Cực Phẩm Ở Rể

Chương 949



Chương 964:

“Tiểu Hà, cậu không cần phải nhường lại đâu, Kinh thành nguy hiểm, có Tiểu Thừa bên cậu, ít nhiều cũng có thể giúp cậu một tay!” Hướng Nam Thiền cười ha ha nói: “Hướng Nam Thiên ta đây nhận đại ân của cậu, quả thực không có gì làm đáp lễ, chỉ có thể lây đồ đệ của ta đến báo đáp cậu thôi!”

“Nhưng mà…” Lâm Vũ có chút bât đắc dĩ, thật ra nếu như có thể có cao thủ huyền thuật như Bộ Thừa giúp đỡ mình, vậy anh tuyệt đối sẽ như hồ thêm cánh, liếc nhìn nhân gian bằng nửa con mặt, nhưng thật sự có chút đoạt nhân sở yêu rồi.

Bộ thừa nghe Hướng Nam Thiên nói xong liên nghi ngờ, xoay người nói với Lâm Vũ: “Hà tiên sinh, nêu sư phụ của tôi đã nói như vậy rôi, vậy anh không cân phải từ chôi nữa, Bộ Thừa tôi, nguyện từ nay vệ sau phục tùng Hà tiền sinh, thề chết bảo vệ sự an nguy của Hà tiên sinh!”

– “Đúng đây, tiêu Hà, cậu không cân phải từ chỗi nữa đâu!” Hướng Nam Thiên híp mất nói, “Thật ra ta đề cậu ây theo cậu, cũng là muôn bảo vệ cậu ây, không giâu gì cậu, cậu ây không phải người Quân Tỉnh Xứ, sự tôn tại của cậu ây, vốn không ai. biết mây, biết rõ nội tình, nếu cậu ây ở bên cạnh ta, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, không bằng cứ ở bên cậu, về sau không chừng cũng có thê trở thành một bước tiên triển cho ta khắc địch chế thắng!”

Lâm Vũ nghe vậy không khỏi lắc đầu cười, nói: “Nếu tiền bối đã có chấp như vậy, vậy vãn bối cung kính không bằng nghe theo!”

Vôn dĩ Lâm Vũ nghĩ răng ý của Hướng Nam Thiên là đợi sau khi anh chữa khỏi cho ông xong, sẽ đề Bộ Thừa đi theo mình, nhưng ai biết được hôm nay khi Lâm Vũ từ chối, Hướng Nam Thiên lại để Bộ Thừa thu dọn đô đạc, cùng Lâm Vũ rời khỏi biệt thự.

Lúc Bộ Thừa rời đi có gọi đến hai vị sư đệ, cần thận dặn dò phần thuốc hàng ngày của Hướng Nam Thiên cho họ.

Rồi anh đứng trước mặt Hướng Nam Thiên, quỳ xuống đất một tiếng bịch, cụng kính dập đâu ba cái: “Sư phụ, đồ nhi không ở đây nữa rồi, người nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, người yên tâm, con nhất định sẽ nghe theo lời người phân phó, thề sông chết bảo vệ Hà tiên sinh!”

“Được rồi, đi đi đi đi!”

Hướng Nam Thiên ngắng đầu nhìn đẳng xa, có tình \ không nhìn anh, trong con mắt vần đục lại ẩn chứa hàng nước mắt.

Bồ Thừa gọi ông là sư phụ, ông lại không coi Bộ Thừa như con trai ruột của mình sao?!

Lâm Vũ và Bộ Thừa rời khỏi căn biệt thự, hai người đàn ông đồ đen lại lần nữa che mắt cho Lâm Vũ, Bộ Thừa lạnh giọng nói: “Từ nay trở đi, Hà tiên sinh có trở lại đây, không cần phải mắt cho anh ấy nữa, nghe rõ chưa?!”

“Vâng!”

Vài người đàn ông mặc đồ đen lập tức cung kính gật đầu đồng ý, hiện nhiên địa vị của Bộ Thừa đã cao hơn những người này rất nhiều.

“Bộ đại ca, nếu anh nhớ Hướng lão.

về sau có thế về thăm người nhà bắt cứ lúc nào!” Lâm Vũ cười nói với anh.

“Không cần đâu, sư phụ đã nói rồi, nam nhỉ do dự thiệu quyết đoán, là người không có tiền đồi” Bộ Thừa lắc đâu, vẻ mặt ngưng trọng nói với Lâm Vũ: “Hà tiên sinh, về sau cậu có gì phân phó cứ việc nói, mệnh lệnh của cậu, đôi với tôi mà nói, chính là mệnh lệnh của sư phụ tôi!”

“Vậy về sau vắt vả cho Bộ đại ca rồi!”

Lâm Vũ gật đầu cười.

Bởi Bộ Thừa từ nhỏ đã luyện võ, đối với những chuyện khác đều không rõ, vậy nên sau ¡khi Bộ Thừa đên đường Hồi sinh, anh ta chỉ làm một chuyện duy nhất là kê ghế ngồi sát tường, bất động nhìn Lâm VŨ, giỗng như một tượng gỗ vật, cần thận hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Lâm Vũ mà sư phụ phân phó.

“Tiên sinh, cậu mang tên nhóc này VỆ, CÓ phải là một tên ngốc không đấy?!”

Lệ Chấn Sinh có chút nghỉ ngờ hỏi Lâm Vũ.