Cự Long Thức Tỉnh

Chương 56: "Được rồi, em về chăm chỉ học tập đi".  







"Phù Đồ, tìm người sắp xếp công việc cho tên này đi, gã không được phép rời khỏi thành phố Tây Kinh, sẽ bị giám sát 24/24, cả đời này cũng không được phép động vào phụ nữ. Nếu gặp một lần thì chặt một tay, gặp hai lần liền thiến gã cho tôi".



“Vâng, anh Lục yên tâm, tôi sẽ thu xếp”, Phù Đồ vẫn nói với nét mặt vô cảm.



"Anh Lục, anh Đồ, xin hãy tha cho em, anh không thể đối xử với em như thế này được, Vi Vi, Vi Vi, anh cầu xin em, anh sẽ cưới em ngay lập tức, anh hứa sau này sẽ đối xử tốt với một mình em, không dám ra ngoài lộn xộn".

Advertisement



Nghe thấy Lục Hi trừng phạt mình như vậy, Lý Dật Phàm gần như phát điên, phải sống như vậy thì thà chết còn hơn.



Gã nhìn sang vi Vi rồi cúi xuống cầu xin như một con chó, mong Lý Vi có thể niệm tình xưa mà xin tha cho gã, gã không thể tiếp tục sống như vậy được.



Lúc này, Lý Vi đã hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của gã cho nên chỉ cay đắng nói với Lý Dật Phàm: "Anh đi chết đi".



Nhìn thấy hy vọng cuối cùng tan tành, Lý Dật Phàm cuối cùng cũng chịu không nổi đả kích, trợn mắt bất tỉnh.



Nhìn thấy cảnh này, Lục Hi quay sang nói với Tiết Đông Ni: "Được rồi, em về chăm chỉ học tập đi".



Vừa nói Lục Hi vừa nhìn Lý Vi một cách đầy ẩn ý.



Tiết Đông Ni gật đầu, đỡ Lý Vi đang hết sức yếu ớt rời đi, cô biết rằng anh Lục còn có chuyện cần giải quyết cho nên bọn họ không thích hợp ở lại đây.



Sau khi Tiết Đông Ni rời đi, Lục Hi lại nói với Phù Đồ: "Dẫn bọn họ đi đi".



Phù Đồ gật đầu, quay lại lạnh lùng nói với lão đại Vương đang đổ máu: "Lôi đám này đi chỗ khác giải quyết đi".



Lão đại Vương gật đầu, chật vật đứng dậy, lôi Lý Dật Phàm đi về phía một cánh cửa bí mật trong quán bar.



Một đám tóc vàng ngoan ngoãn đi theo phía sau.



Phù Đồ bắt đầu gọi điện thoại, sắp xếp làm theo lời căn dặn của Lục Hi.



Lúc này, Hoắc Tư Duệ mới nói với cô em gái ngốc nghếch đang ngồi đó: "Bây giờ em đã biết mình đã giao du với kẻ như thế nào chưa, còn không mau theo chị về nhà".



Hoắc Ngọc Phụng ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, một lúc sau đột nhiên cô ta cảm thấy như phát điên, liền cầm lấy một chai rượu ném vào người Lục Hi rồi mắng.



"Tất cả mọi chuyện đều do anh! Anh nghĩ anh là ai? Anh lợi hại lắm sao? Cút đi, mau cút đi cho tôi!"



Đối mặt với cảnh tượng đột ngột này, Hoắc Tư Duệ sững sờ còn Lục Hi thì cau mày.



"Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa, để tôi đi chết là được chứ gì, đừng động vào người tôi!"



Hoắc Ngọc Phụng điên cuồng hét lên sau đó lao ra khỏi quán bar.



Một lúc sau Hoắc Tư Duệ mới định thần lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận.



"Con bé điên rồi, đúng là không biết nói lý lẽ".



Lục Hi lắc đầu nói: "Mau chạy đi xem cô ta thế nào đi, chỉ vì cô ta đang trong độ tuổi dậy thì chứ tính cách cũng không hẳn là xấu".



"Quên đi, cứ để nó đi. Khi nào nó hết chịu nổi thì tự nhiên sẽ biết đường về nhà".