Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 37



Cuộc phản loạn ở Vĩ Châu vẫn chưa lắng xuống, trong ngoài triều đình đều không yên ổn, Hứa Kính không kiến nghị Chung Hành giết Trưởng công chúa Hoài Thục.

Nếu Trưởng công chúa Hoài Thục chết, những người trong hoàng thất sẽ ôm ý nghĩ cá chết lưới rách nhằm vào Chung Hành. Một trong những nguyên nhân khiến Chung Hành ở lại Tầm Nguyệt viên là có quá nhiều người ám sát hắn.

Vân Trạch bị giam giữ mấy canh giờ ở Kinh Triệu phủ thì Trưởng công chúa Hoài Thục bị nhốt trong đại lao Hình bộ bấy nhiêu ngày.

Người tạo áp lực cho Chung Hành rất nhiều, bên An Lạc hầu cũng không kém.

Bởi vì An Lạc hầu đột nhiên lật lại vụ án này, thái độ của Hoàng đế trẻ lạnh nhạt với lão, các quan viên làm bạn với Lang gia, Phùng gia nhiều lần dâng tấu buộc tội lão.

An Lạc hầu chịu không nổi áp lực, lão âm thầm tìm Chung Hành vài lần, thứ nhất thỉnh cầu Chung Hành thả Trưởng công chúa Hoài Thục, thứ hai là thả Vân Trạch.

Vân Trạch đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, người của phủ Phụ quốc công đã nhiều lần tới cửa hỏi.

An Lạc hầu bị Phụ quốc công chỉ thẳng mặt dạy dỗ. Lúc trước núi cao nước xa, bất kể An Lạc hầu làm gì Vương gia cũng không thể cản trở lão được, hiện giờ Phụ quốc công đến Minh Đô, An Lạc hầu nhìn thấy lão già thấp bé minh mẫn này sẽ sợ hãi trong lòng.

Lão không dám nói Vân Trạch đang ở chỗ Chung Hành, chỉ tìm một cái cớ bảo Vân Trạch đã về nông thôn. Lộ trình hai nhà không đến một canh giờ, hiện tại ngày nào Phụ quốc công cũng đến Vân phủ đòi người.

Dần dà, ngay cả Vân Dương cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, năm lần bảy lượt hỏi An Lạc hầu tin tức về Vân Trạch.

Chung Hành chẳng thèm để ý lật tấu chương: “Ba ngày sau Trưởng công chúa Hoài Thục sẽ được thả về.”

An Lạc hầu lo lắng đề phòng hỏi: “Hiện giờ Trưởng công chúa ra sao rồi?”

“Sống.”

An Lạc hầu thở phào nhẹ nhõm: “Vân Trạch nó ——”

“Em ấy muốn thành thân với cô,” Chung Hành cong môi, trong mắt không có bất kỳ ý cười nào, tuy bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ nhưng lại làm người ta cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, “Vân đại nhân, ngày sau cô phải gọi ngươi là ‘Cha vợ’ rồi.”

An Lạc hầu mờ mịt trong nháy mắt.

Một lát sau lão mới ý thức được Chung Hành đang nói gì: “Thần không dám nhận, việc kết thân giữa hai nhà trọng đại, điện hạ thận trọng chút là được.”

Nếu Phụ quốc công không ở Minh Đô, An Lạc hầu sẽ cực kỳ vui vẻ, thậm chí ước gì Chung Hành cho Vân Trạch một danh phận.

Hiện giờ Phụ quốc công đã tới Minh Đô, Vân Trạch không chỉ là con trai của An Lạc hầu mà cậu còn là cháu ngoại của Phụ quốc công, có người nhà bên ngoại ở đây, An Lạc hầu không dám làm chủ.

“Ngươi không hài lòng?” Chung Hành hỏi, “Muốn điều kiện gì?”

“Vi thần há dám nói điều kiện với điện hạ.” An Lạc hầu nói, “Phụ quốc công rất khó chơi, vi thần sợ ông ta sẽ không đồng ý.”

Chung Hành nói, “Chuyện của Vân gia cần người ngoài nhúng tay vào à. Ngươi lui ra đi, đây là những tấu chương buộc tội ngươi.”

Hơn mười quyển tấu chương bị ném xuống đất, An Lạc hầu vội vàng nhặt lên cầm về.

An Lạc hầu hiểu rõ trong lòng, nếu lần này không có Chung Hành bảo vệ lão, sau khi Trưởng công chúa Hoài Thục bị bắt, lão khó mà có kết cục tốt, điều kiện bảo vệ được cả Vân gia đã đủ rồi.

Trưởng công chúa Hoài Thục được thả về, nhưng không phải không có điều kiện, Hoàng đế ban Vạn Cảnh viên ngoài kinh thành cho Chung Hành.

Vạn Cảnh Viên là hành cung của hoàng thất, mùa hè hàng năm Hoàng đế thường đến nơi này nghỉ mát, ở đến tận mấy tháng, ngày thường Hoàng đế cũng thích đi Vạn Cảnh viên, phong cảnh nơi này xinh đẹp kiến trúc tinh xảo, khác hoàn toàn với hoàng cung.

Ban biệt uyển của hoàng thất cho trọng thần, đây là lần đầu tiên trong Khế triều.

Hiện giờ khắp Vạn Cảnh viên đều là màu đỏ*, Hứa Kính tự mình đi qua xem tôi tớ bố trí.

(*Gốc 挂红/treo hồng: treo lụa đỏ hoặc vật đỏ, phong tục nhân gian dùng để tránh tà, cầu may)

Chung Hành không thả tiếng gió, Vân Trạch vẫn còn nhỏ, tuy đầu óc đủ dùng nhưng không phải người thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa cậu không phải là một chậu hoa quý giá không biết đi, càng không phải chim chóc bị nhốt trong lồng sắt, sau này Vân Trạch còn cần đi lại ở Minh Đô, bại lộ Vân Trạch không hề có chỗ tốt với cậu.

Cho dù là thị vệ thân thủ tốt nhất cũng có lúc không có khả năng xoay chuyển đất trời.

Chung Hành cũng chẳng có thói quen bại lộ nhược điểm của mình.

Biết chuyện này chỉ có tôi tớ hầu hạ trong phủ và vài cận thần.

Vết thương trên người Vân Trạch dần dần lành lại, cơ thể thiếu niên khôi phục rất nhanh, người Chung Hành phái tới hầu hạ chu đáo, mỗi ngày uống rất nhiều thuốc, vết thương nặng hơn nữa cũng có thể chữa hết.

Trong khoảng thời gian này cậu vẫn ở trong phủ Chung Hành, hiện tại loáng thoáng phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Mặc dù biết Chung Hành rất bận rộn, nhưng Chung Hành là quận vương, mức độ bận rộn lại vượt xa tưởng tượng của Vân Trạch.

Dường như lúc nào cũng có chiến báo được gửi tới từ tám trăm dặm, thường xuyên có văn võ đại thần kết thành đàn thương nghị một số chuyện với Chung Hành. Lúc An Lạc hầu nắm giữ lục bộ đại quyền cũng không bận rộn đến vậy.

Nếu như không phải biết rõ thân phận thật sự của Chung Hành, Vân Trạch hoài nghi đối phương chính là Hoàng đế hoặc Nhiếp chính vương.

Vân Trạch ném thức ăn cho cá xuống nước, một đám cá vàng xinh đẹp bơi tới đớp, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân có hơi nhẹ, Vân Trạch nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc áo bào màu lam.

Là con khổng tước hoa kia.

Vân Trạch thấy hôm nay cậu ta mặc đồ rất bình thường, nhìn kỹ dáng vẻ trông cực kỳ anh tuấn, mặt mày đôi chút tương tự với Chung Hành.

Chung Thiệu nghe nói Chung Hành sắp thành thân với người khác, cậu ta muốn đến thăm thím tương lai, trước khi tới đã phỏng đoán có phải Vân Trạch hay không, không nghĩ tới thật sự là cậu.

Khoảng thời gian này Chung Thiệu đọc sách đến đau cả đầu, hai mắt cậu ta vô thần: “Vân tiểu công tử.”

Vân Trạch chừa ra một vị trí để cậu ta ngồi xuống, Chung Thiệu không chút khách khí ngồi bên cạnh Vân Trạch, thuận tiện lấy một nắm thức ăn cá: “Gần đây ngươi có khỏe không?”

Thật ra Vân Trạch sống không thoải mái lắm.

Tuy rằng cậu đang dưỡng thương, nhưng không phải ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm —— đương nhiên, hậu quả hôm nay là Vân Trạch tự tìm.

Lúc đầu Vân Trạch rất rảnh, hằng ngày ngoại trừ ngủ thì là trêu mèo. Sau đó cậu cảm thấy mình nên về nhà, làm phiền Chung Hành hoài không tốt lắm, uyển chuyển đưa ra ý nghĩ muốn trở về.

Kết quả Chung Hành cho rằng Vân Trạch rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới suy nghĩ miên man, hiện tại buổi sáng Vân Trạch thức dậy phải viết hai bảng chữ mẫu, luyện theo kiểu thư pháp, buổi trưa học thuộc một bài văn, buổi chiều học đánh đàn.

Hiện tại sở dĩ có thời gian ra ngoài cho cá ăn là vì hôm nay Hứa Kính không có ở nhà, không rảnh kiểm tra Vân Trạch học thuộc ra sao.

Trong lòng Chung Thiệu thương thay cho Vân Trạch, Vân Trạch còn nhỏ đã phải thành thân với người máu lạnh nhất trên đời này.

Chung Hành không phải là người khoan dung, hắn yêu cầu nghiêm khắc về mọi mặt, không biết thiếu niên thoạt nhìn yếu ớt như Vân Trạch có thể chịu đựng nỗi không.

“Ta cũng lén trốn ra ngoài,” Chung Thiệu nằm trên bãi cỏ, “Chú ấy bảo ta viết chữ, không cho phép người khác viết thay, nhưng ta trời sinh không thích mấy thứ này.”

Vân Trạch nói, “Thụy quận vương lệnh ngươi đọc sách?”

Chung Thiệu lập tức cảm thấy Vân Trạch càng đáng thương hơn, đã sắp thành thân rồi mà còn không biết thân phận thật sự của lang quân mình.

Chung Quân không dám nói cho Vân Trạch biết chân tướng, chỉ gật đầu.

Vân Trạch nhìn Chung Quân: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là họ hàng của chú ấy.” Chung Thiệu suy nghĩ thân phận lung tung, dù sao Chung gia nhiều người lắm, hiểu rõ những điều này cũng không nhiều, “Ta tên Chung Cửu. Bởi vì ta đã nói đắc tội với chú ấy nên giờ ngày nào cũng phải đọc sách.”

Vân Trạch nói một cách bất đắc dĩ: “Ngươi chỉ đọc sách thôi, còn ta mỗi sáng thức dậy phải luyện chữ, học thuộc văn thơ, mỗi ngày học một bài, văn chương đương nhiên phải viết, bởi vì sau này phải thi công danh.”

Chung Thiệu cho rằng Chung Hành ham mê sắc đẹp của Vân Trạch, hiện tại xem ra, Chung Hành không chỉ muốn làm người đàn ông của đối phương mà còn muốn làm cha người ta nữa.

Chung Thiệu vốn hy vọng Vân Trạch có thể giúp mình cầu tình trước mặt chú, giờ mới biết chuyện này không có hy vọng lắm.

Chung Thiệu rắc thức ăn cá vào trong nước: “Ta chỉ muốn làm một vương gia bình thường sống tự tại, công danh gì đó không có tác dụng với ta.”

Chung Thiệu không có hứng thú với quyền lực, sống hơn hai mươi năm, cậu ta thích chơi bời lêu lỏng, bởi vì biết mình là hạng người gì nên không làm chuyện ngoài năng lực.

Đại khái bởi vì như thế, cậu ta mới không thể tùy tâm sở dục như Chung Hành, muốn cái gì thì có thể lập tức đạt được.

Buổi chiều nắng nhẹ thoải mái, Vân Trạch cảm thấy lười biếng, cậu bắt đầu buồn ngủ. Chung Thiệu rải thức ăn cho cá xong nằm ngủ trên bãi cỏ, Vân Trạch nhìn thấy bên hông Chung Thiệu có gắn một cái ngọc bội, trên ngọc bội khắc hai chữ nho nhỏ —— “Thiếu Miễn”.

Đây là tên chữ của đối phương.

Trong đầu Vân Trạch nhanh chóng hiện lên một vài thứ, có thể đầu đang bị thương, gần đây lúc Vân Trạch suy nghĩ chuyện nào đó sẽ hơi chậm chạp, cậu cảm thấy hai chữ này rất quen, nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở nơi nào.

Buổi tối Vân Trạch rốt cục nhớ tới.

Cậu vừa mới ăn tối xong, thuận miệng hỏi Thu Hâm: “Quận vương đâu rồi?”

Thu Hâm đáp, “Quận vương vừa mới về phòng ạ.”

Vân Trạch đi đến chỗ của Chung Hành.

Mấy ngày nay Vân Trạch ở trong phòng của Chung Hành, Chung Hành ngủ ở thiên phòng.

Cậu gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Vào đi.”

Vân Trạch đi vào: “Quận vương, tên chữ của ngươi có phải là Thiếu Miễn không?”

Chung Hành đang thay quần áo, nghe Vân Trạch hỏi, hắn nói: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Vân Trạch đáp, “Hôm nay thấy ngọc bội trên người của một vị công tử có khắc hai chữ này, ta cứ cảm thấy quen mắt cho nên hỏi thử.”

Không cần nghĩ liền biết là Chung Thiệu.

Chung Hành nói, “Có lẽ là ngọc bội ta tặng nó, ta thường tặng vật bên người cho người khác. Ngươi không thích ta đưa đồ cho người khác?”

“Đương nhiên là không.” Tuy rằng Chung Hành lừa Vân Trạch rất nhiều lần, nhưng Vân Trạch vẫn cứ tin tưởng và thích hắn, lần này Vân Trạch thành công bị Chung Hành dẫn lệch đề tài, “Nếu đã là đồ của Quận vương, Quận vương muốn xử trí thế nào cũng được.”

“Sau khi thành thân là của ngươi cả.” Chung Hành nói, “Ngày mai hôn phục sẽ được đưa tới, đến lúc đó ngươi có thể mặc thử, có chỗ nào không hài lòng thì để sư phụ sửa lại, bởi vì ngươi là nam tử nên không cần chế tác mũ phượng khăn quàng vai, quần áo hai người chúng ta tương tự nhau.”

Vân Trạch gật đầu: “Quận vương an bài thế nào cũng vừa ý của ta.”

Chung Hành đã cởi áo ngoài, hắn nhìn Vân Trạch: “Ta muốn cởi lý y, tiểu công tử muốn giúp không?”

Vân Trạch quay lưng lại.

“Chuyện này không được công khai,” Chung Hành nói, “Lời đồn trong Minh Đô quá nhiều.”

Vân Trạch hiểu suy nghĩ của Chung Hành.

Tuy hai nam tử thành thân chẳng phải điều hiếm gặp, nhưng không phải nhà nào cũng có, đại đa số quan viên dân chúng sẽ nghị luận chuyện này.

Vân Trạch không muốn mình trở thành đề tài bàn tán của người khác.

Chung Hành thay quần áo, hắn thay luôn kim giáp mềm, tuy Chung Hành có võ công cao cường, nhưng xưa nay hắn cẩn thận mà lòng nghi ngờ cũng nặng, với ai cũng có phòng bị.

Tối nay Chung Hành phải tham gia yến tiệc.

Sắc trời đã sẩm tối, trong phòng còn chưa được thắp đèn, khắp nơi tối mờ.

Chung Hành thay quần áo xong, xoay người nhìn thấy Vân Trạch vẫn còn ngoan ngoãn đưa lưng về phía mình.

Hiện giờ Vân Trạch ý thức được một vấn đề quan trọng: “Quận vương, nếu chúng ta thành thân, có phải nên đi bái kiến Nhiếp chính vương không? Khi bái cao đường là bái hắn đúng không? Hình như ngươi chỉ có một trưởng bối này ở kinh thành thôi.”

Chung Hành vuốt ve trán Vân Trạch: “Hắn rất bận rộn, không có hứng thú tham dự hôn lễ của người khác. Ngươi muốn gặp hắn à? Chẳng phải từ trước đến nay vẫn chán ghét hắn sao?”

Vân Trạch cầm cổ tay Chung Hành: “Ta không chán ghét hắn, chỉ là…”

Vân Trạch không biết nói thế nào, suy nghĩ một lát, Vân Trạch nói: “Coi hắn là nhân vật trong truyền thuyết, bởi vì hắn sống trong miệng rất nhiều người.”

Có quá nhiều tin đồn thật giả về Nhiếp chính vương.

Trong mắt Chung Hành chứa ý cười: “Trong đầu có hình tượng về hắn chưa? Nói cho ta biết đi, để ta xem xem hắn trong tưởng tượng của ngươi giống người thật bao nhiêu.”

Trong phòng rất tối, Chung Hành ngồi trên giường, đặt Vân Trạch lên đùi mình: “Đoán sai sẽ có trừng phạt.”

Vân Trạch nói, “Trừng phạt gì?”

Chung Hành nói, “Thân mật với phu quân tương lai của ngươi.”

Vân Trạch muốn đi xuống đùi Chung Hành, Chung Hành ấn cậu lại: “Chớ lộn xộn, hiện tại nói đi.”

Vân Trạch bị đôi tay rắn chắc của Chung Hành nhốt lại như gông cùng xiềng xích không thể nhúc nhích, trong bóng tối cũng không thấy rõ biểu cảm hiện giờ của Chung Hành thế nào.

Sau khi suy nghĩ một lát, Vân Trạch nói: “Hắn rất cao, không khác gì ngươi lắm.”

Chung Hành gật đầu.

Vân Trạch lại nói: “Có lẽ lôi thôi lếch thếch không thích tắm rửa, rất thích uống rượu, mặc quần áo màu đen, bởi vì quần áo màu đen chịu bẩn.”

“…”

Vân Trạch nghiêm túc suy nghĩ: “Râu tóc của hắn rậm rạp, lông mày vừa dài vừa rối, râu ria đen bồng bềnh từ cằm đến tai, ánh mắt hung dữ hơn nữa còn rất sâu, làn da hơi đen, thân hình khôi ngô cực kỳ dũng mãnh. Lời đồn thích phóng đại đặc điểm của người khác, tuy bộ dạng của hắn không đủ anh tuấn, nhưng chưa chắc là bộ dáng mặt xanh nanh vàng dữ tợn.”

Đa số mọi người đều thích ở cùng một chỗ với người đẹp, Vân Trạch cũng không ngoại lệ, sở dĩ cậu nguyện ý cùng Chung Hành diễn giả thành thật, có một phần nguyên nhân là dung nhan Chung Hành rất tuấn mỹ.

Nếu An Lạc hầu đưa Vân Trạch đến phủ Nhiếp chính vương, làm bạn với một người thô bạo thất thường mặt xấu lòng dạ ác độc, bất kể thế nào Vân Trạch cũng sẽ không đồng ý.

Chung Hành vuốt ve mặt Vân Trạch: “Mỗi ngày ngươi nghĩ thứ gì vậy? Tất cả đều không đúng.”

Vân Trạch không tin: “Không có một cái phù hợp á?”

Chung Hành nói, “Không có.”

Vân Trạch không tin: “Vậy rốt cuộc hắn trông như thế nào?”

“Hôm nào đó dẫn ngươi đến gặp hắn, ngươi thấy sẽ biết ngay.” Chung Hành nói, “Sai rồi thì phải bị trừng phạt, muốn thân mật với ta thế nào?”

Vân Trạch cầm tay Chung Hành, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay Chung Hành một cái.

Cánh môi cậu rất mềm, vừa ấm vừa ướt, lòng bàn tay Chung Hành ngưa ngứa, ngực cũng tê rần: “Không đủ.”

Vân Trạch lại hôn trong lòng bàn tay khác của hắn thêm một cái.

Chung Hành ngã ra phía sau, thuận tay thả màn giường xuống, trong giường tối đen, miệng Vân Trạch bị ngón tay Chung Hành tách ra.

Nửa khắc sau, tất cả ngón tay của Chung Hành đều được tỉ mỉ hôn một lần, rốt cục hắn cũng tha cho Vân Trạch.

Tuy Vân Trạch không bị hôn, nhưng cảm giác này chẳng khác gì hôn môi, cậu cảm thấy giữa miệng tê xót, đầu lưỡi rát rát.

Chung Hành thấy cậu không nhúc nhích nằm sấp trong chăn, nghĩ là không biết làm sao với chuyện vừa rồi.

Một lát sau Chung Hành thấy Vân Trạch vẫn chưa động đậy, tiến lại gần mới phát hiện cậu đã ngủ mất.

Tỳ nữ đi vào thắp đèn, dưới ánh đèn mái tóc Vân Trạch tán loạn, khóe môi bị mấy ngón tay làm bị thương, cánh môi đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng nõn.

Mặt nào của Vân Trạch cũng làm Chung Hành thích, chỉ có cơ thể là không tốt, hơi nặng một chút là bị thương ngay.