Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 89: Ta là rời trốn nhà đi!



“Sao không thể chứ…anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, em lại vừa tròn vừa xấu xí…anh ấy đương nhiên sẽ tìm người khác tốt hơn, nhưng mà…em nhận ra em thích anh ấy…anh ấy sao có thể làm như vậy…ô ô…em không biết, em cái gì cũng không cần nữa…đẹp trai có gì đặc biệt hơn người chứ…em muốn ly hôn…ly hôn! Sau khi ly hôn liền kím người khác cưới liền…sau đó sinh em bé…cũng không cần để ý đến anh ấy nữa…ô ô” Viên Cổn Cổn kích động vừa khóc vừa náo.

“Ai dám nói em xấu, em rất đáng yêu nha, ta thích em đến chết đi được ấy, không được tự chê mình như vậy” Long Tịch Bảo chân thành nói.

“Ô ô…Bảo Bảo…chị là tốt nhất…em liền gả cho chị có được hay không” Viên Cổn Cổn nghe vậy liền nhào đến ôm Long Tịch Bảo.

Long Tịch Bảo ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng, buồn cười mà nói “Được được, hôm nào chúng ta đến Hà Lan đăng kí, sau đó tìm thời gian tổ chức hôn lễ” (Độc giả: tại sao phải đến Hà Lan đăng kí? TG: ở Hà Lan mới cho người đồng tính luyến ái kết hôn với nhau. Độc giả:………).

“Vẫn là không nên, em sợ anh Hiên cùng anh Bác sẽ lột da em mất” Viên Cổn Cổn suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói.

“Sẽ không đâu, ta sẽ bảo vệ em” Long Tịch Bảo đắc ý nói, cô hiện đang là nữ vương nha!

“Vậy em sẽ ở lại đây, chị không được đem hành tung của em nói cho anh ấy biết” Viên Cổn Cổn nức nở nói.

“Không thành vấn đề, yên tâm đi, chị sẽ không nói cho hắn biết đâu” Long Tịch Bảo khẽ cười sờ sờ đầu cô, thật đáng yêu, thật giống chú cún nhỏ bị người khác khi dễ, thật rất đáng yêu…Hắc ác ma ơi Hắc ác ma, ngươi thật may mắn cưới được một lão bà như vậy…

Viên Cổn Cổn hít hít cái mũi hồng hồng do khóc, đưa tay lau đi nước mắt, meo meo nói “Bảo Bảo…em đói bụng…”.

Long Tịch Bảo thiếu chút thì té xỉu…vừa nãy em ấy còn mới khóc thương tâm đến chết đi sống lại, bây giờ thì mở đôi mắt tròn to, ngây thơ đáng thương mà nói mình đói bụng…thật sự nhìn rất đáng yêu nha…

“Được, để chị kêu bác Lý nấu cho em, đừng khóc nữa”

“Vâng” Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào, vui vẻ đi theo sau lưng Long Tịch Bảo, cao hứng xuống phòng bếp…không hề giống với cô gái vừa lúc nãy cực kì bi thương…

Cặp sinh đôi về đến nhà liền nhìn thấy hai người đang chit chit trách trách nói không ngừng, nội dung toàn bộ đều là lien quan đến hai người họ cùng bạn tốt của bọn họ…

“Chị nói cho em biết, anh Bác không chỉ thích giảng đạo lý, mà còn bá đạo, hung hăng, còn anh Hiên bình thường hay tỏ vẻ lịch sự tao nhã, nhưng thật ra là người hai mặt…em xem, anh ấy thiếu chút nữa thì bóp chết chị rồi” Long Tịch Bảo nước bọt văng tung tóe lớn tiếng kể ra khuyết điểm của cặp sinh đôi, còn đem cổ áo kéo xuống cho Viên Cổn Cổn nhìn thấy vết bầm trên cổ cô.

Viên Cổn Cổn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt đáng yêu, phát ra tiếng kêu “Bọn họ thật quá đáng, làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ”.

“Đúng vậy đúng vậy, em xem…em so với chị vẫn là tốt hơn nhiều rồi” Long Tịch Bảo ủy khuất gật đầu một cái.

“Nào có…chị có biết tại sao mông em lại to như vậy không? Đều là do bị anh ấy đáh…thật ra là sưng lên chứ không phải to…chị vẫn chưa biết, anh ấy hung ác đến chừng nào…em hằng ngày đều phải dùng cao bạc hà để tiêu sưng…chị không biết được anh ấy bạo lực đến mức nào đâu, lúc anh ấy tức giận đều liền không ngừng muốn em, cho dù em có ngất đi cũng không tha…chị xem, đây chính là chứng cứ” Viên Cổn Cổn trưng ra bộ mặt bi thảm bị ngược đãi, gạt cổ áo của mình để lộ ra những vết hôn…

A…Hắc ác ma cái này ‘tinh trùng lên đến não’ sao, không ngừng muốn yêu yêu Cổn Cổn…thật rất tà ác…

Cặp sinh đôi đau đầu nhìn hai nữ nhân đồng bệnh tương lân, không biết nên nói gì cho phải, Triệt…hắn sao lại để bảo bối của hắn đến nơi này chứ…

“Bảo Bảo, tụi anh về rồi” Long Tịch Hiên mở miệng nói…

“A, về sớm vậy…” Long Tịch Bảo rốt cuộc giờ mới phát hiện hai người đang đứng ngoài cửa.

“Em đối với chúng ta…thành kiến thật là không ít” Long Tịch Bác cười lạnh nói.

“Em chính là có ý kiến đấy, như thế nào? Chính mình không tốt còn không cho người khác nói ra…đàn ông các người không có ai là người tốt hết” Long Tịch Bảo meo meo nói, dám dùng loại giọng này để nói chuyện với mình…rõ ràng là không biết nhân tình thế thái mà, không nhìn xem một chút hiện tại ai là lão Đại nha!

Viên Cổn Cổn tròn mắt, sùng bái nhìn oai phong của Long Tịch Bảo…thật là lợi hại nha Bảo Bảo…

“Em!” Long Tịch Bác tức giận nhìn chằm chằm cô mà không thể làm gì…

Long Tịch Hiên thở dài, vỗ vỗ vai anh mình, đi tới đem bánh ngọt cùng kem đưa cho Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói “Được rồi, mau ăn đi, anh mua đến hai phần, vừa đúng lúc cho em cùng Cổn Cổn mỗi người một phần”.

Long Tịch Bảo nhìn thấy đồ ăn hai mắt liền sáng rực, hôn một cái lên mặt Long Tịch Hiên, sau đó hào hứng lôi kéo Viên Cổn Cổn ăn cùng.

Long Tịch Bác tự nói với mình đừng nóng giận đừng nóng giận, chuyện này rồi sẽ qua nhanh thôi…Sau đó liền đi tới ôm cô đặt lên trên đùi, giúp cô lau đi vết kem dính ngoài miệng. Long Tịch Bác nhìn mắt Viên Cổn Cổn có chút phiếm hồng, nhẹ nhàng nói đến “Triệt hôm nay sao lại để em một mình ra ngoài như thế này?”.

Viên Cổn Cổn cau lại cái mũi nhỏ, mặt khó chịu nói “Hắn bận cùng mỹ nữ thân thiết, không rảnh quan tâm em, hơn nữa em là trốn nhà đi, hai người không cần thông báo cho hắn biết…”.

“Cùng mỹ nữ thân thiết?” Long Tịch Bác kinh ngạc nói.

“Trốn nhà đi?” Long Tịch Hiên cũng có chút kinh ngạc.