Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 181



Chương 181:

 

“Cháu không… Cháu không phải có ý đó.”

 

Lâm Cảnh Trăn híp mắt.

 

“Rất tốt, Cảnh Trăn, tôi thấy hạng mục ở Cam-pu-chia cậu không cần đi.”

 

Lâm Cảnh Trăn ngắng đầu lên.

 

Lâm Nhứ nói, ” Cảnh Trăn tuổi của cậu vẫn còn quá nhỏ, lần trước tôi có nói muốn tìm máy cái người trẻ tuổi, xuống nông thôn rèn luyện, sắp xép cho Cảnh Trăn đi.”

 

Xuống nông thôn rèn luyện…

 

Chính là cái dạng đó, ngay cả nhà xí cũng không có, đi nhà vệ sinh đều toàn là ruồi bọ đi… Trồng trọt bón phân…

 

Lâm Cảnh Trăn lập tức ngây ra như phỗng.

 

Lâm Nhứ liếc Chu Đỉnh.

 

“Còn chờ cái gì đáy.”

 

“RõI”

 

Chu Đỉnh mau chóng bước tới.

 

“Lâm thiếu, còn chờ cái gì, đi thôi.”

 

Lâm Cảnh Trăn thật muốn khóc.

 

Chỉ là đến cuối cùng vẫn không quên quay đầu hô to một câu.

 

“Chú ba, mặc kệ chú ngăn cản cháu thế nào, cũng không thể cản cháu đi theo tiếng gọi con tim.”

 

Chu Đỉnh nhanh chóng lôi vị đại thiếu gia này đi.

 

Vị thiếu gia này thật sự là tự đào hồ cho mình.

 

Tô Thính Ngôn nhìn thấy những người xung quanh đều đang rất hứng thú xem kịch, nhất thời cảm thấy đầu mình đau đến mức muốn nút ra.

 

Cô nhìn những ánh mắt hâm mộ lại hiếu kì kia, ngắng đầu lên không nói lời nào đi vào trong.

 

Lâm Nhứ dùng khí thế của mình cường thế áp đảo Lâm Cảnh Trăn xong, mới đi đến trước mặt Tô Thính Ngôn.

 

“Ngôn Ngôn.”

 

Tô Thính Ngôn không nhìn anh, “Gần đây cũng không thấy bóng dáng, làm sao bỗng nhiên chạy tới đây vậy.”

 

Ánh mắt Lâm Cảnh Trăn sáng lên.

 

“Nhớ tôi?”

 

“Làm sao tự cho mình mặt mũi lớn như vậy.”

 

“Tôi bao lâu chưa xuất hiện, em cũng nhớ kỹ, xem ra trong lòng em cũng không phải là không có vị trí nào nha.”

 

“Anh…”

 

Tô Thính Ngôn tự biết mình nói không lại anh, quay đầu muốn đi.

 

Nhưng mà…

 

Tay của cô đột nhiên bị anh giữ chặt, anh đi tới, gò má tiến lại gần, mặt của cô gần như chạm vào mặt của anh, anh nhìn cô chằm chằm, bất ngờ hôn ở trên trán của cô một cái.

 

“Em không nói tôi còn không nghĩ tới, nhưng mà, trong lòng em nhớ đến tôi, tôi liền không nhịn được…”

 

Ai nhớ đến anh vậy.