Cứ Ngỡ Đã Thành

Chương 8: Nghĩ mình là ai?



Ngày cũng như đêm, không khác biệt mấy. Gia Hân ngồi trong phòng xoa xoa cái bụng nhỏ, chậm rãi cảm nhận sinh linh đang ngày một lớn dần. Gương mặt ấy phảng phất trong đêm tối u buồn, ẩn hiện một cách vô hồn và mông lung. Gia Hân vẫn chưa rõ ràng về tương lai của mình và đứa nhỏ ấy. Ngồi trong căn phòng kín tối tăm cô ước gì tất cả đều chưa từng xảy ra.

Giá như hắn đừng xuất hiện, giá như bản thân chưa từng bị cưỡng bức, giá như… cô đừng có mặt trên đời này.

Dạo gần đây cô vẫn hay nhắn tin với Minh Khang để thông báo tình hình cho anh yên tâm. Trần Tình không quá quan tâm nên cứ để bọn họ thoải mái. Hắn vốn không giam cầm cô mà vì cô không thể đi lại.

Gia Hân mệt mỏi từ từ đặt lưng xuống giường, nhắm mắt rồi ngủ quên từ bao giờ.

Đúng như lời hắn nói, sáng sớm có một anh chàng trai mặc vest đen chờ sẵn bên ngoài phòng khách để dẫn cô đi khám thai. Cả hai không nói gì nhiều với nhau, Gia Hân yên phận đến bệnh viện. Kết quả cho ra, cô và đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh. Gia Hân vui lắm, một niềm vui hiếm hoi nào đó trong cuộc sống tăm tối hằng ngày.

Về đến nhà, anh chàng kia đẩy xe lăn cho cô, đến phòng khách thì thấy Trần Tình và cô gái nào đó đang nói chuyện. Cậu ta đứng lại chào hỏi:

“Chào sếp!”

Trần Tình quay sang khẽ gật đầu, chỉ tay về phía cô gái bên cạnh, giới thiệu:

“Đây là bạn lúc nhỏ của tôi tên Hà My, mới từ nước ngoài về.”

Anh chàng kia lịch sự cúi chào. Hà My cũng đáp lễ, cười rất tươi. Bên cạnh, vẻ mặt Gia Hân vẫn lạnh tanh, cúi đầu không thèm để ý đến bọn họ. Những cái cúi chào giả tạo, Gia Hân ghét chúng.

Trần Tình nhìn chằm chằm Gia Hân, cảm thấy rất không thoải mái. Ngay cả hắn, cô cũng xem như không khí mà chẳng thèm đếm xỉa. Đúng là loại người lấy được lợi lộc thì không xem ai ra gì. Trần Tình tức giận nghĩ.

Hà My ngồi bên cạnh thấy được ánh mắt đó và sự xuất hiện bất ngờ của cô nên niềm nở hỏi:

“Không biết em gái này là ai vậy?”

Gia Hân không trả lời, tự ý lăn bánh xe vào trong phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba người còn lại. Con của cô không nên tiếp xúc với những con người xấu xa này.

Hà My ngại ngùng, nói:

“Em ấy bị sao vậy? Em nói sai gì sao?”

Vẻ mặt Trần Tình như bị đóng băng, không thể treo lên nổi một nụ cười. Gia Hân càng ngày càng thích tỏ thái độ với hắn. Hắn ghét những kẻ như vậy. Trần Tình muốn nhìn thấy nét phục tùng ở cô, muốn cô phải sợ hắn nhưng không thể phản kháng.

“Cậu đưa Hà My đến phòng đã chuẩn bị sẵn, em ấy sẽ ở đây một thời gian.” Trần Tình nói xong thì đứng lên muốn bỏ đi.

Hà My thấy thế thì vội hỏi, ý muốn ngăn lại.

“Anh đi đâu vậy? Có việc bận sao?”

“Anh có việc cần xử lí, tối rảnh anh hẹn Lưu Phong cùng đi chơi.” Giọng Trần Tình đều đều, đáp.

Cô cũng không còn lời nào, chỉ biết cười sau đó đi theo anh chàng kia về phòng của mình.

Cả phòng khách giờ đây chỉ còn mỗi mình hắn. Trần Tình nghiến răng, đáy mắt lạnh lẽo, nét mặt không hề dễ chịu đẩy cửa vào phòng Gia Hân.

Gia Hân đang ngồi xem lại tờ giấy khám sức khỏe, tỉ mỉ đọc đi đọc lại thì bị hắn làm cho giật mình. Cô quay sang nhìn hắn, không nói gì mà tiếp tục xem.

Cảm thấy bị khinh thường, hắn ta tức giận giật tờ giấy trong tay của cô, lớn tiếng:

“Cô nghĩ mình là ai?”

Cô bị hành động thô lỗ kia làm cho khó chịu, đâu đó trong tiềm thức vẫn là sợ hãi. Gia Hân sợ hãi sự hung hăng của hắn, sợ giọng nói lớn tiếng. Cố trấn an bản thân, siết chặt hai tay lại, ngẩng mặt nhìn hắn, trong lời nói mang theo chất vấn:

“Anh nghĩ tôi là ai? Con nhỏ tật nguyền? Mẹ của con anh? Kẻ thù? Hay là gái điếm?”

Cô kiên cường chống trả, nếu vẫn tiếp tục yếu đuối chỉ sợ chưa sinh được con cô đã chết mất xác rồi. Hơn nữa, đối với hạng người này càng không thể mềm dẻo được. Cô muốn hắn chán ghét mình, muốn hắn đừng xuất hiện nữa.

Đúng thật, Trần Tình không thích một cô gái như thế này. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu gặp Gia Hân. Khi đó vẫn còn một cô gái với nụ cười dễ mến, nét mặt trong trẻo, nói năng lễ độ lại vô cùng hoạt bát, vui tươi. Gia Hân của hiện tại u buồn, cứng rắn lại bị đau thương vây kín làm mất đi cái nét vui tươi ngày nào.

Trần Tình có cảm giác mất mát khó tả. Hắn thả nhẹ giọng:

“Tôi không muốn tình trạng này xảy ra một lần nào nữa. Cô nên biết rõ hoàn cảnh, đừng trở thành thứ vô học, gặp ai cũng không biết chào hỏi.”

“Tôi kinh tởm các người, cút đi, đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi.” Gia Hân hét lên lấy những vật dụng trên bàn ném về phía hắn. Trần Tình bị vật gì đó bay trúng vào đầu, ê ẩm khó chịu. Một chút cảm giác thương cảm và tội lỗi nhanh chóng chạy đi mất, cho dù cố tìm cũng không thể tìm ra, nhưng hắn nào có tâm trạng để làm điều đó nữa. Thanh niên cao lớn đè sát cô gái yếu ớt đang mang bầu xuống giường, dùng lực khóa chặt tay đối phương, mạnh mẽ hôn vào hõm vai. Kí ức về ngày hôm đó ùa về, cảm giác bản thân dơ dáy hiện lên, Gia Hân đau khổ, giãy giụa kịch liệt. Nhưng Trần Tình không quan tâm, hắn muốn dạy cho cô một bài học.

Con người khi rơi vào bước đường cùng sẽ dùng hết sức mà đánh trả để cứu lấy bản thân. Huống hồ cô còn đang cứu lấy đứa con còn chưa chào đời của mình. Gia Hân cắn vào cổ tên dã thú đang đè lên người, khiến hắn đau đớn dừng lại.

Trần Tình như lên cơn điên mất rồi. Hắn cởi thắt lưng trói tay Gia Hân lại, dùng sức bóp chặt hàm của cô gái yếu ớt đáng thương.

“Đừng tưởng mang thai con của tôi thì lên mặt. Hôm nay tôi sẽ cho em biết em sống được là nhờ ai, anh trai của em sống được cũng là nhờ ai.”