Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 201: Đại Kết Cục ( chín )



“Chị, thấy cái này không?” Chúc Kỳ lấy thẻ căn cước từ trongbóp da ra để ở trước mắt cô, Vô Song chau chau mày, lấy thẻ căn cước đưa cho cônhìn cũng vô dụng, ai bảo cậu ta ăn mặc thô tục như vậy, hoàn toàn làm cho ngườita không yên lòng.

“OK, nếu chị không yên lòng, có thể gọi một người mà chịquen biết đi cùng chị.” Chúc Kỳ thật là phục chị mà, thật đau lòng, ở trong đầucủa chị mình anh hoàn toàn không có ấn tượng.

“Tôi không có người quen biết.” Cô trả lời rất dứt khoát.

“Đưa tôi về đi !” “Chị, tới cũng đã tới rồi, đi lên xem mộtchút đi, nói không chừng khi chị thấy được đồ trước kia là có thể nhớ tới, emthật sự chính là em trai của chị.” “Tôi đối với cậu không yên lòng.” Câu trả lờicủa cô dứt khoát mà còn đả thương người nữa, Chúc Kỳ bị cô tổn thương đến hóađá luôn.

Vô Song đang muốn đóng cửa xe, thì đột nhiên có một cánh tayđưa qua, ngăn cản động tác đóng cửa của cô, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa đúnglúc đụng vào người nọ, anh nói: “Anh đi lên cùng hai người.” “Anh rể!” Chúc Kỳvui mừng kêu lên một tiếng, bồ tát phù hộ, chúa cứu thế tới rồi! Có một giây, timcủa cô nhảy lên thình thịch, cô bị chính cái phản ứng này của mình mà hoảng sợngẩn ngừơi ra, cho nên chậm chạp chưa kịp lấy lại tinh thần.

“Không nói lời nào, thì anh xem như là em đáp ứng rồi, xuốngxe đi!” Đông Bác Hải lại cười xấu, nhưng lại bị Vô Song xem thường.

“Chị nói, chỉ cần có người cùng đi với chị thì chị đi lên,mau xuống xe đi!” Thấy cô vẫn không chịu xuống xe, thì Chúc Kỳ nói.

“Tôi lúc nào thì nói như vậy chứ.” “Thì.

.

.

.

.

.

Mới vừa đó!” Chúc Kỳ đụng cánh tay của Đông Bác Hải một cái,ý bảo anh ấy nói giúp mình.

“Đúng! Anh cũng nghe mà!” Anh phối hợp rất ăn ý mà nói.

Lần đầu tiên kết hợp cùng với anh rể lừa gạt chị, nên Chúc Kỳkhông nhịn được mà cừơi “phốc” một tiếng, Đông Bác Hải vốn định bóp hông củaanh ta ý bảo không cho phép anh ta cười, không ngờ lại bóp ngay cái mông củaanh ta, làm anh ta đau đến mức theo bản năng cắn chặt răng, vẻ mặt ~ đau đớn!Vô Song mắt lạnh nhìn hai ngươi đàn ông giở trò quỷ, hai tên lường gạt! Đè nénbực bội, rồi từ trên xe đi xuống! Đông Bác Hải đưa tay muốn dắt tay của cô đi,nhưng mà bị cô lạnh lùng né tránh, anh cũng không có tức giận, mà ngược lại cườithoải mái.

Chúc Kỳ đi ở phía trước dẫn đường, Vô Song đi ở chính giữa,Đông Bác Hải đi ở phía sau, lúc đi tới cửa phòng, thì Chúc Kỳ sờ sờ trên người,và đột nhiên gào to, “Hỏng bét, em quên mang chìa khóa rồi!” Hai ngươi sau lưngcùng nhăn mày, cậu ấy sao lại quên đem theo chứ! “Chị, anh rể hai người ở chỗnày chờ em một lúc, em trở về lấy chìa khóa, rất nhanh sẽ trở lại!” “Không cầnphiền toái như vậy, đập ổ khóa ra là được rồi.” Đông Bác Hải ngăn anh ta lại.

“Đúng nha!” Vỗ ót một cái, Chúc Kỳ cảm thấy mình thật ngốc.

Anh ở bên cạnh tìm một cục đá, rồi bắt đầu đập khóa cửa, VôSong tránh ra lấm lét nhìn trái phải.

Quen thuộc, thật sự rất quen.

Nơi này mỗi thứ dừơng như cô cũng gặp qua, nhưng mà khôngnghĩ ra, cô nhắm mắt lại thử hồi tưởng.

.

.

.

.

.

.

“Phá thai.” Là giọng một người đàn ông thô điên cuồng, rấtđáng sợ, cô cự tuyệt nghĩ đến.

“Vô Song, nhớ, mẹ đặt chìa khóa ở bên trong chậu hoa, con vềnhà mà không có ai, thì lấy chìa khóa ở chỗ này.” Mẹ! Chậu hoa! Cái chìa khóa! .

.

.

.

.

.

Mở mắt, cô dựa vào hình ảnh trong đầu đi tới trước chậu hoađể cái chìa khóa, hoa đã sớm khô héo, chỉ có bùn đất khô nứt, cô nâng chậu hoalên rồi ném vỡ, bùn đất khô nứt vỡ ra, tìm một lúc, thì quả nhiên trong đất bùncó một cái chìa khóa đã rỉ sét, cô moi chìa khóa ra, ngơ ngác nhìn, nước mắtnhanh chóng làm mơ hồ tầm mắt.

Đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại biết nơi này cất giấu mộtchiếc chìa khóa! Cô muốn nhớ nhiều hơn muốn biết rõ sự thật, nhưng càng nghĩsâu, đầu lại càng đau, Vô Song ôm lấy đầu của mình, đánh vào! “Vô Song, VôSong, Vô Song em làm sao vậy!” Đông Bác Hải vội vội vàng vàng đi tới, ngồi xổmngười xuống ôm cô vào lòng, đè tay của cô lại.

Sau khi Vô Song tỉnh táo lại thì hút hút lỗ mũi, Đông Bác Hảichậm rãi buông cô ra, cúi đầu hỏi: “Sao thế, nhức đầu à, có muốn anh đưa em đếnbệnh viện hay không?” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đứng lên giữ chìa khóa thật chặt ởtrong lòng bàn tay! “Mở rồi!” Bên kia Chúc Kỳ kêu lên một tiếng, hai người đi tới,lúc đẩy cửa ra thì bên trong có một mùi nấm mốc khó ngửi rất nồng tản ra, bangười cùng bóp lỗ mũi, Chúc Kỳ đi ở phía trước quét mạng nhện, chỉ vào tường rồiquay đầu trở lại hưng phấn giải thích với Vô Song: “Chị, chị xem, tất cả dántrên tường đều là bằng khen chị đạt được lúc ở mẫu giáo!” “Chỉ có ở mẫu giáothôi sao?” Cô theo bản năng mà bật thốt lên.

“Ách!” Chúc Kỳ lộ ra ngượng nghịu, chỉ có mẫu giáo thôi! “Vậylà tốt rồi, từ nhỏ đến lớn ngay cả một tờ giấy khen anh cũng không có.” ĐôngBác Hải xoa dịu nói.

“Em cũng vậy, em cũng vậy!” Giống như là chuyện gì đó rấtvinh quang, Chúc Kỳ cười ha hả và đáp lại.

Vô Song chau chau mày, cảm thấy anh ta hơi ngốc! Cô dời mắtđi vào trong phòng, hai người theo sát ở phía sau, từng cái góc trong phòngnày, từng cái bày biện, đều là quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức chỉ cầncô nhắm hai mắt lại cũng có thể biết vị trí của bọn nó, cô bước vào gian phòngnhỏ cô đã từng ở qua, mở tủ quần áo ra, động tác này, cô làm như là chuyệnđương nhiên, thoải mái giống như đã trở về rất nhiều lần.

Trong tủ quần áo, đều là y phục của cô, được gấp rất chỉnh tề,cô đưa tay sờ sờ, giống như tâm linh bị khuấy động, trong đầu có vô số đoạn ngắnthoáng qua, đáng tiếc, cô bắt không được một ảo ảnh, nặng nề thở dài một hơi,trong lúc vô tình ánh mắt rơi vào một cái váy màu xanh da trời, cô cầm lấy váy ởtrong tay, ở bên môi của cô bật thốt lên một câu: “Yên nhi nói, tôi mặc cái chiếcváy này là đẹp mắt nhất!” Hai người đều chấn động một cái! “Chị, chị nhớ được rồi!”Nhất là Chúc Kỳ, vui mừng đến độ thanh âm đều run rẩy, chị nhớ Yên nhi.

“Nhớ tới cái gì?” Quay đầu lại, nét mặt của cô rất mờ mịt.

“Mới vừa rồi chị nói, Yên nhi nói chị mặc chiếc váy này là đẹpmắt nhất, chị, chị đã nhớ đựơc Yên nhi.” Yên nhi! Yên nhi! Tên này rất quen thuộc,nhưng cô lại không nghĩ ra, cô nhíu chân mày rồi hỏi: “Ai là Yên nhi.” “Yên nhilà người bạn tốt nhất của chị, chị không nhớ rõ sao?” “Không nhớ rõ!” Cô nghĩnghĩ vẫn là không nhớ được.

“Không nhớ rõ không sao, từ từ đi!” Đông Bác Hải mỉm cười vànói.

Vô Song nhìn anh một cái, rồi quay đầu lại, anh đè bả vai củaChúc Kỳ lại, lặng lẽ nói với anh ta: “Đừng ép cô ấy quá, cô ấy sẽ chịu không nổiđâu!” “Anh rể, em là lo lắng thay cho anh.” Thật ra thì anh cũng không có gì,chị không nhớ anh thì không sao, chỉ cần anh nhớ chị là được rồi nhi! Ngược lạianh ấy, hai người rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng quan hệ lại xa hơn chântrời còn không lo lắng sao, ai! Nụ cười bên khóe miệng của Đông Bác Hải lộ ra mộtchút khổ sở, là anh hại Vô Song mất trí nhớ, bao dung cô tất cả, anh đều camtâm tình nguyện, chỉ là anh không biết mình có thể chống đỡ đựơc bao lâu! “Nhìnxong rồi, không có ấn tượng gì!” Vô Song đóng tủ quần áo lại, thần sắc bìnhtĩnh như cũ.

“Không thể nào, chị nhất định có một chút ấn tượng!” Nếu nhưkhông có ấn tượng, chị sẽ không nói ra câu mới vừa rồi.

Vô Song cảm thấy cậu ấy hơi phiền phức, không muốn bị cậu ấyquấn lấy nên bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi nguyện ý tiếp nhận, tôi từng ở quanơi, hơn nữa là anh em với cậu, hiện tại tôi mệt mỏi rồi, muốn trở về nghỉngơi!” Cô vươn người, thoạt nhìn là rất mệt mỏi.

“Chị, em thật sự không có lừa chị!” Chị qua loa làm tim củaChúc Kỳ đau đớn, muốn chị nhận rõ sự thật, chứ không phải giống như đứa em traimuốn gần người chị giàu có .

.

.

.

.

.

anh không có thiếu tiền! Đông Bác Hải chụp bả vai của anh talần nữa, ý bảo anh ta đừng đau lòng, Vô Song cũng không phải là cố ý.

Vô Song di chuyển con ngươi, hơi cong môi lên, phát hiện ởsau lưng Chúc Kỳ có một bàn học nhỏ, cô nghiêng cổ nhìn sang, một góc bàn họccó treo một cái khóa nhỏ, cô đi tới vặn vặn khóa nhỏ, lại quỷ thần xui khiến mởnó ra, khóa cũng không có khóa lại, gở khóa xuống, cô mở nắp ra, bên trong mộtquyển album, cô lấy album ra vỗ vỗ bụi bậm phía trên, sau đó mở ra —— Trang thứnhất là cô và Yên nhi chụp chung, bọn họ khi đó ước chừng mười một mười hai tuổi,Yên nhi ấn vai của cô, nụ cười trên mặt hai người cũng rất hạnh phúc, quen thuộc,thật sự rất quen, nhưng nghĩ không ra! Tiếp theo cô mở ra trang album thứ hai,là cô và Kiều Lệ Vũ , khi đó cô mười sáu tuổi, nhẹ nhàng rúc vào trong lồng ngựcKiều Lệ Vũ, trên gương mặt đỏ hồng tràn đầy nụ cười ngọt ngào và ngượng ngùng,nhìn ra được, khi đó cô thật sự rất hạnh phúc.

“Lệ Vũ!” Lại một câu nói đựơc bật thốt lên, lần này trong đầucô không còn là trống rỗng, mà là thật sự có ấn tượng về đoạn ngắn lúc cô và KiềuLệ Vũ yêu nhau.

“Có phải tôi cùng một ngừơi đàn ông tên Lệ Vũ qua lạikhông?” Cô quay đầu có chút không tự tin mà hỏi Chúc Kỳ.

“Chị, chị nhớ được cái gì vậy?” Lần này, Chúc Kỳ không dámkích động, sợ lại là lấy giỏ trúc mà múc nước, không vui, chỉ là thử hỏi ngượclại! “Không biết.” Cô sững sờ một lúc, “Chỉ là có ấn tượng, từng có một ngườinhư thế!” “Chị, chị thật sự nhớ tới.” Xác định là chị thật sự nhớ đựơc mộtchút, Chúc Kỳ kích động, “Không sai, không sai, anh Lệ Vũ là mối tình đầu củachị, tình yêu của hai ngừơi là công khai , khi đó chị là kẻ thù chung của nữsinh toàn trường, thường bị họ bắt nạt đến mức vết thương chồng chất mà về nhà,em hỏi chị nhưng chưa bao giờ chị nói, sau đó anh Lệ Vũ phát giận với chị, thìchị mới nói ra ! Còn nhớ rõ không, lần đó anh Lệ Vũ vì chị mà dạy dỗ đám nữsinh kia, phải đến nửa tháng cũng không dám lộ diện ở trường học!” Đông Bác Hảinghe vào trong tai lại là đau, không có một chút ghen tức, mà chỉ có đau lòng,đau lòng vì cô ngốc! Đau lòng vì cô đần! Đau lòng hơn chính là cô đối với tìnhyêu cố chấp cùng ương ngạnh.

Anh cũng từng ở vào cái tuổi đó, nên biết được ghen ghét củacác nữ sinh rất điên cuồng, thủ đoạn rất tàn nhẫn! Anh không dám nghĩ tới bộdáng chồng chất vết thương của cô, sợ đau lòng! “Sao tôi không có ấn tượng?” Côthật sự không có ấn tượng, bởi vì chuyện này Kiều Lệ Vũ căn bản không có nói vớicô.

“Sau đó thì chúng tôi chia tay sao?” Cô giống như là đangnghe chuyện xưa, tràn đầy tò mò.

“Không có!” Chúc Kỳ lắc đầu.

“Không?” Cô mê hoặc rồi, “Bây giờ chúng tôi vẫn còn ở cùngnhau!” A ~ quan hệ phức tạp quá nhỉ.

“Không có!” Anh lại lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn sang Đông BácHải, “Bởi vì một lần ngoài ý muốn, chị mang thai con của anh rể, ra nước ngoàisống chín năm, sau khi sinh hạ đứa nhỏ thì về nước, chị ở chung một chỗ với anhrể, và vẫn có khoảng cách với anh ấy.” “Cái gì ngoài ý muốn.” Sao cô nghe khônghiểu.

“Cái gì ngoài ý muốn không quan trọng, quan trọng là, chị, ngườichị yêu thật sự là anh rể.” Chúc Kỳ đẩy Đông Bác Hải lên trước mặt nàng.

Thản nhiên buông lỏng lông mi ra, Vô Song giống như là hiểuđược cái gì, biểu lộ có chút tức giận: “Các người làm ra nhiều thứ như vậy, mụcđích chính là muốn tôi tiếp nhận anh ta.” Hai người ngơ ngẩn, đặc biệt Đông BácHải là vô tội nhất, anh hoàn toàn không cảm kích bọn họ ở sau lưng làm chuyệngì, anh chỉ là nghe con trai nói, cậu nhỏ mang Vô Song về nhà ngoại, anh mớilái ô-tô chạy tới tìm cô! “Chị, chị hiểu lầm rồi, bọn em làm những thứ này cũngchỉ là muốn cho chị nhận rõ sự thật.” Vô Song mím chặt khóe môi, cậu ta thừa nhậnlà bọn họ đã dự tính trước! “Tiểu Kỳ, các người làm cái gì?” Đông Bác Hải khônghiểu nên hỏi, lại chọc Vô Song lạnh lùng cười nhạo: “Anh đừng đánh trống lãng,chuyện này tôi thấy căn bản là do một tay anh bày kế, nghĩ tới tôi mắc lừa, hiệntại thấy chuyện đã bại lộ rồi, anh muốn làm người ngoài cuộc toàn thân mà lui!”Thật ra thì anh hào phóng thừa nhận, ngược lại cô cảm thấy anh là một ngừơi đànông làm mà không thừa nhận, điều này cũng làm cho cô xem thường anh! “Chị, chuyệnnày không liên quan đến anh rể, nếu chị cảm thấy bị đùa bỡn, thì oán trách emđi, nhưng mục đích bọn em làm như vậy, thật sự là muốn giúp chị khôi phục trínhớ, cũng không phải là muốn lừa gạt chị cái gì.” Chúc Kỳ không đành lòng thấychị mình hiểu lầm anh rể nữa, dũng cảm đứng ra nói.

“Các ngừơi thật sự làm cho tôi cảm thấy dối trá!” Cô lạnhlùng nhìn bọn họ, chán ghét mà nói, vung quyển album lên trên giường, cô tức giậnmuốn rời đi.

Đông Bác Hải xông lên, không để ý tới kháng cự của cô, mà cầmhai cánh tay của cô: “Vô Song, cho anh thời gian một tuần, nếu anh không tìm vềtrí nhớ của em, anh nguyện ý buông tay.” Cô lạnh lùng nhìn anh mà không nói,không hiểu là anh có ý gì.

“Một tuần! Trong vòng một tuần nếu anh không tìm về trí nhớcủa em, anh cho em tự do, vĩnh viễn sẽ không quấn lấy em, em nguyện ý đánh cuộcvới anh một lần không?” Ánh mắt anh kiên định trong đó có nước mắt di động,trong lòng của cô bỗng xuất hiện một cảm xúc, đó chính là cảm động.

Cô không thể cảm động với anh ta, giữa bọn họ vĩnh viễnkhông thể đựơc, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Frankie cô yêu mến bị sát hại,vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh ta! “Đựơc!” Cô đáp ứng chỉ vì tự do củamình, “Tôi hi vọng đến lúc đó, anh không có đổi ý!” “Đại trượng phu, một lời nhấtđịnh!” Anh cười, rất có lòng tin có thể tìm về trí nhớ của cô ấy, dựa vào quansát của anh, Vô Song đối với chuyện quan tâm, ấn tượng rất sâu sắc, nếu như cô ấythật sự yêu anh, không thể nào quên chuyện bọn họ từng làm qua! Anh dắt tay củacô đi, chuẩn bị mang cô đến một chỗ, nhưng anh mới vừa chạm vào tay của cô, thìcô nhạy cảm tránh ra vả lại còn la lớn: “Anh làm gì đấy?” “Dẫn em đi một chỗ.”Anh lại duỗi tay qua lần nữa, mà còn nắm tay cô thật chặt, khiến cô giãy giụa kịchliệt, “Anh buông tôi ra, khốn kiếp!” Cô ghét anh động tay động chân với mình!Anh không giận mà ngược lại còn cười, và vẫn rất có kiên nhẫn mà nhắc nhở cô:“Mới vừa rồi em đã đáp ứng cho anh thời gian một tuần, thế nào? Hiện tại nhanhnhư vậy đã muốn đổi ý rồi!” “Tôi không có!” Vô Song mạnh miệng nói: “Tôi đáp ứngcho anh một tuần, cũng không đồng ý anh có thể tùy tiện mà động tay động chân vớitôi!” “Không động tay động chân, làm sao giúp em tìm về trí nhớ, đừng quên banđầu chúng ta là tình nhân, em cũng đã đáp ứng, sẽ làm bạn gái của anh một tuần,hiểu chưa!” Lông mày tuấn tú nhướng lên, anh khôi phục lại bá đạo cùng tà khíban đầu, anh như vậy, làm cho cô tức giận, nhưng lại không thể ghét!