Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 145: Yêu sự thật ở trước mặt (16)



Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa, thì đã là sáng sớm ngày hômsau, ở trong bệnh viện.

“Lôi Lôi, em tỉnh rồi?” Có người đang nắm chặt tay của cô,cô chậm lại quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy vẻ mặt người con trai nặng nềđang chau mày, cô nói chuyện, mới phát giác tiếng nói của mình đã khàn khàn khónghe, nhưng không quan trọng, quan trọng là, “Hạo Hạo, Hạo Hạo như thế nào rồi,em muốn gặp Hạo Hạo, Uông Dương dẫn em đi gặp Hạo Hạo.” Cô chống tay bò dậy.

“Lôi Lôi, em bình tĩnh một chút.” Uông Dương kiềm lại côđang kích động không thôi.

Bình tĩnh, sao muốn cô bình tĩnh? “Hạo Hạo, em muốn gặp HạoHạo, dẫn em đi gặp Hạo Hạo.

.

.

.

.

.” Cô giãy giụa giống như người điên, giọng khàn khàn rống vớiUông Dương.

“Anh có thể dẫn em đi gặp cậu ấy, nhưng em đáp ứng với anhlà em phải bình tĩnh, không được kích động.” Ánh mắt của Uông Dương nhìn cô đauđớn, nắm chặt hai cánh tay của cô.

Làm như có dự cảm xấu, cả người cô lắc lư một chút, ánh mắtkinh ngạc nhìn Uông Dương, nước mắt rơi xuống rào rào, ngơ ngác như khúc gỗ!Uông Dương nâng cô dậy, mang dép cho cô xong, rồi đỡ cô xuống giường, cô lảo đảođi trên đường, nước mắt cũng không có ngừng rơi! “Ô ô ô.

.

.

.

.

.

con ơi, trả con cho tôi.

.

.

.

.

.” Còn chưa đi vào nhà xác thì đã nghe được tiếng la khócđau đớn của mẹ, Vương Lôi Lôi bỗng nhiên không có dũng khí đi về phía trước, côdừng lại bước chân, thân thể phấn chấn lại một chút, cô nắm thật chặt ống tayáo của Uông Dương, giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng.

Uông Dương ôm cô vào lòng, lên tiếng an ủi: “Lôi Lôi, đâykhông phải là lỗi của em.” Nghe anh nói như vậy, nước mắt của cô càng giống nhưlà hạt châu bị đứt dây, ngừng cũng không ngừng được.

Đây chính là lỗi của cô, nếu như không phải là cô bốc đồng mộtmình chạy đến quán bar uống rượu, cũng sẽ không trêu chọc tới ác ôn, em traicũng sẽ không bị người đánh đến chết.

Là cô, cô là tên đầu sỏ đã hại chết em trai, cô là hung thủgiết người.

.

.

.

.

.

“Ô ô!” Tựa vào trong ngực của Uông Dương, cô nghẹn ngào khóc.

Uông Dương cũng không có khuyên cô, cứ để cho cô khóc, bởivì càng giấu ở trong lòng thì càng khó chịu! Không lâu sau, thi thể của Vương Hạođược đẩy ra ngoài, ông bà Vương cũng đi theo ra ngoài và khóc, bà Vương tinh mắtthoáng thấy Vương Lôi Lôi, nên bà tức giận đi tới, níu cánh tay của cô lại, vàvung tay lên cho cô một cái tát thật mạnh.

“Tiện nhân, sao mày không chết luôn đi, mày đền con trai chotao, đền con trai cho tao!” Vương Lôi Lôi giống như tượng gỗ mặc cho bà đánh mấycái, Uông Dương che chở cho cô, “Bác gái, chuỵên này không liên quan đến LôiLôi.” “Sao chuyện lại không liên quan đến nó, nếu không phải là nó không tự trọng,thì con của tôi lại vô duyên vô cớ mà đánh nhau với người ta, rồi bị người tađánh chết sao?” Trong miệng bà Vương chính là coi thường và nói cô chỉ là mộtcô gái không lo học, học người ta đi đến chỗ ngư long hỗn tạp uống rượu.

“Ô ô, con ơi.

.

.

con chết thật oan uổng.

.

.

.

.

.” Ông Vương đi tới, lôi bà Vương đang đau đớn căm hận đi,ông không có trách mắng Vương Lôi Lôi một câu, chỉ là đau xót hạ xuống một câu:“Từ nay về sau, cô và nhà họ Vương chúng tôi không có quan hệ.” Ông đơn giản màcắt đứt quan hệ giữa cha con bọn họ, điều này so với bất kỳ đánh chửi nào cũngmuốn đau đến tê tâm liệt phế.

Nhìn bóng lưng đau buồn của hai ông bà, cô khàn khàn kêu:“Cha, mẹ.” Thế nhưng hai ông bà cũng không muốn nhìn cô ta lâu một chút, chỉ lảođảo bước đi mà cũng không quay đầu lại .

.

.

.

.

“Cha.

.

.

.

.

.

Mẹ.

.

.

.

.

.” Cô đau lòng muốn đuổi theo, nhưng đã bị Uông Dương ôm lại,anh biết cho dù là cô đuổi theo, thì cũng không thay đổi đựơc gì, chỉ có thểtìm đánh, tìm mắng.

“Lôi Lôi, em còn có anh, đời này anh sẽ không xa không rời mẹcon em.” Đúng, đứa bé trong bụng cô là của anh.

Vương Lôi Lôi quay đầu hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, độtnhiên cô rất muốn cười, anh đối với cô không xa không rời là có ý gì,cô không lạgì, không lạ gì.

.

.

.

.

.

Bọn họ là hàng xóm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trước khi chưacó gặp Đông Bác Hải, thì bọn họ là một đôi khiến cho người ta hâm mộ, cô khôngbiết yêu nên ngây thơ cho rằng lệ thuộc vào chính là yêu, còn từng ảo tưởng quatương lai của bọn họ.

.

.

.

.

.

Nhưng khi cô gặp gỡ và yêu Đông Bác Hải, thì sau đó mới pháthiện yêu cũng không phải là lệ thuộc vào, thì ra cô cũng không có yêu UôngDương, cho nên cô mới nói chia tay với anh.

Nhưng nói gì Uông Dương cũng không đồng ý, nên trong lòng củaVương Lôi Lôi hung ác, nói lên một điều kiện với anh, nếu anh có thể giết ChúcVô Song cho cô, thì cô sẽ đồng ý không chia tay với anh, hơn nữa còn sinh hạ đứanhỏ của bọn họ! Do dự thật lâu, và Uông Dương bị tình yêu làm cho hôn mê đầu ócnên đã đáp ứng, chỉ là sau đó, anh phát hiện cuối cùng mình cũng không xuốngtay đựơc, cho nên anh vẫn không có dũng khí tới gặp cô.

Trước khi chết Vương Hạo nhấn điện thoại chính là gọi choanh đấy! “Chúng ta trở về đi!” Uông Dương đỡ cô lảo đảo muốn ngã đi trở về, lúcđi ngang qua một cửa phòng bệnh thì Vương Lôi Lôi dừng một chút, ánh mắt lóelên nhìn người trong phòng bệnh —— “Cậu, ngày mai con theo mẹ đi thử lễ phụcnhé, không có phần cậu đâu, ha ha ha.” Cậu bé cố ý nói cho anh thèm chết.

“Nhóc con thối tha, con đã lấy cậu con làm trò cười rồi, mà conrắc muối lên trên vết thương của cậu nữa hả.” Chúc Kỳ làm bộ tức giận nói.

Cậu bé cúi đầu nhìn anh, thấy bộ dáng anh hình như là thật sựtức giận rồi, nên vội vàng nói an ủi anh: “Ai nha nha, cậu ơi, đùa giỡn với cậuđấy, cha đã sớm bảo người làm trang phục phù rễ cho cậu rồi, cậu yên tâm đi,không thiếu phần của cậu đâu.” “Này cũng không tệ lắm.” Lúc này Chúc Kỳ mới cườicười.

Cậu bé vểnh môi lên: “Quỷ hẹp hòi.” Vô Song bưng trái cây đãrửa sạch đi tới, thấy con trai cong cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng khác hẳn vẻ ầmĩ, buồn cười mà hỏi: “Tiểu Kỳ, em bắt nạt con trai của chị à?” “Chị, nó không bắtnạt em thì em đã cám ơn trời đất lắm rồi!” Chúc Kỳ phản bác, sau đó hỏi lại:“Chị, nghe nói ngày mai anh chị muốn đi thử lễ phục?” “Vốn là muốn đi, nhưngBác Hải nói đường xá xa xôi, sợ chị ngồi xe lâu không được thoải mái, nên bảo bọnhọ mang quần áo tới nhà thử.” Trong nụ cười của Vô Song không che giấu được hạnhphúc.

“Chị, chị có thể gả cho anh rể yêu chị như vậy, em cũng rấtyên tâm.” Ánh mắt của Chúc Kỳ lóe lên nhìn cô, vẻ mặt cười vui vẻ.

“Dĩ nhiên yên tâm rồi, cha là đàn ông tốt nhất toàn thiên hạ,mẹ là người phụ nữ tốt tốt tốt nhất toàn thiên hạ, trời sanh tuyệt phối!” Cậubé nói rất là kiêu ngạo.

“Ha ha.

.

.

.

.

.” Vô Song bị lời nói này của con làm cho cười.

“Lôi Lôi.” Uông Dương nhẹ nhàng kêu Vương Lôi Lôi đang thấtthần, cô nắm chặc quả đấm rồi nhàn nhạt buông ra, cúi đầu cái gì cũng không nóimà bước đi! Uông Dương cho rằng cô đã buông xuống rồi, nhưng lại không biết mầmmóng tà ác mới vừa manh nha.

.

.

.

.

.

Đưa cô trở về phòng, sau khi thấy cô ngủ, thì anh mới rời khỏivề nhà mua đồ nấu cháo gà cho cô.

Anh mới vừa đi chưa được bao lâu, thì cửa phòng bệnh củaVương Lôi Lôi lại bị người ta đẩy ra một lần nữa, bước chân của người tới thả rấtnhẹ, anh lặng yên đi vào không tiếng động, sau khi đóng lại cửa, thì đi tới trướcgiường bệnh của cô.

.

.

.

.

.