Cực Phẩm Thần Y

Chương 185





Chương 185

 

Trần Gia Bảo âm thầm lắc đầu. Chiêu này của Chúc Càn Khôn mặc dù có chút đáng sợ nhưng chỉ là đem nội kình ngưng tụ ở một điểm, sau đó bắn ra. Chỉ cần tích lũy nội kình đến một mức độ nhất định thì có thể thực hiện được. Thủ đoạn này không được tính là thủ đoạn lợi hại gì cả. Nhưng mà dùng để hù dọa mấy tên gà mờ như đám Tưởng Đức Lâm lại không thành vấn đề.

 

Mặt khác, Trần Gia Bảo nhanh mắt phát hiện ra, sau khi bắn ra một chỉ này thì hô hấp của Chúc Càn Khôn hơi gấp rút. Rõ ràng nội kình của ông ta bị rối loạn. Vì vậy rất có thể Chúc Càn Khôn đột phát lên cảnh giới “Thông U hậu kỳ” không được bao lâu, thậm chí ngay cả nội kình vẫn còn chưa ổn định. Nếu Đồ Bá Thạch thực sự đột phát lên cảnh giới “Thông U hậu kỳ” từ lâu thì với trạng thái như hiện tại của Chúc Càn Khôn mà dám ứng chiến với Đồ Bá Thạch thì Chúc Càn Khôn chỉ có thất bại mà thôi.

 

Chúc Càn Khôn ngồi xuống, bộ dạng đắc ý, ông ta vuốt ve mấy sợi râu bạc trắng ở dưới cằm. Ông ta tập võ từ khi còn bé, cuối cùng một tuần trước ông ta đột phá lên “Thông U hậu kỳ”. Ông ta cảm thấy bây giờ có rất ít đối thủ có thể uy hiếp được ông ta. Hiện tại chính là khoảng thời gian xây dựng sự nghiệp. Chỉ cần ông ta giải quyết được mấy tên trùm ở thế giới ngầm thì vinh hoa phú quý sẽ nằm trong tay của ông ta.

 

Nghĩ tới điều này, trong lòng Chúc Càn Khôn rạo rực.

 

Đột nhiên, hai mắt của Trần Gia Bảo híp lại, anh nói khẽ: “Có người đến. Hơn nữa người này còn là một cao thủ.”

 

Tưởng Đức Lâm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Đồ Bá Thạch?”

 

Để xác nhận lời nói của Trần Gia Bảo. Một người đàn ông xuất hiện ở cầu thang. Hắn ta mặc áo vải lanh màu đen và đi giày vải gai. Thân hình hắn ta cao lớn, trông có vẻ già nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Hắn ta chắp tay ra sau lưng, đi từ cầu thang vào trong đại sảnh. Hắn ta cười lớn: “Chào mọi người, tên của tôi là Đồ Bá Thạch.”

 

Dáng vẻ của hắn ta trông rất mộc mạc nhưng không một ai dám coi thường hắn ta.

 

Bởi vì hắn ta là Đồ Bá Thạch của gia tộc họ Triệu. Nhiều năm trước đây rất nổi tiếng trong giới cao thủ.

 

“Chào ông Đồ.” Trình Lập Phu, Kinh Đại Vĩ, Lệ Trần Sinh vội vàng đứng lên chào hỏi. Thậm chí ngay cả Tưởng Đức Lâm cũng đến lên. Trái hẳn với mọi người thì Chúc Càn Khôn vẫn ngồi im không có động tĩnh gì, có vẻ ông ta coi thường Đồ Bá Thạch.

 

Trần Gia Bảo ngồi yên tại chỗ, anh bắt đầu đánh giá Đồ Bá Thạch. Nội lực của hắn ta hùng hậu hơn Chúc Càn Khôn rất nhiều.

 

Xem ra Chúc Càn Khôn sẽ bị tống cổ về trong sự thất bại.

 

Trần Gia Bảo khẽ lắc đầu cười.

 

Đồ Bá Thạch liếc một vòng xung quanh. Ánh mắt hắn ta hơi lướt qua Trần Gia Bảo rồi dừng lại ở trên người Chúc Càn Khôn. Con ngươi của hắn ta hơi co rúm lại. Sau khi đánh giá một hồi thì hắn ta không để ý nữa, hắn ta nói một cách thản nhiên: “Mọi người mau ngồi xuống đi.”

 

Sau khi đám người Trình Lập Phu ngồi xuống, bọn hắn chắp hai tay, hỏi: “Ông Đồ, vì sao gia tộc họ Triệu lại mời mọi người đến vào hôm nay? Tại sao chúng ta không nhìn thấy Triệu Đình Nhiên đâu vậy?”

 

Trong đám người này, người được mọi người tin tưởng nhất là Thành Trung. Ngoài ra hắn ta còn mời Chúc Càn Khôn tới nên lời nói của hắn rất có trọng lượng ở đây.

 

Đồ Nham Bác cười nói: “Đình Nhiên đi gia tộc họ Tạ để thảo luận về việc đính hôn với cô Tạ Cẩm Tú. Ngoài ra Đình Nhiên giao cho tôi toàn quyền xử lý những việc ở nơi này.”

 

Đính hôn cùng Tạ Cẩm Tú?

 

Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Gia tộc họ Triệu vốn là một con quái vật khổng lồ, nếu như cùng gia tộc họ Tạ trở thành thông gia mà nói họ sẽ trở thành một cỗ thế lực cực kỳ khủng bố.

 

Ánh mắt Trần Gia Bảo khẽ run lên, một tia sát cơ xuất hiện nơi đáy mắt.

 

Thành Trung gượng cười nói: “Mặc dù tôi là một người ở thành phố Nam Định nhưng cũng nghe qua danh tiếng của cô Tạ Cẩm Tú. Cậu cả Triệu Du Hiên có thể cùng cô Tạ thông gia là một chuyện thật đáng để chúc mừng.”

 

Đồ Bá Thạch cười nói: “Cảm ơn, chúng ta nên bàn tới việc chính thì hơn. Có lẽ mọi người còn không biết, thế lực ngầm tại tỉnh Phú Thọ đã bị gia tộc nhà họ Bùi thâu tóm.”

 

“Cái gì?”

 

Mọi người nhao nhao hoảng sợ.

 

Trần Gia Bảo vừa xuống núi không lâu, đối với thế lực ngầm ở đây anh cũng không hiểu rõ mấy, càng không biết gia tộc họ Bùi là cái quái gì.

 

Trông thấy biểu lộ nghi hoặc của Trần Gia Bảo, Tưởng Đức Lâm nói nhỏ: “Ông Trần, thành phố Hòa Bình của chúng ta nằm trong tỉnh Hòa Bình. Bên cạnh chúng ta, cách một đoạn đường chính là tỉnh Phú Thọ. Hai tỉnh có mối quan hệ cạnh tranh với nhau. Nhất là Bùi Phong của gia tộc họ Bùi, nghe đồn rằng người đó vẫn chưa ba mươi tuổi nhưng thông minh xuất chúng. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi liền xây dựng gia tộc họ Bùi trở thành gia tộc đứng đầu tại tỉnh Phú Thọ. Không nghĩ ra bây giờ họ lại còn thâu tóm được thế lực ngầm của tỉnh Phú Thọ nữa. Sự tình lần này có vẻ rắc rối.”

 

Trần Gia Bảo gật đầu, anh hiểu được một phần sự tình của gia tộc họ Bùi.