Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 39: Bị bắt



Mạch Tử nắm chặt mớ rau đã biến dạng trong tay, vẻ u sầu trên mặt không cách nào tan đi được. Gương mặt âm trầm của Diệp Tử Phàm không ngừng xoay quanh trước mắt Mạch Tử.

Mạch Tử thầm hận bản thân mình sao lại mất kiên nhẫn như thế, đang có thể dễ dàng nói chuyện, tự nhiên lại khiến cho việc đến không thể đàm phán được như thế. Cốc nước kia quả thực còn tốt hơn cả kính chiếu yêu, chỉ một cốc nước thôi đã có thể đem con sói khoác da cừu kia đánh về nguyên hình. Toàn bộ bạo ngược bên trong con người đó triệt để bị mình kích thích lộ hết ra, hậu quả sau này, Mạch Tử thật sự không dám suy nghĩ nữa.

“Ba ơi, cho ba này!”

Trước mắt xuất hiện một tờ thiếp tinh mỹ. Mạch Tử nghi hoặc cầm lấy xem thử, là một tờ danh thiếp. Dòng chữ nạm vàng trên tờ danh thiếp như những mũi nhọn đâm thẳng vào trong mắt Mạch Tử. Bàn tay nắm chặt tờ danh thiếp run rẩy, giọng nói cũng phát run: “Mạch Bảo, thứ này là ai đưa cho con?”

“Là chú Diệp ạ!” “Con gặp anh ta khi nào?”

“Hôm nay ở công viên vẽ tranh, chú Diệp cũng ở đó. Chú nói con đưa cái này cho ba thì ba có thể tìm được chú!” Mạch Bảo cố gắng nhớ lại chuyện lúc chiều, khi chú Diệp đi thì đưa cho bé thứ này.

Tờ danh thiếp mỏng manh trong tay như nặng tựa ngàn cân khiến cho Mạch Tử không thể thở nổi. Diệp Tử Phàm rốt cục là có ý gì?

“Chỉ cần em theo tôi một đêm, chuyện bồi thường có thể thương lượng!” Giọng nói đầy tà khí của người nọ nháy mắt liền nảy ra trong đầu Mạch Tử. Mạch Tử cảm thấy cả người vô lực, ngã ngồi xuống ghế.

‘Cốc cốc cốc!’

“Mạch Tử, cậu có trong nhà không?”

Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi của bà Lý truyền vào trong phòng, Mạch Tử cố gắng bình ổn lại tâm trạng đi đến mở cửa phòng ra. Khi nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của bà Lý thì Mạch Tử âm thầm kêu khổ không ngừng.

“Mạch Tử, chiều nay cậu đã đi chưa?”

Mạch Tử thật sự không dám nói hết sự thật ra với bà Lý, ấp a ấp úng không biết nên mở miệng như thế nào.

Bà Lý nhìn thấy sắc mặt của Mạch Tử, khẩn trương hỏi: “Có phải nói chuyện không được không?”

Mạch Tử ngập ngừng một lúc đành phải gật đầu.

“Mạch Tử, cậu không nói rõ tình trạng của chúng ta cho người đó biết sao? Ít nhất cậu cũng phải nói vài lời hay với anh ta chứ?!”

Đầu của Mạch Tử càng lúc càng cúi thấp, trong lòng tràn ngập áy náy. Lúc ấy nếu như cậu có thể kiềm chế được tính tình trẻ con của mình, đàm phán với Diệp Tử Phàm thì biết đâu anh ta sẽ nể mối quan hệ trước kia của hai người mà nới lỏng điều khoản ra. Thế nhưng cốc nước kia đã triệt để phá hủy cục diện hòa bình rồi.

Sắc mặt bà Lý rõ ràng không vui: “Mạch Tử, sao lại nói chuyện thất bại chứ? Không phải lúc ở trên đường anh ta đã nói sẽ xem xét phương án bồi thường à? Rốt cuộc là cậu đã nói gì với anh ta?”

Thấy Mạch Tử không chịu lên tiếng, bà Lý càng thêm kích động mắng nhiếc Mạch Tử: “Có phải cậu chỉ đến nói qua loa rồi đi về không? Tôi nói cậu tại sao chỉ có chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong?”

Mạch Tử tràn đầy ủy khuất, cúi đầu cắn chặt môi dưới.

“Bao nhiêu năm qua, trong nhà cậu có chuyện gì chúng tôi đều giúp đỡ, bây giờ bà con chòm xóm gặp chuyện nhờ cậu giúp một tay thì cậu không hết mình giúp đỡ, cậu…”

Những lời mắng mỏ của bà Lý chẳng khác nào kim châm đâm thẳng vào trong lòng Mạch Tử, Mạch Tử siết chặt tấm danh thiếp trong tay, cắn răng nói: “Dì Lý, ngày mai cháu sẽ đi tìm anh ta một lần nữa…”

Lúc này bà Lý mới tươi lên, cười cười: “Mạch Tử à, nhớ phải nói chuyện cẩn thận với người ta nhé!”

Bà Lý không yên lòng liên tục dặn đi dặn lại nhiều lần, khăng khăng bảo Mạch Tử phải hoàn thành nhiệm vụ quang vinh này. Tiễn bà Lý về rồi, Mạch Tử ngồi phịch xuống ghế, nhìn tờ danh thiếp nhàu nhĩ trong tay mình.

Mạch Tử do dự rất lâu cuối cùng đành phải gọi điện cho người nọ, điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói tràn ngập từ tính của Diệp Tử Phàm hòa cùng với những âm thanh lao xao ồn ào từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

“Alô, xin lỗi, làm ơn đợi một chút!” Âm thanh ồn ào nhỏ dần, “Ai vậy?”

Mạch Tử siết chặt di động, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một chút dũng khí vừa cố gắng lấy được bị giọng nói quen thuộc kia đánh bay hoàn toàn.

Diệp Tử Phàm nghi hoặc nhìn màn hình di động, dãy số hiển thị rất xa lạ, chợt hắn ngộ ra, đưa điện thoại lên bên tai, giọng nói bất đắc dĩ mà mang theo vẻ sủng nịch của Diệp Tử Phàm lại truyền đến: “Mạch Tử, sao em không nói gì?”

Mạch Tử nghiến răng, ở trong lòng cố gắng tự cổ vũ cho mình: “Chuyện lúc chiều anh nói, tôi đồng ý!”

Diệp Tử Phàm ở bên kia nhất thời trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở truyền vào trong tai Mạch Tử. Mạch Tử đợi khá lâu, đến khi cho rằng Diệp Tử Phàm sẽ ngắt máy thì giọng nói quen thuộc lại truyền đến: “Chiều mai anh sẽ đến đón em!” sau đó điện thoại liền ngắt…

Mạch Tử nhìn màn hình di động tối đen, mãi vẫn không thể hồi thần…