Cực Phẩm Ở Rể

Chương 154





Chương 154:

 

*Ò.” Lâm Vũ hơi nhíu mày nghĩ nghĩ, tiếp đó thần sắc đột nhiên biến đổi. Sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói với Lệ Chấn Sinh: “Lệ đại ca, anh ăn trước đi, tôi ra ngoài một chuyền rồi quay lại ngay.”

 

Nói xong Lâm Vũ liền ra khỏi Hồi Sinh Đường, nhanh chóng đuổi theo phương hướng người ăn mày vừa rồi biến mắt.

 

Tên ăn mày sau khi ra khỏi Hồi Sinh Đường thì rẽ vào một con hẻm nhỏ, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người thì dừng lại bàn tay bốc thức ăn, phi một tiếng phun thức ăn trong miệng xuống đất. Sau đó lắc lư thân mình đi về ngõ nhỏ phía sau Hồi Sinh Đường.

 

Sau khi đi đến cửa sau nhà Hồi Sinh Đường, hắn ta nhặt lư hương ở góc tường lên, đổ tro trong lư hương và gạo đã khô xuống đất, sau đó đem cơm trong bát của mình để vào. Cuối cùng lấy ở trên người ra một nén hương, cắm chặt vào trong bát rồi châm lửa.

 

“Lão ca, thật biết chơi đấy.”

 

Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, tên ăn mày bị dọa toàn thân run lên. Sau khi ngắng đầu nhìn thấy Lâm Vũ thì sắc mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.

 

Thấy mình bị Lâm Vũ vạch trần, hắn ta cũng lười giả vờ, cười lạnh nói: “Cậu biết tôi đang làm gì?”

 

Đối với một người bình thường như Lâm Vũ, hắn ta căn bản không thèm để trong mắt. Hắn ta nếu muốn lấy cái mạng nhỏ của Lâm Vũ thì chỉ cần động đầu ngón tay. Chỉ có điều xử lý sẽ hơi phiền phức một chút.

 

“Đương nhiên.” Lâm Vũ hờ hững cười: “Ngưng tụ tà khí hại người hả.”

 

“Đúng, có chút kiến thức.” Tên ăn mày gật gật đầu: “Tiểu tử, cậu hiểu huyền học?”

 

“Hiểu qua một chút.” Lâm Vũ gật gật đầu.

 

“Không ngờ có thể đụng phải người hiểu huyền học. Tiểu tử, nếu đã như vậy tôi sẽ thả cho cậu một con đường sống. Chỉ cần cậu đóng cửa y quán này, cả nhà chuyển khỏi Thanh Hải không quay lại nữa thì tôi sẽ tha cho cậu một mạng.” Tên ăn mày nói.

 

Hắn quả thực đã giăng lưới rồi. Theo như phương pháp ban đầu là dẫn tà khí đến trong bảy bảy bốn chín ngày, không hại Lâm Vũ nhà tan cửa nát thì không dừng tay.

 

Nếu hôm nay đã bị anh ta nhìn thấu rồi thì dứt khoát nói hết mọi thứ thôi.

 

“Vậy thì liền đa tạ lão ca.”

 

Lâm Vũ giả vờ một bộ dáng cảm kích: “Nhưng mà lão ca, tôi có một chuyện không hiểu, hai chúng ta hình như còn chưa từng gặp mặt đi? Ngài vì sao muốn nhằm vào tôi như vậy?”

 

“Tục ngữ nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn. Có người trả rất nhiều tiền muốn tôi xử lý cậu.” Tên ăn mày nói.

 

“Vậy lão ca có tiện tiết lộ một chút là ai hay không. Cho dù tôi đi cũng không đến nỗi mơ mơ hồ hồ.”

 

“Là.”

 

Tên ăn mày vừa định nói ra thì đột nhiên cảnh giác lên, thanh âm trầm xuống: “Cậu tự mình đắc tội với ai lẽ nào còn không rõ sao?”

 

May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không suýt nữa làm theo lời tên tiểu tử này. Làm sao có thể dễ dàng tiết lộ có chủ là ai được.

 

“Tôi đắc tội rất nhiều người. Hình như thật sự không rõ ràng lắm, còn mong lão ca nói rõ.”

 

“Cậu vẫn là quay về từ từ suy nghĩ đi. Tôi hạn cho cậu trong vòng ba ngày rời khỏi Thanh Hải, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí.” Tên ăn mày lạnh lùng nói.

 

“Vậy tôi cũng gia hạn cho anh trong mười phút, nói cho tôi người đứng sau lưng là ai, nếu không tôi cũng không khách khí nữa đâu.”

 

Thấy không đào được gì từ miệng hắn ta, Lâm Vũ nguyên bản vâng vâng dạ dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhếch mép cười lạnh, thanh âm tỏa ra lực chắn nhiếp.

 

“Tìm chết!”

 

Tên ăn mày vẻ mặt dữ tợn, ngay lập tức lấy ra hai tờ bùa chú màu vàng tung lên trời. Hai tờ bùa chú như viên đạn bắn về phía Lâm Vũ, ở giữa không trung đột ngột biến thành hai hỏa cầu nóng rực, điên cuồng lao tới Lâm Vũ.

 

Nếu như bị hai hỏa cầu này đánh trúng thì cả người sẽ hoàn toàn biến dạng. Nhưng Lâm vũ vẫn đứng nguyên ở đó, không có một chút ý tứ nào là muốn tránh đi.

 

Tên ăn mày cười lạnh một tiếng. Tiểu tử, cậu tự mình tìm chết thì đừng có oán tôi.

 

Mắt thấy hai hỏa cầu sắp đánh trúng mặt Lâm Vũ, ai biết anh nhẹ nhàng vung tay lên, hai hỏa cầu trên không trung lập tức biến mắt.

 

Tên ăn mày biến sắc, kinh ngạc nói: “Có bản lĩnh đáy!”

 

“Anh cũng có bản lĩnh.” Lâm Vũ lạnh nhạt đáp lại một câu.

 

Tên ăn mày thấy Lâm Vũ thân thủ bất phàm liền không dám khinh thường, lập tức lấy ra một là bùa, thấp giọng niệm vài câu, cuối cùng cắn rách đầu ngón tay cái chắm máu mình lên lá bùa. Giãm chân một cái, thân thể bộc phát bay nhanh về phía Lâm Vũ.

 

Lâm Vũ nhìn thấy thân thủ của tên ăn mày cũng không khỏi kinh ngạc, nhịn không được cảm thán: “Thật nhanh!”

 

Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại anh nhìn thấy một người có tốc độ nhanh như vậy.

 

“Có chút kiến thức!”

 

Trên mặt tên ăn mày lộ ra nụ cười đắc ý, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lâm Vũ, hung hăng dán lá bùa trong tay về phía Lâm Vũ. Nhưng sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi, Lâm Vũ trước mắt bỗng nhiên không tháy đâu nữa!

 

“Đáng tiếc vẫn kém tôi quá xa.”

 

Lúc này sau lưng hắn ta đột nhiên truyền đến một giọng nói, hắn ta mãnh liệt quay người, phát hiện Lâm Vũ vậy mà đã ở sau lưng mình!