Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 164



Đình viện hoàn toàn theo lối kiến trúc phong kiến cổ đại, được kết hợp với các thiết bị hiện đại, trong nhất thời Niệm Thần cảm giác mình không phân biệt được phương hướng.

Dọc hàng lang gồm chín cong mười tám quẹo, thời điểm Niệm Thần đi cũng được khá xa, cô nghi ngờ ngay lúc này nếu không có người dẫn đường thì cô có thể trở về phòng của mình không nữa?

Dĩ nhiên, lúc này Niệm Thần thật sự ngưỡng mộ người dẫn đường phía trước, cũng như trí nhớ kinh người của Lục Hựu Hi, giỡn chơi sao, quản lý thuần thục cái chỗ như thế này thì chắc chắn dân mù đường không thể làm được…

Trên thực tế, gần đây Niệm Thần không muốn nhớ rất nhiều thứ, nhất là chuyện lộn xộn với Hoắc Cảnh Sâm, trong một thoáng, Niệm Thần quyết định thời gian này đi theo Lục Hựu Hi – kẻ đột nhiên từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn dựa vào điều này, để cho mình tạm thời không cần nhớ tới…

Bởi vì một câu nói của người đàn ông này đã làm kết thúc câu chuyện, cô là người phụ nữ của Hoắc Cảnh Sâm, mà trong lúc đó lỗ mũi của cô hình như toàn ngửi được mùi thuốc lá tràn lan khắp phòng, trực giác của phụ nữ thấy người này còn có điều gì khác nữa, ít nhất lúc này cô vẫn chưa nhìn ra mục đích.

Thật ra hai ngày nay thoạt nhìn thì quá mức bình thường nhưng cô biết rõ một chuyện là người này có quan hệ với Hoắc Cảnh Sâm…

Đang mải đăm chiêu suy nghĩ, thời điểm Lục Hựu Hi dừng lại phía trước Niệm Thần không kịp dừng lại suýt đụng vào, theo bản năng nhìn xung quanh, lúc này nơi hai người đang đứng còn cách gian nhà chính khoảng chừng mười mét.

Gần đến cuối hành lang, cô nhìn thấy một dãy biệt thự có lối kiến trúc theo phong cách Châu Âu.

Dù có vẻ bất ngờ, nhưng lại không tạo cho người ta cảm giác không thể chấp nhận được, không biết tại sao lại như vậy, lối kết hợp dãy kiến trúc hiện đại ngay không gian phía sau của kiến trúc cổ đại, nhưng từ giữa nơi này Niệm Thần nhận ra một vài nhung nhớ sâu sắc.

Lục Hựu Hi xoay người, một bàn tay của anh ta mờ áo giấu trong túi áo, lúc đó, khóe miệng của anh ta nở nụ cười quyến rũ mờ ảo vẫn chưa biến mất.

Niệm Thần không nói gì chỉ đứng yên tại chỗ, yên tĩnh chờ lời nói kế tiếp của anh ta, mà tình huống trước mắt nói cho cô biết tiếp theo sau đây, cô chỉ có thể làm theo lời nói của người đàn ông này mà thôi.

Trong lúc hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau, Niệm Thần cũng không nhường nhìn cũng không né tránh, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, trên thực tế, đến lúc này luôn so là ai kiên trì hơn, Niệm Thần đã sớm tu thành chánh quả từ khi ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm rồi.

Một lúc lâu, Lục Hựu Hi nhún vai, trong lúc này đôi môi khẽ nở nụ cười càng sâu hơn:

“Mộ Niệm Thần, bất đầu từ giờ phút này, thân phận của cô là người phụ nữ của tôi.”

“…” Khóe miệng Niệm Thần giật giật: “Không phải anh thích đàn ông sao?”

Lục Hựu Hi gật đầu đồng ý, nói như đây là chuyện đương nhiên: “Đúng, nhưng ông già nhà tôi lại thích phụ nữ.”

“Đã biết, nhưng có liên quan gì đến tôi?” Vẻ mặt Niệm Thần nhìn thật vô tội, trong đầu đã bắt đầu liên tưởng đến những gì đó không trong sáng, một giây sau, khóe miệng cứng ngắc, dùng vẻ mặt hốt hoảng nhìn Lục Hựu Hi: “Mẹ nó, bà đây không 3P.”

“…” Trên mặt Lục Hựu Hi hiện rõ vẻ sững sờ, mặc dù khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi đã nói là tôi chỉ thích đàn ông.”

Niệm Thần gật đầu, thể hiện đã hiểu chuyện này, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện gì đó mới cảm thấy không thích hợp: “Chết tiệt, cái đồ lòng lang dạ sói, chẳng lẽ anh ngủ với người đàn bà của cha anh, rồi lại muốn đưa tôi cho cha anh sao?”

“….”

Khóe miệng Lục Hựu Hi giật giật, dù cho là người may mắn đã từng trải qua sóng to gió lớn như thế nào, chắc chắn cũng không đáng sợ bằng trí tưởng tượng của Mộ tiểu thư:

“Cô…”

Lục Hựu Hi mới nói được một nửa liền bị Niệm Thần chặn ngang:

“Tôi nói cho anh biết, đừng đánh chủ ý gì trên người tôi, tôi không phải cái loại gái làm tiền, tôi rất trong sáng, ừ, đúng vậy, trong sáng, tôi vẫn là một cô gái trong trắng.”

Được rồi, lúc thích hợp, dĩ nhiên chúng ta có thể xem thường một phụ nữ tự cho mình trong sáng, cho em xin, nếu chị vẫn còn trong sáng thì hai đứa con trai của chị từ đâu mà ra? Chị vẫn là cô gái trong trắng, làm sao chị chịu nổi công phu trên giường “nổi tiếng” của Hoắc Cảnh Sâm? Chị vẫn còn trong sáng, vậy ngăn kéo trong nhà của chị vừa kéo ra thì toàn là tiểu thuyết mê trai thì nên giải thích thế nào?

“Xem ra dáng vẻ của anh cũng là người có tiếng mà cũng có miếng, tôi còn cho là ít nhất anh vẫn còn là người đàn ông trong trắng, không ngờ thời buổi hiện đại đàn ông thích đàn ông lại có suy nghĩ thông suốt như vậy?”

Mộ tiểu thư đưa ra kết luận cuối cùng, khi đó, cô ấy nói bậy nói bạ, Lục Hựu Hi nhìn dáng vẻ nói chuyện không suy nghĩ của cô ấy mà nhức cả đầu, chết tiệt, sao lại quay về dáng vẻ người phụ nữ lưu manh thế này? Tinh thần của anh phải mạnh mẽ thế nào để có thể chịu được áp lực lớn như vậy?

Trên thực tế, trông thấy Mộ tiểu thư vẫn còn muốn nói tiếp, Lục Hựu Hi hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải giải quyết dứt điểm, đưa tay ôm eo Niệm Thần, một giây kế tiếp, nhân lúc Niệm Thần đang kêu oai oái, đôi môi mỏng hôn lên cánh môi mềm mại của Niệm Thần, đang ồn ào, trong nháy mắt thế giới trở về sự yên tĩnh.

Mộ tiểu thư hết trợn mắt lại há miệng hết cỡ, Lục Hựu Hi đẩy cả người cô dán trên cây cột phía sau lưng, lúc đó, quả thật dáng vẻ của Mộ tiểu thư có thể hình dung như mặt đỏ da sáng.

Một nụ hôn phớt qua, thậm chí khi kết thúc nụ hôn trên mặt Lục Hựu Hi thể hiện rõ sự chán ghét, mà anh ta vẫn để một tay trong túi áo, tay còn lại chống lên cây cột phía sau lưng Niệm Thần, trong lòng cố gắng kiềm nén lửa giận:

“Tôi nói cho cái người phụ nữ này, cô có thể không cần thiết phải…la lớn như vậy hay không? Thứ nhất, ông đây thích đàn ông, điều này không thể nghi ngờ gì nữa, thứ hai, tôi chỉ dẫn cô đi diễn tuồng trước mặt cha tôi thôi, lão già đó muốn ẵm cháu trai đến phát cuồng rồi, từ lần trước tôi vô tình đụng vào người phụ nữ của lão, sau đó lão lên kế hoạch đám cưới cho tôi, cho nên, lần trước tôi đã tha một mạng cho cô, đã đến lúc cô phải báo đáp rồi.”

Lúc này trong giọng nói của Lục Hựu Hi mang theo tức giận, chuyện khi ấy người phụ nữ kia trèo lên người anh, rồi sau đó làm ra vẻ thiệt thòi, vừa nghĩ đến thôi thì anh đã cảm thấy lạnh hết cả người, chết tiệt, chắc chắc không có một người phụ nữ nào tốt cả!

Thân thể Niệm Thần run run, một chiêu này hiệu quả tuyệt đối với Mộ tiểu thư, ít nhất không gian liền trở về yên tĩnh, cho nên mới nói, từ rất lâu rồi Mộ tiểu thư chính là cô gái yếu đuối dễ bắt nạt, thân thể co lại để thu hẹp sự hiện hữu của mình để phòng ngừa người này bộc phát thú tính lần nữa, nhưng trong lòng lại không giấu vẻ tò mò, suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng nhẹ nhàng hỏi thành tiếng:

“Anh thích đàn ông, vậy sao còn lên giường với phụ nữ? Sao đứng thẳng được?”

“…” cho nên mới nói, căn bản là người phụ nữ này là một nữ lưu manh thứ thiệt.