Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 13: Hẹn hò



Buổi sáng vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt anh tuấn, sườn mặt góc cạnh. Cô đưa tay sờ nhẹ, từ đôi mắt sắt bén đến sống mũi cao thẳng bờ môi mỏng. Người ta thường nói môi mỏng bạc tình, anh có như thế không???

“Anh cứ giả vờ, tiếp tục giả vờ đi”

“Vợ, em đói hả”

“Sao không giả vờ ngủ nữa”

“Chẳng phải đang đợi em ăn anh sao”

“Còn lâu em mới thèm ăn anh”

“Nhưng anh đói rồi, muốn ăn em”

“Cầm thú”

Trình Thiên Vũ kéo cô vào lòng, gương mặt vùi xuống cổ cô hít một hơi, hương thơm dễ chịu bay vào mũi khiến anh thoải mái thở dài.

“Suốt ngày ngửi ngửi, anh là cún à”

“Người em thơm”

“Thuốc em nghiên cứu đấy, thơm từ trong ra ngoài”

“Sao em không làm điều chế mùi hương”

Quý Dư nghe tới đây thì cụp mắt xuống, ôm chặt lấy anh, vùi đầu sâu vào ngực anh.

Nhận thấy cảm xúc của cô không đúng anh nhẹ nhàng dỗ dành.

“Vợ, em sao thế”

“Mẹ em mất cũng vì làm nghề đó, có mấy ai biết được rằng bà một bậc thầy điều chế hương nổi tiếng. Lại chết bởi vì mùi hương của đối thủ gây ra”

“Em cũng được thừa hưởng năng khiếu từ mẹ, nhưng trước khi ba mất đã từng bắt em hứa sẽ không trở thành điều chế hương. Ba trả thù cho mẹ xong thì cũng mất”



Cô hơi ngập ngừng.

“Nên em chỉ tập tành nghiên cứu những thứ phục vụ cho cá nhân hàng ngày thôi”

Trình Thiên Vũ vỗ nhẹ lưng cô.

“Anh thật may mắn mới gặp được em”

Quý Dư bỗng ngẩn đầu lên nhìn anh, cười tươi như hoa.

“Anh nhặt được bảo bối rồi đấy”

“Ừm, bảo bối. Dậy thôi nào”.

Quý Dư vệ sinh cá nhân xong thì hớn hở bay vào lòng anh, hôm nay anh nói sẽ đi hẹn hò.

“Hẹn hò, hẹn hò, hẹn hò”

“Em cứ như trẻ con ấy”

“Trẻ con mà cùng anh lăn giường à”

“Em đi từ từ thôi”

Quý Dư chống nạnh hất cằm, Không chịu thua.

“Em không phải con nít”

“Ừm em là tiểu tổ tông”

“Tên già gân này, hừ”

“Ông chú già thích tiểu loli”



“Cầm thú, anh còn nói hừhừ”

Trình Thiên Vũ bất đắt dĩ cuối xuống bịch cái miệng của cô vợ nhỏ.

“Ưm”

Hôn được một lúc cô đẩy anh ra thở dóc. Giọng muốn bao nhiêu ấm ức có bấy nhiêu.

“Nói không lại thì giở trò hôn à”

“Đi thôi, không thì muộn mất”.

Tầng suất người đi đường ngoái lại nhìn rất cao, cô mặc một chiếc váy dài màu nude, bên ngoài khoác áo lông dày màu trắng. Cổ quàng khăn, đầu đội mũ len có cục bông tròn to, đeo kính râm thời trang. Nhìn như một tiểu minh tinh nào đó. Anh dắt tay cô đi về phía trước, anh thì mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần dài màu cà phê lại khoác thêm chiếc áo khoác dài màu đen, cổ choàng khăn màu đôi với cô. Trông anh bớt vài phần chững chạc, nhiều thêm vài phần trẻ trung, năng động.

Anh dắt tay cô bước vào một tiệm hoàng kim, cô hơi khựng lại. Cầm tay anh lắc lắc.

“Đến đây làm gì”

“Mua nhẫn tình nhân”

Cô định nói không cần nhưng anh đã nhanh chóng kéo cô vào trong.

Nhân viên nhận ra người đến là ai thì nhiệt tình đón tiếp.

“Trình tổng, nhẫn ngài đặt làm đã xong rồi, vui lòng đợi một chút”

Nhân viên vội vào lấy một chiếc hộp nhung đưa cho anh, bên trong là một cặp nhẫn đôi kim cương đơn giản. Cô thích nhỏ gọn, anh thích đơn giản. Vừa hay cặp nhẫn này vô cùng phù hợp yêu cầu của hai người.

“Vợ à, anh đeo cho em”

Trình Thiên Vũ cầm tay cô đeo nhẫn vào ngón áp út. Chiếc nhẫn đeo vào ngón tay cô vừa khít, sáng chíu lấp lánh. Anh hôn nhẹ lên tay cô sau đó tự nhiên chìa tay của mình qua.

“Đeo nhẫn đôi trước nhé, đến lễ cưới sẽ chọn cho em một chiếc độc nhất vô nhị”

Quý Dư cầm lấy nhẫn đeo vào cho anh, họ đứng ở đó nhìn nhau cười ngọt ngào. Không hay biết hình ảnh của họ vừa bị chụp trộm.