Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 86



Đương nhiên cốt truyện của Tây Du Ký ở thế giới này không có ai biết.

Trác Lỗi có chút không có hứng thú hỏi: "Tây Du Ký sao? Danh tự này có chút quái quái, cốt truyện như vậy có thể hấp dẫn người ta sao?"

Như Ý thần bí mà tự tin nở nụ cười.

"Tứ ca, chuyện này cứ giao cho ta. Cốt truyện bảo đảm hấp dẫn người khác, hơn nữa sẽ trở thành một đoạn thần thoại lưu truyền thiên cổ vĩnh cửu! Như vậy đi, ta phụ trách tình tiết của cốt truyện, Tứ ca phụ trách mở cửa tiệm, quản lý và bán hàng."

Tống Mẫn vội vàng hỏi: "Còn ta thì sao?"

Như Ý cười nói: "Tỷ tỷ đương nhiên là phụ trách tranh minh hoạ, những nhân vật quái lạ mà vui nhộn, có thể vẽ sống động, giống y như thật hay không sẽ phải nhờ vào tỷ tỷ. Đến thời điểm in ấn, chế bản, liền có thể gọi mấy người Tống Thanh đi làm. Mọi người cùng xuất lực, cùng nhau kiếm tiền."

Tống Mẫn có chút áp lực lo lắng: "Kỹ năng vẽ của ta vụng về, cũng không biết có thể vẽ tốt hay không."

Như Ý nói: "Không quan trọng lắm, không nhất định phải đẹp, chỉ cần vui nhộn là được."

Tống Mẫn nghi ngờ nói: "Vui nhộn?"

Như Ý nói: "Quan trọng nhất là hình tượng vui nhộn. Hơn nữa, cốt truyện này có bốn nhân vật chính, chính là bốn người thầy trò đi Tây Thiên lấy kinh và giết yêu quái. Đại đồ đệ là một con khỉ biến thành người, đồ đệ thứ hai hết ăn lại còn háo sắc, là một con heo, đồ đệ thứ ba khuôn mặt đầy râu nhìn có vẻ hung ác nhưng thật ra là một người thật thà, còn sư phụ... chính là một hòa thượng bình thường, có điều vì để tăng thêm tính giải trí, có thể vẽ sư phụ hòa thượng này anh tuấn đẹp trai, như vậy mới có thể khiến những con yêu quái kia mê mẫn."

Tống Mẫn nói: "Anh tuấn đẹp trai? Cái này làm sao vẽ?" Nàng lén lút liếc Trác Lỗi một cái.

Như Ý cười nói: "Tứ ca không tính là anh tuấn đẹp trai, hơn nữa kinh thành phần lớn người đều biết Tứ ca, sợ nếu vẽ hắn thì sẽ mất vẻ thần bí."

Trác Lỗi có chút oán giận: "Cho ta chút mặt mũi đi, tam tiểu muội!"

Như Ý cười nói: "Trong lòng ta đúng là có một người thích hợp."

Tống Mẫn nói: "Ai?"

"Một tên gia hỏa lãnh khốc mà âm u!"

Trong lòng Như Ý tự nhiên nghĩ đến... Bạo quân!

Bạo quân biến thành Đường Tăng sao?

Ha ha!

Ngẫm lại liền cảm thấy vui nhộn rồi!

Khách điếm Bách Hợp.

Trác lão tam sau khi tỉnh rượu thì rất nhức đầu.

Dùng sức vỗ vỗ đầu lại càng đau.

"Tối ngày hôm qua đến cùng đã uống bao nhiêu?"

"Làm sao mà ta lại say đến hồ đồ thế này?"

"Như Ý đâu?"

"Tửu lượng của cô vậy mà còn tốt hơn Trác lão tam ta sao?"

"Cô nương này quá lợi hại!"

"Ôi, đau đầu muốn chết!"

"Tại sao ta lại nằm ở trên giường?"

"Tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?"

"Hình như nhắc tới hộp thần gì đó?"

Hộp thần ——

Một tia chớp từ trong đầu Trác Công Vinh nhanh chóng lóe qua!

Hắn bỗng nhiên nhớ lại tối ngày hôm qua sau khi uống say, tìm Như Ý nói về chuyện liên quan đến hộp thần...

"Hộp thần ở ngay trong mật thất của Trác vương phủ, nếu như hiện tại không đến ăn trộm, sau này sẽ không có cơ hội!"

Trong lòng Trác cộng vinh có một ý nghĩa lớn mật né qua, liền nhanh chóng từ trên giường nhảy lên, đi thẳng đến Trác vương phủ...

Tiền vốn làm ăn của Trác Lỗi hầu như toàn bộ tập trung đầu tư vào, chọn mua một số lượng lớn dụng cụ in ấn và đóng sách. Như Ý tiến hành cải tiến và nâng cao hiệu suất của các dụng cụ đóng sách cũ kỹ, bảo đảm có thể đảm bảo hiệu suất xuất bản.

Tranh chữ của Tống Mẫn cũng thực sự rất đẹp, dựa theo cốt truyện mà Như Ý cung cấp, xuất bản cuốn đầu tiên của Tây Du Ký "Thạch Hầu xuất thế bái tiên sư" đặc sắc, mỗi nhân vật đều trông rất sống động. Đặc biệt là Đường Tăng bị Như Ý cải biên thành anh tuấn một chút, giống y hệt hình tượng của nương nương khang, sinh động đáng yêu.

Nhóm đầu tiên gồm năm trăm bản tranh minh hoạ cốt truyện Tây Du Ký rốt cục diện thế, đơn giản đặt ở trong cửa hàng của Trác Lỗi bán.

Mà định giá lại trở thành một vấn đề khiến người ta đau đầu

Phái bảo thủ Tống Mẫn kiên trì định giá mỗi bản một lượng bạc.

Trác Lỗi vẫn phản đối, không ngừng mà lắc đầu nói: "Không được! Đây tuyệt đối không được! Trên thị trường quyển sách dùng giấy tốt nhất và được đóng tốt nhất cũng chỉ bán 5 đồng bạc một quyển, hơn nữa một quyển sách bình thường giá 5 đồng tiền đều sẽ ế hàng, chỉ có những phiên bản giá tiện nghi 2 đồng tiền mới có rất nhiều người mua."

Tống Mẫn nói: "Trác đại ca, vậy ngươi cho là sách của chúng ta nên bán bao nhiêu tiền mới được đây?"

Trác Lỗi suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta cũng bán 5 đồng tiền đi."

Tống Mẫn kinh ngạc nói: "Như vậy không phải muốn bán lỗ vốn hay sao? Nhà xưởng của chúng ta có quy mô khá là nhỏ, trang giấy nhập hàng cũng rất đắt, toàn thể thành phẩm so với người khác cao hơn, nếu như chỉ bán 5 đồng tiền, chúng ta sẽ phải lỗ vốn."

Trác Lỗi suy nghĩ một chút, nói: "Mỗi quyển sách thành phẩm của chúng ta khoảng chừng bảy, tám đồng tiền, nếu như có thể bán đi toàn bộ cũng sẽ không thiệt thòi bao nhiêu, chí ít, mở ra lượng tiêu thụ, sau đó người mua sẽ càng nhiều."

Tống Mẫn nói: "Trác đại ca, ta không giỏi làm ăn, thế nhưng, bán một quyển thua lỗ 2 đồng tiền, vậy chúng ta bán càng nhiều không phải lỗ càng nhiều sao?"

Trác Lỗi cười nói: "Nha đầu ngốc, nếu như bán không được, không phải ngươi sẽ càng lỗ nhiều sao?"

Tống Mẫn hiếu kỳ hỏi: "Tại sau sẽ lỗ nhiều hơn chứ?"

Trác Lỗi cười nói: "Cái này rất dễ tính toán mà."

"Đầu tiên, một quyển thành phẩm coi như là 7 đồng tiền."

"Định giá là 5 đồng tiền."

"Bán một quyển chỉ lỗ 2 đồng tiền."

"Nhưng nếu như ngươi bán không được, 7 đồng tiền sẽ lỗ toàn bộ."

Tống Mẫn sau khi nghe xong đầu óc vẫn mơ hồ: "Trác đại ca, nếu như không bán sách đi, sách còn ở trong tay chúng ta, thì tại sao sẽ lỗ chứ?"

Trác Lỗi cười nói: "Nếu như bán không được, chính là rác rưởi, 1 đồng tiền cũng không đáng giá, chính là rác rưởi. Quan trọng nhất chính là để sách có thể bán đi."

Tống Mẫn đối với loại phương pháp kinh doanh “chịu lỗ thúc đẩy tiêu thụ” của Trác Lỗi thực sự là khó có thể lý giải được, nàng chưa từng thấy bao nhiêu sự đời, loại làm ăn tốn khí lực lại còn lỗ vốn nàng sao cũng đều không nghĩ ra.

"Muội muội, ngươi làm sao nãy giờ không nói gì vậy?" Tống Mẫn hi vọng Như Ý có thể đưa ra một ít ý kiến.

"Tiểu muội, ngươi nói một chút ý kiến của ngươi đi, ngươi ủng hộ Tứ ca hay là Tống cô nương?" Trác Lỗi cũng muốn nghe một chút suy nghĩ của Như Ý một chút.

Như Ý trước sau mỉm cười.

Trác Lỗi có chút gấp gáp nói: "Tiểu muội, ngươi nói chuyện a! Mặc kệ ủng hộ ai, nói một câu!"

"Tứ ca, ta nói ra sợ sẽ làm ngươi và Tống tỷ tỷ hoảng sợ." Như Ý giả vờ thần bí.

Trác Lỗi nói: "không sợ không sợ, ngươi nói là được rồi."

Tống Mẫn cũng rất hiếu kỳ nhìn nàng.

Như Ý nói: "Tứ ca cùng Tống tỷ tỷ hai người có lời giải thích đều có lý, chịu lỗ vốn thúc đẩy tiêu thụ hay buôn bán huề vốn trên nguyên tắc đều là không sai, thế nhưng, mọi người nói ra giá cả đều không thích hợp!"

Trác Lỗi nói: "Vậy ngươi nói một chút, định giá bao nhiêu mới thích hợp đây?"

Như Ý nói: "Mười lượng bạc!"

Trác Lỗi sợ hết hồn, lắc đầu liên tục: "Không được không được! Một lượng bạc đã không bán được, mười lượng bạc chỉ sợ không có người hỏi thăm, còn có thể bị người mắng!"

Tống Mẫn nói: "Mười lượng bạc, thật sự có hơi đắt."

Như Ý nói: "Đây chỉ là giá bán sỉ, bán lẻ giá là hai mươi lượng!"

"Hai mươi lượng!"

"Trời ạ!"

"Tiểu muội ngươi có phải là điên rồi không!"

"hai mươi lượng cũng có thể mua một chiếc xe ngựa!"

"hai mươi lượng, gần như là sinh hoạt phí trong một tháng của một hộ gia đình bình thường!"

Trác Lỗi cùng Tống Mẫn đều cảm thấy suy nghĩ của Như Ý thực sự là quá điên cuồng.

Như Ý cười nói: "Có một câu nói gọi là vật đắt vì nó quý hiếm."

Trác Lỗi nói: "Quý cũng có mức độ đi, sự quý hiếm này cũng có chút quá bất hợp lí."

Tống Mẫn nói: "Ta lo lắng quý như thế, rất nhiều người sẽ mua không nổi, người mua được thì không nỡ mua."

Như Ý suy nghĩ một chút, quyết suy nghĩ trong lòng mình nói rõ ràng.

"Đầu tiên, đây là tiểu nhân thư, chỉ là sách dùng để tiêu khiển."

"Tính chất quyết định người mua."

"Những quyển sách này người đọc sách hay có nhận thức bình thường đều sẽ không mua."

"Người chân chính mua thể loại sách này, nhất định là những người có tiền lại tẻ nhạt."

"Người như vậy, ngươi bán 1 đồng, hắn sẽ mua, mười lượng, hắn vẫn sẽ mua."

"Nếu như vậy..."

"Vì sao không bán mười lượng chứ? Ngược lại những người này phần lớn đều là tham quan cùng gian thương, kiếm nhiều tiền của bọn họ một chút cũng là vì dân trừ hại!"

"Tứ ca, ta biết ngươi muốn nói cái gì."

"Ngươi muốn nói sách đắt như thế người khác có thể không mua, đúng không?"

"Đây là tuyệt đối không thể!"

"Tây Du Ký có cốt truyện vui nhộn như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người mua."

"Hơn nữa giá cả đắt như thế, người mua loại sách này không chỉ nhìn thấy cốt truyện đặc sắc, còn sẽ có thêm một quyển sách đáng giá để khoe khoang cho có mặt mũi."

"Ta làm một ví dụ đi."

"Ở quê hương của ta trước đây, có một loại ô tô, đúng vậy, chính là một loại xe ngựa tương đối đặc biệt! Có một công ty chuyên sản xuất xe ngựa, gọi là công ty đại chúng."

"Công ty đại chúng sản xuất hai loại xe ngựa tương đồng, đại chúng và Audi."

"Đại chúng và Audi, ngoại trừ tiêu chí giống nhau về ngoại hình, có một chút điểm khác nhau."

"Người chế tạo, vật liệu, kỹ thuật, hầu như toàn bộ đều là giống như đúc."

"Nhưng mà xe ngựa đại chúng chỉ bán mười vạn...mười lượng! Mà xe ngựa Audi bán năm mươi hai lượng!"

"Tứ ca, ngươi cảm thấy xe ngựa nào càng được hoan nghênh đây?"

Trác Lỗi sau khi nghe xong, không chút do dự nói: "Nhất định là xe ngựa đại chúng được hoan nghênh, nếu người chế tạo xe ngựa, chất lượng đều giống như đúc, hơn nữa lại cùng một công ty sản xuất, đương nhiên giá thấp hơn được hoan nghênh."

Như Ý cười nói: "Sai! Đại chúng bị người ta cho là giá rẻ, mà Audi thì lại đại diện cho xa hoa, xa xỉ, mặt mũi, thân phận."

Trác Lỗi sau khi nghe xong, rơi vào trầm tư.

Hắn ở Trác vương phủ làm tổng quản rất nhiều năm, giỏi về giao tiếp, giao thiệp rộng, kiến thức so với bình thường người nhiều hơn rất nhiều.

Như Ý nói ví dụ về Audi và đại chúng này, bên trong tựa hồ bao hàm một loại triết lý thương mại hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới!

Như Ý nói: "Chúng ta có thể tách ra bán, để Tống Thanh cùng la tiểu Hổ mấy người bọn hắn mỗi người mang vài cuốn sách đi tửu lâu, quán trà chào hàng, bán hai mươi lượng một quyển. Đồng thời truyền bá một tin tức ra ngoài, trong cửa hàng của Tứ ca có chút ít hàng có thể bán sỉ, mười lượng một quyển, phải mua ít nhất mười quyển!"

Trác Lỗi nửa tin nửa ngờ nói: "Như vậy có được không?"

Như Ý nói: "Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."

"Được! Nếu tiểu muội nói được, vậy thì thử một chút xem! Nếu hao tổn toàn bộ thì cũng chỉ có bốn, năm trăm lượng mà thôi!"

Vào một ngày lành của hai ngày sau.

Tây Du Ký chính thức ra thị trường!

Quán mới của Trác Lỗi cũng khai trương, tên là Tứ Ca Thư Xã. Đơn giản dễ nhớ, sau này mới có thể khiến nhiều người nhớ đến bảng hiệu này.

Trà lâu nơi nào đó.

Như Ý mặc nam trang, hóa trang thành một công tử ăn mặc sặc sỡ, nhấc theo một lồng chim sáo đi vào trà lâu.

Giữa mùa hạ, khí trời nóng bức mà khô ráo.

Rất nhiều người đều tụ tập ở trà lâu uống trà giải nóng, tụm năm tụm ba lại một chỗ, gọi mấy đĩa đậu phộng, thảo luận chút chuyện bát quái.

"Mọi người nghe nói không? Vợ ba của Quách viên ngoại ở thành đông "hồng hạnh xuất tường", tối hôm qua bị tóm gọn, Quách viên ngoại tức giận đến độ đánh chết đôi gian phu dâm phụ tại chỗ!"

Bốn, năm người công tử ca tụ tập cùng một chỗ nói chuyện bát quái.

Như Ý đi tới: "Mấy vị huynh đệ, có thể ngồi ở đây với mọi người cùng nhau tâm sự không?"

Một gã mập nhìn cô một cái, nói: "Huynh đài, chim sáo của ngươi không tồi, ngươi lạ mặt vô cùng, trước đây chưa từng thấy ngươi."

Gã mập nói: "Có điều chúng đang dèm pha chuyện nhi nữ "hồng hạnh xuất tường" mà thôi, chuyện như vậy mỗi ngày có, đều không có gì mới mẻ. Đúng rồi, huynh đệ ngươi từ thành bắc đến, nói cho chúng tôi nghe mấy chuyện lý thú của thành bắc đi."

Như Ý thấy thời cơ đến, bỗng nhiên rất thần bí nhỏ giọng nói rằng: "Mọi người lẽ nào đều chưa từng nghe nói chuyện về Tây Du Ký sao?"

Gã mập cùng mấy công tử thấy cô thần bí như vậy, đều hiếu kỳ hỏi: "Tây Du Ký? Là cái gì? Làm sao chưa từng nghe nói?"

Như Ý làm một động tác cấm khẩu, giả vờ thần bí nhìn quanh hai bên, sau đó nói: "Ta có một món đồ tốt."

Những người khác rất tò mò nói: "Đã có thứ tốt liền lấy ra xem một chút đi, trời nóng như vậy, mọi người cũng không biết nên trò chuyện gì đây."

Như Ý từ trong túi móc ra một quyển sách nhỏ.

Gã mập vừa nhìn, có chút thất vọng nói: "Không phải là tiểu nhân thư sao? Giá sách bên trong nhà ta đều có hơn 100 bản, những cái này đều có cốt truyện cũ kỷ tẻ nhạt, đều đã xem chán."

Như Ý cười nói: "Lần này không phải là cốt truyện tẻ nhạt! Ngươi biết quyển sách đắt cỡ nào không?"

Gã mập nói: "Có thể đắt cỡ nào? Một lượng bạc?"

Như Ý nói: "Một lượng bạc? Một lượng vàng cũng không đủ a! Hai mươi lượng bạc!"

"Cái gì?"

"Hai mươi lượng bạc?"

"Đây là loại sách gì chứ?"

"Lẽ nào là làm bằng vàng sao?"

"Một quyển tiểu nhân thư bán hai mươi lượng bạc? Lẽ nào cốt truyện bên trong thật sự đẹp mắt như vậy?"

Tất cả mọi người bị cái giá này làm sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

Như Ý tiếp tục nói: "hai mươi lượng bạc vẫn là có tiền cũng không thể mua được! Mọi người có biết, một quyển Tây Du Ký như vậy ở thành bắc, đã có giá đến hai mươi lượng một quyển! Hơn nữa, không phải người bình thường có thể mua được, toàn bộ kinh thành chỉ có Tứ ca thư xã mới có bán, đây thực sự là quyển kỳ thư đệ nhất thiên hạ! Bất luận người nào liếc mắt nhìn đều sẽ bị hấp dẫn, không tin các ngươi nhìn xem!"

"Thật sự thần kỳ như vậy sao?"

"Chưa từng gặp qua có người dám đem một quyển tiểu nhân thư bán hai mươi lượng!"

"Đến! Ta cũng nhìn! Nếu như thật đẹp mắt như vậy, ta cũng mua một bản."

Mấy công tử ca truyền tay lẫn nhau đọc, lúc mới bắt đầu chỉ là mang theo một loại tâm tình chơi vui mới mẻ lật xem, nhưng sau khi lật vài tờ, lập tức liền bị cốt truyện bên trong hấp dẫn.

"Trong tảng đá nổ ra một yêu quái khỉ?"

"Còn muốn bái phỏng thiên hạ danh sơn làm tiên sư?"

"Một cái bổ nhào mười vạn tám ngàn dặm?"

"Bảy mươi hai loại biến hóa thần thông?"

"Đường triều hòa thượng anh tuấn lại lắm lời?"

"Thụ mệnh đi Thánh Địa lấy kinh Phật?"

"Trên đường gặp phải yêu quái?"

Mỗi người đều xem say sưa ngon lành, chỉ có một quyển sách, nhưng có năm người, mọi người dần dần bắt đầu tranh mua...

Như Ý đoạt lấy sách, sau đó rất quý giá thu vào trong túi.

Gã mập nói: "Ta còn chưa xem xong! Ta mới vừa nhìn thấy yêu hầu tử làm đại vương mà thôi!"

Một công tử khác cũng mãnh liệt kháng nghị: "Ta cũng chưa xem xong! Ta thật muốn biết yêu quái lợi hại như thế thì hầu tử làm sao sẽ biến thành đồ đệ của hòa thượng lắm lời?"

Người còn lại nói: "Ta xem hơn trăm bản tiểu nhân thư, xưa nay chưa từng xem cốt truyện mới mẻ thú vị như thế!"

Như Ý rất nghiêm túc nói: "Sách này không phải là khắp nơi đều có bán! Ta từ một người quen nơi đó mới mua được hai bản mà thôi."

Gã mập nghe xong lập tức nói: "Ngươi có hai bản, vậy để lại một quyển cho ta thế nào? Ta trả cho ngươi hai mươi lượng!"

Tên còn lại lập tức nói: "Bán cho ta đi! Ta cũng trả cho ngươi hai mươi lượng!"

Lại một người đi ra cướp: "Ta trả hai mươi lượng! Bán cho ta!"

"Ta trả hai mươi lăm lượng!"

Như Ý nói: "Ba mươi lượng bạc! Ta có hai bản, cũng đã xem xong."

Gã mập vừa nghĩ nếu như hắn xem xong cũng có thể bán cho người khác, cắn răng nói: "Ba mươi lượng ta mua! Lập tức đưa bạc!"

Nói xong hắn thật sự nhanh chóng lấy bạc ra, chỉ lo người khác giành mua trước.

Phải biết nơi này có năm người, nhưng tổng cộng chỉ có hai bản!

Tên còn lại cũng dùng tốc độ nhanh như ăn cướp bỏ tiền mua một quyển khác.

Như Ý bán hai quyển sách được sáu mươi lượng bạc.

Bán sách xong lại có thêm vấn đề!

Một bàn vốn nên chỉ có năm người, thế nhưng mấy người khách khác vừa nhìn thấy có "Chuyện tốt" thì dồn dập xúm lại.

Mọi người biết có sách xem hay như vậy, mỗi người đều muốn mua, thế nhưng không mua được.

Mỗi người đều vô cùng thất vọng, mà người mua được sách thì lại đắc chí, vô cùng đắc ý.

Như Ý nói rằng: "Mọi người cũng không cần quá thất vọng, không mua được thì mọi người có thể mượn để đọc mà. Hơn nữa, nghe nói đầu đường thành bắc có mấy cái đứa nhỏ đang mua đi mua, có điều phải có vận may tốt. Nghe nói ở phố lớn XX, Tứ ca thư xã xuất bản loại sách này, nên có rất nhiều hàng trữ, người quen của ta nói nếu mua số lượng nhiều còn được mua theo giá sỉ..."

"Phố lớn ở Thành Bắc?"

"Tứ ca thư xã?"

"Nhanh lên một chút đi cướp a!"

"Nếu không liền bị người ta mua!"

"Mọi người nhanh đi a!"

Lúc này một công tử mới vừa đi vào trà lâu nhìn thấy đoàn người náo động, hiếu kỳ hỏi: "Mọi người làm sao vậy? Vội vã như thế là đi đâu?"

"Đi Tứ ca thư xã mua sách! Nếu như đi trễ có thể không mua được!"

"Mua sách? Tính thêm ta một người!"

Người công tử kia nhìn thấy đoàn người kích động như thế, không hiểu rõ cũng theo tên to xác cùng đi.

Như Ý thì lại lặng lẽ công thành lui thân, tiếp tục hướng về trà lâu Thành Tây...

Mấy canh giờ sau, nàng trở lại thư xã, nhìn thấy một nhóm người vây quanh ở bên ngoài cửa hàng kêu la.

Lúc này nàng đã thay đổi nữ trang, không ai nhận ra.

Như Ý từ phía sau tiến vào cửa hàng, nhìn thấy Trác Lỗi, Tống Mẫn cùng Tống Thanh chờ người mang vẻ mặt phát sầu.

Như Ý hỏi: "Tứ ca, nhiều người như vậy, có phải bán được không ít sách không? Làm sao mặt mày ủ rũ như vậy?"

Trác Lỗi nói: "Đáng tiếc a đáng tiếc, trong cửa hàng có bốn trăm quyển sách, Tống Thanh mấy người bọn hắn mang theo gần một trăm quyển sách đi trên đường, trên căn bản chưa tới một canh giờ, toàn bộ đều bị người tranh mua hết. Hiện tại ngoài quán bị hàng trăm người vây chặt ồn ào muốn mua sách, hơn nữa, người càng ngày càng nhiều, một hồi cửa tiệm đều phải bị bóp nát!"

Tống Mẫn nói: "Sớm biết sách này bán tốt như vậy, chúng ta nên in ấn nhiều thêm một chút."

Tống Thanh nói: "Nếu không chúng ta suốt đêm in ấn thêm mấy trăm quyển? Hiện tại khởi công, sáng sớm ngày mai thì có thể in ấn hai, ba trăm bản."

"Không được!"

Như Ý rất nghiêm túc phủ định.

Trác Lỗi nói: "Như Ý, vì sao không được? Chúng ta đang rầu rĩ vì muốn có nhiều người đến in ấn nhiều sách nữa đây."

Như Ý nói: "Không cần, chỉ một nhóm sách in ra chúng ta đã kiếm lời rất nhiều tiền."

Trác Lỗi gật gù: "Cũng gần sáu ngàn lượng, chí ít đã lời 5000 ngàn lượng."

Tống Mẫn nghe xong cả kinh: "Oa! Nhiều tiền như vậy sao? Trước đây chúng ta ở trên đường bán sách, ròng rã cả một ngày, bán đến cổ họng đau cũng chỉ lời nửa lượng bạc, hiện tại không tới nửa ngày lại kiếm lời 5000 lượng! Thực sự quá lợi hại! Như Ý, người làm sao làm được?"

Trác Lỗi cũng rất kinh ngạc nhìn Như Ý: "Tiểu muội, ngươi nói ngươi có biện pháp để những quyển sách này trong vòng một ngày toàn bộ bán xong, quả nhiên ngươi đi ra ngoài không bao lâu, thì có một nhóm lớn khách hàng đến giành nhau mua sách, thực sự cung không đủ cầu. Ta định giá mười lượng một quyển, bọn họ rất nhiều người đều là trực tiếp ra mười lăm, hai mươi lượng!"

Tống Thanh cũng hiếu kì nói: "Ta cùng la tiểu Hổ bọn họ đi trên đường bán sách, cũng lập tức bị người tranh mua hết. Ta còn chưa kịp cầm tiền, toàn bộ sách đã bị người cướp đi rồi. Bên trong hỗn loạn, còn có hai, ba người không trả tiền liền chạy, tức chết ta rồi!"

Trác Lỗi hỏi: "Như Ý, ngươi đến tột cùng là làm thế nào vậy?"

Như Ý cười nhạt nói: "Đây chỉ là một loại thủ đoạn buôn bán rất phổ thông thôi. Nói chung, hiện tại thành tích đã rất hài lòng. Chúng ta không cần in ấn nữa, in nữa cũng không kiếm tiền."

Trác Lỗi nói: "Vì sao? Vì sao không thể in ấn nữa cơ chứ?"

Như Ý nói: "Những sách này khi mới in ra chỉ là nhất thời mới mẻ, kỹ thuật hàm lượng thấp, chúng ta suốt đêm có thể in ra, người khác cũng có thể! Phỏng chừng sáng mai trên thị trường sẽ có mấy vạn bản như vậy, hoàn toàn sao chép Tây Du Ký của chúng ta. Vì lẽ đó, ngươi hiện tại in ấn, ngày mai lấy ra bán, cũng không kiếm lời được."

Trác Lỗi bỗng nhiên một trận thức tỉnh: "Đúng rồi! Ta làm sao không nghĩ tới! Tây Du Ký hiện đang náo động, những người bán sách khác nhất định sẽ sao chép của chúng ta, sáng mai thì có lượng lớn hàng nhái ra thị trường, cứ như vậy, giá cả sẽ không bán cao được nữa!"

Tống Mẫn bóp cổ tay thở dài: "Thực sự là đáng tiếc, sách tốt, chỉ có thể bán nửa ngày mà thôi."

Như Ý ung dung nói: "Đây là sự tình đã sớm dự liệu tới, kỹ thuật hàm lượng thấp, vừa không có bản quyền, chỉ có đi trước người khác, mới có thể kiếm tiền."

Trác Lỗi nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Tống Mẫn nói: "Muội muội không phải nói đây là kỳ thứ nhất sao? Lúc nào ra đệ nhị kỳ được không?"

Trác Lỗi nói: "Đúng! Đúng! Chúng ta phải nhanh lên một chút ra kỳ thứ hai, thừa dịp hiện tại nhân khí náo động toàn thành, chúng ta có ưu thế khác biệt mà người khác không có. Chỉ cần kỳ thứ hai vừa ra, lập tức liền có thể lại bán một hồi, lần này, ta nghĩ coi như in ấn một ngàn bản cũng có thể rất nhanh bán xong, nói không chừng có thể bán được hai ngàn bản!"

Như Ý nói: "Không, như vậy quá nhiều! Không thể in ấn nhiều như vậy, cốt truyện này có ít nhất bốn mươi kỳ, nếu như bán tốt, ta có thể kéo dài đến tám mươi kỳ, hoặc là một trăm kỳ. Không thể lập tức gia tăng lượng tiêu thụ, bằng không sau khi bán vài kỳ, giá cả sẽ bất động!"