Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 134: Phong Phạm Vương Giả (2)



” Bá tước William, ông đến để nhặt xác tôi sao?” Được tiệnnghi rồi, cậu bé còn không chịu ngoan ngoãn.

A! Cái này là muốn giết chết Bá tước William rồi.

Thấy thế Bạch Dạ nở nụ cười ‘ khì khì ’.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đã có nhiều mạo phạm kính xin Hắcthủ lĩnh thông cảm cho, bọn này là thứ mắt chó đui mù, sau này tôi sẽ thay ngàidạy dỗ bọn họ một trận, Hắc thủ lĩnh mời vào bên trong.” Bá tước William hơn 40tuổi, ở một đầu Địa Trung Hải lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười chào đón đầyvẻ nịnh nọt, và một mực cung kính mời bọn họ lên du thuyền.

Ông ta đối với đứa bé này có thể nói là kính ba phần, sợ baphần bảy a! Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với nhau, lúc mới gặpthì cậu bé chỉ có sáu tuổi, năm ấy đúng là ông ta được nâng lên vị trí cao, ôngta cũng đã từng chất vấn năng lực của cậu bé chỉ vì là một đứa trẻ hơi lớn, màđối với ông cũng chẳng thèm ngó tới, thậm chí có một lần tuyên bố muốn ngưng hẳnhợp tác.

Để chứng minh là mình có thực lực, cậu bé đã khiến cho ôngta mở rộng tầm mắt một chút! Cảnh tượng máu tanh kia đoán chừng đời này ông cómuốn quên cũng không quên đựơc! Mắt nhìn thấy mà tâm kinh hãi, lo sợ vỡ mật! “BạchDạ, lược.” Lúc lên tới một nửa Du thuyền, thì cậu bé đưa tay nói với Bạch Dạ,bây giờ cậu luôn luôn ghi khắc danh ngôn của thầy bảnh bao, ra ngoài cửa thì nhấtđịnh phải đem mình ăn mặc thật đẹp, đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc không thể loạn.

.

.

.

.

.

“Chủ tử, đây!” Bạch Dạ đưa cho cậu bé một cái lược nhỏ, cậubé nhận lấy chải mấy cái, sau đó đặt lược vào trong túi Tây trang nhỏ của mình.

Lên du thuyền bọn họ muốn đi tới phòng khách thì phải đi quamột con đường, cậu bé vừa vào cửa thì nhận đủ ánh mắt, nam nam nữ nữ đang đánhbạc cũng tò mò mà ngừng lại quan sát cậu bé, đứa nhỏ này là ai? Uy phong lẫm liệtnhư vậy, Bá tước William đi cùng một chỗ với cậu bé ấy mà cũng phải đứng sangbên.

.

.

.

.

.

Ra sân khí thế như vậy, chẳng trách được mọi người tò mò,nhiều chuyện! “Đứa bé này là ai vậy? Bộ dáng thật tuấn tú, là một người Châu Ásao, còn có hơi giống như là con lai.” “Chưa từng thấy qua.

.

.

Cậu thấy qua chưa?” ” Bá tước William cũng phải kính sợ cậubé ấy, các người đoán cậu bé ấy có phải là con riêng của nữ hoàng hay không?”Trong lúc nhất thời, đủ mọi cách nói, sự thực nói tràng giang đại hải lại càngđoán càng thái quá, nhưng rất nhanh đoàn người hùng dũng bọn họ biến mất khỏisòng bạc, quẹo vào phòng họp bên trong cabin.

“Hắc thủ lĩnh, mời ngồi!” Trong phòng họp, Bá tước William mờicậu bé ngồi lên ghế sa lon, sau đó ông ta cầm lên hộp điều khiển ti vi để ở bêncạnh, mở lên màn hình tinh thể lỏng cực lớn ở trên tường, bên trong xuất hiện cảnhtượng chém giết, hỏa lực của hai đội quân đụng nhau, súng ống đạn dược bắn mãnhliệt , thế lực của quân Anh rõ ràng hơi kém một bậc, kết quả cũng có thể nghĩ,toàn quân bị tiêu diệt —— Xem xong băng ghi hình, Bá tước William đi về phía cậunhóc và rót một ly nước trái cây cho cậu, đưa xong thì ông ta cũng ngồi xuống rồinặng nề mở miệng nói: “Tháng trước chính phủ phát cho quân đội đóng quân ở biêngiới Anh Mỹ một đống súng ống đạn dựơc, kết quả thì trên đường bị người ta cướpđi, qua video thì cậu cũng nhìn thấy rồi đó, đám trộm rất kiêu ngạo.” “Frankielàm.” Khẽ nhấp một hớp nước trái cây, cậu bé ăn nói mạnh mẽ.

“Cậu biết?” Bá tước William kinh hãi, vụ án này ông đã haophí nhiều nhân lực vật lực như vậy, toàn lực truy xét hơn một tháng mới tra rađược sự việc, lại bị một câu của cậu bé ấy nói toạc ra .

Cậu bé đem nước trái cây cầm trong tay đưa cho Ảnh Tử, lườibiếng ngã dựa vào trên ghế sa lon, liếc mắt nói với ông ta: “Nên nói xem ra ôngkhông may, hay là nên nói ông xui xẻo đây?” “Hắc thủ lĩnh, ngài cũng đừng giễucợt tôi nữa, nói một chút coi nào, làm sao mà ngài biết?” Bá tước William nằmxuống theo cậu bé, không kịp chờ đợi mà hỏi.

Cậu bé khẽ liếc mắt Bạch Dạ một cái và nói: “Bạch Dạ, nóicho ông ta biết.” “Ở mấy tháng trước kia, chúng tôi đã từng giao chiến chính diệnvới Frankie một lần, nhưng đáng tiếc hắn ta đã chạy mất, gần hai năm qua, giaodịch súng ống đạn dựơc đều không ngừng đụng phải Liên Bang Mĩ quốc cùng vớinghiêm khắc phá vỡ của các cảnh sát quốc gia, có thể nói là bị vây trong nướcsôi lửa bỏng, hàng có thể mua trên thị trường là ít lại càng ít, nếu không phảilà chó gấp nhảy tường, thì sẽ không có ai ngu xuẩn mà đối nghịch với chính phủđâu.” Trả lời xong, Bạch Dạ liếc mắt nhìn chủ tử, cậu bé giơ ngón tay cái lên vớicậu ấy, ý là cậu ấy nói rất đúng! Cậu cũng nghĩ như vậy, hiện nay trên đời ngoạitrừ cậu là kẻ đối đầu với Frankie, thì cũng sẽ hận cậu hận đến bí quá hoá liều,cậu thật không nghĩ ra ai còn liều mạng không muốn sống như vậy, ân oán giữa bọnhọ là vĩnh viễn không thể hóa giải, chỉ có thể dùng hai hổ đánh nhau, đánh đếnchết mới giải quyết đựơc.

Bá tước William lại trợn tròn mắt một lần nữa, nói nửa ngàythì ra là cửa thành bốc lửa ông ta vô tội bị chết oan.

.

.

.

.

.

.

.

“Hắc thủ lĩnh, chỉ cần ngài có thể báo thù giúp thuộc hạ đãchết của tôi, để cho tôi có lời giải thích đối với quần chúng nhân dân, muốnbao nhiêu tiền tôi đều cấp, bao nhiêu súng ống đạn dược ngài cứ mở miệng.” Lạilà cùng chung kẻ địch, Bá tước William nghĩ cậu bé càng không có lý do gì màkhông thể giúp.

“Trừng trị hắn, đó là việc nhà, ông phải đối phó hắn thì làchuyện của ông, đây là hai chuyện khác nhau, hiểu chưa?” Ngụ ý: Frankie thì cậusẽ đối phó, nhưng không phải là giúp ông ta, mà là thanh lý môn hộ, hoàn toànkhông liên quan với ông ta.

“Hiểu hiểu hiểu!” Bá tước William gật đầu liên tục, mặc dùnghe có chút choáng váng, nhưng vẫn nghe được ý quan trọng, cậu bé ấy sẽ đốiphó Frankie.

“Hắc thủ lĩnh ngày sau nếu có muốn dùng chỗ của tôi, ngài cứmở miệng, tôi nhất định sẽ đem hết khả năng mà giúp ngài một tay.” Cậu bé nhếchmôi cười, rồi đứng dậy, ” Bá tước William còn có chuyện gì khác sao?” “Lạikhông dám làm phiền hắc thủ lĩnh rồi.” William Bá tước nói cực kỳ nịnh nọt.

“Vậy có chuyện thì điện thoại liên lạc.” Cậu bé nhấc chânđang chuẩn bị cất bước rời đi, thì đột nhiên phát lên, “A.

.

.

Xin lỗi, tính khí tôi không được tốt lắm, mới vừa rồi bịquân đội của ông quậy đến nhất thời tức giận nên ném điện thoại đi rồi.” Sắc mặtBá tước William lập tức cứng đờ! Nhưng dù sao cũng ra giang hồ lâu rồi, nên rấtnhanh đã phản ứng kịp ý từ trong lời của cậu bé, vội vàng gọi thuộc hạ tới, “Đivào trong phòng tôi lấy một cái máy mới ra.” “Tuân lệnh, Bá tước.” Thuộc hạ nghelệnh đi làm, cậu bé bóp lỗ mũi cười cười, cũng là ngày hôm qua lúc cậu xem truyềnhình không cẩn thận bị chói mắt, vì Bá tước William vừa mua điện thoại di độngmới, mà vỏ ngoài điện thoại di động kia là vàng ròng, quanh thân được khảm 42viên kim cương cộng thêm một viên kim cương màu lam cực lớn, chức năng trong điệnthoại di động lại tiên tiến, với hệ thống phòng ngự mà nói, cho dù là hackercao cấp nhất thế giới, muốn phá hệ thống điện thoại di động đào trộm tài liệu,cũng phải tốn trên năm ba tháng, khi đó hệ thống điện thoại di động cũng sẽ tựđộng cập nhật, như vậy có thể thấy được hệ thống bảo vệ của nó siêu mạnh! Đồ tốtnhư vậy, bảo cậu có thể nào mà không động lòng chứ! Rất nhanh thuộc hạ đã đem tớiđiện thoại di động mà Bá tước mới mua, Bá tước William nhịn đau bỏ những thứyêu thích nói: “Hắc thủ lĩnh, xin vui lòng nhận.” ” Bá tước William rộng rãinhư thế, tôi cũng không khách khí.” Cậu là một đứa bé muốn đồ của người ta,cũng không coi như là hối lộ, cho nên cậu cũng không cần thiết nói lễ, lần nữalưu số điện thoại của ông ta, sau đó cậu nói: “Vậy thì không quấy rầy, Bá tướcWilliam hẹn gặp lại.” “Hắc thủ lĩnh đi thong thả.” Cậu bé cất điện thoại mớixong, thì hài lòng mang Bạch Dạ Ảnh Tử đi ra ngoài, khi ba người đi qua sòng bạclần nữa, thì thấy mọi người đều vây quanh một bàn đánh bạc, cậu bé cảm thấy rấttò mò, liền đi tới.