Cự Long Thức Tỉnh

Chương 194: “Thứ gì mà thần kỳ như vậy?”



Xem ra người đàn ông cao to này bơi cực giỏi, trong nháy mắt đã bơi đến bên cạnh Dương Bằng Nghĩa, một tay anh ta nâng hông Dương Bằng Nghĩa để anh ta lộ đầu ra khỏi mặt nước, sau đó họ bơi về bên bờ sông.



Lúc này, Dương Bằng Nghĩa đã sặc nước đến hôn mê, không bao lâu, người đàn ông cao to kia đã bơi vào bờ sông.



Người ở trên bờ mới ba chân bốn cẳng hỗ trợ giúp Dương Bằng Nghĩa lên bờ.



Bây giờ sắc mặt Dương Bằng Nghĩa tái nhợt, anh ta đã không còn hô hấp, tất cả mọi người đều bó tay, âm thầm hối tiếc.



Lúc này chỉ thấy người đàn ông cao to đỡ Dương Bằng Nghĩa ngồi dậy, đột nhiên vỗ lưng anh ta.

Advertisement



“Ọe ~”



Dương Bằng Nghĩa phun ra một ngụm nước lớn, hồi lâu mới tỉnh lại.



Người đi đường thấy cảnh này liền lấy làm kỳ lạ.



Dương Bằng Nghĩa tỉnh lại, dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát bốn phía, biết mình đã được cứu, một sự hối tiếc xông lên não, anh ta vùi đầu vào hai tay, khóc òa lên.



Mọi người thấy Dương Bằng Nghĩa không sao, họ xem náo nhiệt một hồi rồi rối rít rời đi, chỉ còn lại người đàn ông cao to kia ở bên cạnh anh ta.



Một lát sau, cuối cùng Dương Bằng Nghĩa đã khống chế được cảm xúc, nhìn người đàn ông cao to người ướt sũng, anh ta nói: “Cảm ơn anh”.



“Không cần cám ơn, một cái nhấc tay mà thôi”, người đàn ông cao to hào phóng nói.



“Haiz!”



Dương Bằng Nghĩa than thở một tiếng, nhìn nước sông cuồn cuộn, mặt đầy tâm sự.



Lúc này, người đàn ông cao to vỗ vai Dương Bằng Nghĩa, nói với anh ta: “Anh trai à, nhìn tuổi anh cũng không nhỏ, sao lại có thể nghĩ không thông như vậy?”



Dương Bằng Nghĩa cười khổ nói: “Trong mười việc thì thường có đến tám chín việc là không như ý, tìm được người để nói cùng thì chẳng có đến hai ba người”.



“Ha ha, anh trai còn là người có văn hóa, tôi tên Kim Thạc, còn anh?”



Dương Bằng Nghĩa nói: “Tôi tên Dương Bằng Nghĩa, còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của anh”.



Kim Thạc cười một tiếng nói: “Xem ra anh trai cũng chỉ nhất thời hồ đồ, chắc hẳn sẽ không nghĩ lung tung đâu”.



“Sẽ không đâu, vừa rồi cũng không biết có chuyện gì, haiz, trong nhà còn có vợ con, tôi cũng thật ngu xuẩn”, Dương Bằng Nghĩa đau xót tự oán hận bản thân.



Kim Thạc nghe xong, mặt lộ ra nụ cười nói.



“Anh trai à, đừng thất vọng, anh phải tin rằng thế giới này có kỳ tích, nghĩ đến ban đầu tôi bị một người trong tộc ức hiếp, tôi luôn muốn đánh bại hắn, nhưng cho dù nỗ lực thế nào, hắn vẫn luôn mạnh hơn tôi, tôi đánh không lại hắn, thế nên tôi tức lắm”.



Kim Thạc dừng một chút rồi tiếp tục nói.



“Nhưng có một ngày, tôi phát hiện ra một thứ đồ thần kỳ, ban đầu tôi cũng bán tính bán nghi mua nó, kết quả là tôi chỉ có thể dùng từ kỳ tích để hình dung về thứ đồ này thôi, có nó rồi, cái người trong tộc ức hiếp tôi mấy năm trời bị tôi đánh cho ngã lăn lộn trên đất, tôi hít một hơi thật mạnh, khỏi nói sướng đến cỡ nào”.



“Thứ gì mà thần kỳ như vậy?”



Kim Thạc thao thao bất tuyệt khen ngợi, khiến cho Dương Bằng Nghĩa cảm thấy thần kỳ.



Kim Thạc chỉ vào hình xăm như ngọn lửa trên ngực, anh ta nói.



“Chính là thứ này, chẳng những nó giúp tôi đánh bại đối thủ cũ cả một đời, mà còn khiến tôi nhận ra thế giới này thật sự sẽ có kỳ tích sinh ra”.



Nhìn hình xăm ở lồng ngực Kim Thạc, Dương Bằng Nghĩa im lặng không lên tiếng.



Thấy sắc mặt Dương Bằng Nghĩa, Kim Thạc cười ha ha một tiếng.



“Tôi biết anh không tin, không sao, bản thân tôi biết là được. Hơn nữa chuyện này đã thay đổi cách nhìn của tôi với cuộc sống, từ đó về sau tôi rời khỏi nhà đi chu du khắp nơi, thế giờ này còn quá nhiều chuyện thần kỳ đang chờ tôi đi khám phá, anh trai ạ”.



Lúc này, Kim Thạc vỗ vai Dương Bằng Nghĩa.



“Không phải thất vọng, cũng đừng tuyệt vọng, chúng ta không dám yêu cầu quá đáng kỳ tích xuất hiện, nhưng chúng ta phải tin rằng kỳ tích có tồn tại”.



Nói xong, Kim Thạc vác balo trên vai, người để trần, cứ như vậy nhanh chóng rời đi.