Cực Phẩm Ở Rể

Chương 941



Chương 956:

Hàn Băng sắc mặt thay đồi, thấy gã công nhân kia đã đên trước xe, nghiên răng, trầm giọng nói: “Lên!”

Cô vừa nói xong, quân đội lập tức xuất hiện giữa mảnh đất trồng, tốc độ nhanh như ma, bao vây chiệc xe bánh mĩ ở giữa, đồng thời khẩu súng đặc vụ trong ya cũng chĩa vê phía xe.

Công nhân đưa Ngọc Bài thấy vậy liện dừng lại, sợ đên run bân bật, run rây nói: “Các… các người là ai2I”

“Mau lùi lại!”

Hàn Băng và Lâm Vũ cũng đã xuất hiện giữa mảnh đất trống, Hàn Băng nhìn qua gã công nhân kia, lạnh giọng nói với gã, “Chúng tôi là cảnh sát”

“Cảnh sát?! Tôi, tôi không có phạm tội mà?!” Công nhân nọ không khỏi giật mình, trong lòng phát hoảng, dường như ý thức được chuyện xảy ra không đúng.

“Ông chủ” của gá trước khi sai gã đi mua Ngọc Bài, đã nói rằng chuyện này không thể đề người ngoài biệt được, gã đã cảm thây có chút hoài nghị, hiện tại lại gặp nhiều cảnh sát ra mặt thế này, xem ra ông chủ này của gã thật sự là có vận đê.

Có điều gã không nỡ đánh mất máy chục vạn tệ kia, nên trong lòng vân mong mỏi, nhìn Hàn Băng cười cười, nói: *Trưởng quan, đồ trong rương này không phải hàng cầm, chỉ là một chút Ngọc Bài mà thôi, không tin cô có thể mở ra xem thử!”

Nói rồi gã công nhân liền cúi người mở rương.

“Tôi biết trong đó là cái gì!” Hàn Băng lạnh lùng nói, “Người sai ông mua chỗ Ngọc, Bài này, là quỷ giệt người đã hại chêt tám chín mạng người, nêu ông không sợ chết, thì cứ giao thứ đó cho hắn ta đi!”

“Qủy… quỷ giết người?!”

Công nhân nghe xong sắc mặt trắng bệch, không nói lời nào, đề lại rương rồi lộn nhào chạy khỏi, nhẹ nhàng rồn sau đám người Hàn Băng, vẻ mặt sợ hãi nhìn chiệc xe dưới ánh đèn đường.

“Hắn ở trong xe đúng không?” Hàn Băng lạnh giọng hỏi.

“Không Sai, hắn… hắn nói ở trong xe đợi tôi.. ” Công nhân mồ hôi đầy đầu, nuốt nước miêng.

Hàn Băng chĩa thẳng súng trước xe, lạnh giọng nói: “Người trong xe nghe đây, tôi biệt các người là ai, hiện tại các người đã bị bao vây rồi, tạm thời tốt nhất mau xuống xe đầu hàng đền tội”

Lúc cô nói đên đây khí thê vừa đủ, vô cùng hào khí, không chỉ bởi mười mấy đồng nghiệp hậu cần đang ở đây, quan trọng hơn cả là Lâm Vũ đang ở đây.

Cô tin rằng, dù cho tên sát thủ này có mạnh hơn đi chăng nữa, mây người bọn họ hợp sức lại, chắc chắn cũng có thể đối phó được hắn.

Hàn Băng nói xong, trong xe liền im lặng, không có bât kì động tính nào.

Thật ra khi đám người bọn họ xuất hiện lần đầu, trong xe đã không. có bất kì phản ứng nào, vô cùng yên tĩnh.

Hàn Băng cười lạnh một tiếng, nói: “Các người không cần phải suy nghĩ, nói cho các người hay, dù hôm nay các người có cánh mà bay, cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi, nếu dám chồng đối, chủng tôi tuyệt đôi sẽ giết các người không chừa sức!”

Lời Hàn Băng nói như lưỡi dao sắc bén, hiển nhiên đã động sát tâm.

Nhưng lúc này đây trong xe vẫn yên lặng, không hệ có bất kì động tĩnh nào.

Sắc mặt Hàn Băng trầm xuống, chuẩn bị ra hiệu xông lên, lạnh giọng: “Tắt cả chuẩn bị…

“TỪ TUïI Lâm Vũ nhẹ nhàng, ngắt | lời cô, sắc mặt ngưng trọng nói: “Đề tôi!”

Vừa nói xong, anh liền cầm Thuần Quân kiếm tuyệt thế vô song, nhanh chân đi về phía xe bánh mì.

“Keng!”