.

Không ổn!

Schilling hô lên lần thứ hai: ” Loan Loan con đừng đấu với ông ta! Chạy trốn trước đi!”

Thấy bộ dạng không kiên nhẫn và lo lắng của Schilling, trong lòng Kền Kền rất vui vẻ, bắt được một sơ hở của Schilling liền đâm về hướng vị trí yếu hại của ông .

“Phập!”





Kền Kền trợn to mắt, kinh ngạc nhìn con dao đang cắm ngược vào bụng mình.

“Bị lừa.” Schilling trừng mắt nhìn và nói: ” Căng thẳng như thế để làm cái gì đây?”

Kền Kền há to miệng, nhưng nói không ra lời, máu tươi òng ọc òng ọc từ bên mép của hắn chảy ra bên ngoài. Cuối cùng, thân hình cao lớn liền ngã xuống, liếc mắt nhìn chữ “Đại” trên đất, dĩ nhiên là mất đi hơi thở.

Xử lý Kền Kền xong, Schilling lập tức đi về hướng Thư Loan và Thư Thái, đem nòng súng nhắm ngay vào Thư Thái lạnh lùng nói: “Thả Loan Loan ra.”

Tuy rằng cả người Thư Thái đều đang phát run, nhưng một tay vẫn vòng chặt qua gáy Thư Loan, còn một tay cầm dao dí vào cổ Thư Loan.

Ông biết rõ trải qua chuyện vừa rồi, Schilling tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông, bởi vậy càng không thể cầm chip (*) đánh bạc trong tay thả ra ngoài.

(*) Casino chips (còn gọi là Casino tokens, chips, checks, hoặc cheques trong Tiếng Anh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Mặt Schilling không chút thay đổi nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, thả con dao xuống.”

Thư Thái với bộ dạng đầu trộm đuôi cướp cười nói: “Mày đừng tưởng rằng tao không biết, mày cũng không ổn rồi! Mày nghĩ tao không nhìn thấy vết thương do súng ở trên bả vai mày sao?”

“Schilling…” Thư Loan cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào bả vai không ngừng chảy máu của Schilling.

Chắc chắn là bị thương trong xung đột ban nãy.

Schilling nhún vai một cái nói: “Vết thương nhỏ xíu ấy đối với quân nhân thì  tính là gì, còn ông, đừng để tôi phải lặp lại một lần nữa. Để dao xuống tôi sẽ cân nhắc việc không giết ông.”

“A, mày lừa gạt đứa nhỏ sao.”

“Cộp côp…”

Mấy người sững sờ.

Schilling nhìn ra trước cửa phòng chứa đồ thấy những thân ảnh mơ hồ ở bên ngoài liền nói: “Có người đến rồi, ông không buông tay chúng ta đều phải chết đấy.”

Thành công trong việc khiến Thư Thái càng thêm hoảng sợ, mũi dao liền cắt vào cổ Thư Loan, lưu lại vài vết cắt nhợt nhạt.

Cả người Thư Loan khẽ run lên, nhưng cắn vào môi dưới không phát ra âm thanh để Schilling không phải lo lắng vì mình.

“Mày, mày đi đánh nhau cùng bọn họ đi! Mắc mớ gì đến tao?”

“Tôi không đi.” Schilling trực tiếp ngồi xuống nói: “Cùng lắm thì chúng ta cùng chết.”

Thư Thái trợn to mắt.

“Mày nhanh đi đi! Nếu không mày sẽ chết!”

Schilling với bộ dạng “lợn chết không sợ bỏng nước sôi” nghiêng đầu nhìn Thư Thái.

Lần này Thư Thái triệt để hoảng loạn rồi, xoắn xuýt nhìn bóng người cách cửa lớn càng ngày càng. Chờ một lúc nữa có người xông vào thì người chết cũng là ông và Thư Loan, Schilling có thể đánh nhau giỏi như thế, chắc hẳn là có thể thoát thân một cách dễ dàng.

Nhưng mà buông tay …

Trong lúc Thư Thái vẫn đang xoắn xuýt, cửa liền bị phá tan, còn kéo thêm âm thanh của súng đạn.

Thư Thái cũng không kịp nghĩ cái gì, hoang mang buông tay muốn trốn.

“Bòm!”

Gần như là trong một khắc khi Thư Thái buông tay, Schilling lập tức bóp cò súng.

Thư Loan nhìn chằm chằm vào Thư Thái đầu bị nở hoa.

“A…!”

Thư Thái còn không kịp kinh ngạc thốt lên, liền đi đời nhà ma.

Máu tươi cùng những chất lỏng buồn nôn bắn tung toé lên  trên mặt và trên tóc Thư Loan, Thư Loan cảm thấy bên tai là những âm thanh “ù ù”, ý thức trở nên rời rạc.

Ngoài cửa Tưởng Hạo vọt vào ôm lấy Thư Loan.

” Loan Loan, Loan Loan… Không có chuyện gì là tốt rồi.”

Thư Loan biết rõ, Schilling đã sớm nhìn thấy ám hiệu vẫn luôn biết người ngoài cửa là ai, nhưng vì muốn từ trong tay Thư Thái cứu cả hai người nên mới cố ý diễn kịch.

Mà Schilling cũng không chịu được nữa chậm rãi ngồi xuống đất, xé ống tay áo ra tự cầm máu cho mình.

Tưởng Hạo nhìn ánh mắt hoảng hốt Thư Loan cùng dáng dấp chật vật của cậu, lại nhìn bộ dạng bị thương của Schilling, cảm thấy trái tim loạn lộn tùng phèo, cũng không biết nên động viên ai trước.

May mà cuộc hỗn chiến ở bên ngoài đã kết thúc, đội bác sĩ tiếp viện cũng đã tới mang Schilling rời đi.

Trước khi đi Schilling vỗ vỗ bả vai  Tưởng Hạo nói: “Đừng lo lắng, con biết mà, vết thương thế kia vẫn chưa thể ảnh hưởng đến ta. Xem thật kỹ Loan Loan.”

Tưởng Hạo gật đầu.

“Lát nữa con lập tức đi thăm ba.”

Sau khi Schilling rời đi, đầu tiên  Tưởng Hạo cảm thấy đau lòng, băng mấy vết thương trên cổ cho Thư Loan, sau đó cũng không ngại Thư Loan bẩn, sờ sờ gò má Thư Loan xóa đi những vệt ô uế cho cậu và nói: “Đừng sợ, đừng sợ, đã kết thúc rồi…”

“Anh giết  Bennett, sau này không còn  ai có thể làm hại chúng ta nữa.” Trên người Tưởng Hạo còn có tinh lực, có không ít vết thương, nhưng đều nhưng vết thương nhẹ hoặc vết bầm tím bị thương ngoài da.

Tưởng Hạo ôm lấy Thư Loan, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nói: “Đừng sợ.”

Trong đầu Thư Loan là những âm thanh ầm ĩ khắp chốn, đủ loại hình ảnh giao tạp cùng nhau. Nghe thấy giọng nói của Tưởng Hạo nhưng lại hôn mê bất tỉnh.

” Loan Loan!”

Thư Loan nghĩ thầm, vốn dĩ cậu muốn cùng Tưởng Hạo cùng tiến cùng lui, đứng ở bên cạnh anh.

Xin lỗi.