Cự Long Thức Tỉnh

Chương 74: “Thế này e rằng đã là tông sư rồi nhỉ?”  



Hoàng Chân ra sân lập tức khiến toàn trường nổ tung, người người bắt đầu sôi nổi tán tụng.



Chỉ có một người đàn ông với vóc người cường tráng như một ngọn núi nhỏ đang đứng một mình ở một góc tự mình nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí”.



Lục Hi lúc này mới chậm rãi đi về phía hồ, vừa đến bên hồ, Từ Thanh Tuyền liền kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Advertisement



Lục Hi cười thản nhiên: “Tôi phải đi nghênh chiến chứ?”



“Cậu chính là đối thủ của Hoàng Chân?”, tên thanh niên vừa rồi còn muốn ‘chỉnh đốn’ Lục Hi cũng nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi.



“Đúng vậy, anh thử đoán xem, anh ta có thể dùng một đầu ngón tay nghiền nát tôi không?”, Lục Hi cười đáp.



Khuôn mặt người đàn ông trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không nói gì nữa.



Có thể đối đầu cùng Hoàng Chân chắc chắn cũng là một cao thủ, mọi người ồn ào suy đoán, đối thủ của Hoàng Chân chắc hẳn cũng là một võ giả tiên thiên.



Mà trong nhóm mấy người họ, ngoại trừ Từ Thanh Tuyền là võ giả nội gia còn lại đều chỉ là võ giả ngoại gia sơ cấp, còn kém xa mới có thể đặt chân vào cảnh giới tiên thiên, căn bản không ở cùng một đẳng cấp.



Nhìn thấy người đàn ông đỏ mặt, Lục Hi phá lên cười ha hả, anh sải bước lên mặt hồ, giẫm lên mặt nước bập bềnh đến trung tâm hồ.



Sự xuất hiện của anh cũng gây ra một tràng cảm thán.



“Đúng như dự đoán, người này cũng là một cao thủ tiên thiên, có thể đạp bèo dẫm nước, đó là dấu hiệu của một cao thủ tiên thiên”.



“Nói nhảm, có thể đối chiến với Hoàng Chân còn có thể kém cỏi sao?”



“Vậy thì không chắc, Hoàng Chân thế nhưng là thiên tài võ thuật, cho dù là võ giả cùng cảnh giới cũng vẫn có sự chênh lệch cao thấp”.



“Nói đúng lắm, anh nhìn chân khí của Hoàng Chân đi, đã vận dụng tới mức trôi chảy tùy ý, anh ta rõ ràng đã tiến vào cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, tiên thiên bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh ta”.



Ở giữa hồ, Hoàng Chân nhìn xuống Lục Hi hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong chưa?”



Lục Hi lười biếng đáp: “Không có gì để chuẩn bị cả”.



“Vậy thì tốt, nhận lấy món quà của tôi đi Lục Hi”.



Cùng với tiếng hét lớn của Hoàng Chân, cả mặt hồ đột nhiên sôi sùng sục giống như một nồi nước đang được đun sôi vậy.



Ngay lập tức, trên mặt hồ đang sôi bùng ngưng tụ hàng trăm mũi tên nước, dùng tốc độ và sức mạnh đủ để đâm xuyên thủng tấm thép, dày đặc bắn vào Lục Hi.



Cùng lúc đó, dưới sự điều khiển của Hoàng Chân, một làn thủy triều ngưng tụ thành hình một con giao long khổng lồ nổi lên trên mặt nước, nhe nanh múa vuốt lao vút về phía Lục Hi.



“Vụt!”