Cự Long Thức Tỉnh

Chương 166: "Chúng ta được cứu rồi".







Tất cả mọi người đều ôm một hy vọng mơ hồ, muốn chứng kiến kỳ tích xảy ra.



Lục Hi đã chạy đến gần chiến hạm rồi đột nhiên nhảy lên cao.



Sau đó anh tung một đường quyền tay phải, ánh sáng vàng chói lọi ngưng tụ trên nắm đấm bên phải của anh khiến cho nó giống như một ngôi sao băng từ trên trời đột nhiên giáng thẳng xuống thân chiến hạm. Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.



Advertisement

Một lúc sau, một quyền của Lục Hi đã hạ xuống, trúng ngay chính giữa thân chiến hạm.



Trước mặt chiến hạm to lớn, Lục Hi chỉ nhỏ bé giống như một con muỗi trước mặt một con voi.



Nhìn thấy chiến hạm không chút sứt mẻ, mọi người chậm rãi thở ra một hơi, nét mặt còn có chút thất vọng, phát ra tiếng cười khổ.



Làm gì có ai có thể tay không đánh chìm chiến hạm? Đây là chuyện không thể nào.



Cứ chờ xem, hỏa lực của chiến hạm sẽ lại bao trùm nơi này, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi kết quả chôn thân dưới đáy biển.



Trong lúc mọi người đang thất vọng, bỗng có một người nào đó đã thốt lên: "Ôi trời ơi!"



Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, lúc này bọn họ mới phát hiện vị trí chính giữa chiến hạm đang từ từ nứt ra, sau đó chiến hạm liền gãy làm đôi.



Trong khi đó, Lục Hi đang đạp sóng trở về.



Chiến hạm khổng lồ dần dần chìm xuống biển, bên trên nổ ra một ngọn lửa lớn dấy lên tận trời. Ngọn lửa khiến cho cảnh tượng quay trở về của Lục Hi trở nên hết sức phi phàm.



Một lúc sau, cả đại sảnh vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều bày tỏ sự kính trọng cao nhất đối với kỳ tích của Lục Hi.



Mọi người ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tròng.



"Chúng ta được cứu rồi".



"Anh Lục đã cứu chúng ta".



"Anh Lục vạn tuế".



Mọi người điên cuồng bật cười nhảy nhót, ngay cả mấy lão đại bình thường hùng bá một phương giờ phút này cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm có ôm chầm lấy đàn em của mình.



Sống sót sau thảm họa, loại tâm trạng hưng phấn cùng kích động tột cùng này người ngoài không thể nào hiểu được.



Không lâu sau, Lục Hi chậm rãi bước vào đại sảnh.



Lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng nghiêm trang.



Nhìn thấy Lục Hi đi vào, tất cả đều cúi đầu chín mươi độ đối với Lục Hi rồi đồng thanh nói.



"Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng".



Lục Hi nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Con mợ nó, tôi đã cứu các người, đương nhiên các người phải cảm tạ tôi rồi".



Nghe Lục Hi nói lời này, tất cả mọi người tuy có sửng sốt một chút nhưng sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, bọn họ cũng không ngạc nhiên chuyện Lục Hi nói lời thô tục, ngược lại còn cảm thấy như vậy thì chân thật hơn.



Lúc này, John bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Hi, thực hiện một nghi thức quý tộc cổ xưa, đặt tay phải lên ngực rồi cúi đầu nói.



"Tại đây, tôi, John Rockefeller, bày tỏ sự tôn kính cao nhất của tôi đối với anh Lục, xin tuyên bố rằng anh Lục sẽ nhận được sự tôn trọng và tình hữu nghị suốt đời của John Rockefeller tôi".



Chuyện John quỳ xuống trước mặt Lục Hi cũng không khiến cho mọi người ngạc nhiên bằng câu nói cuối cùng của ông ta.



Các lão đại có mặt ở đây đều biết John là nhân vật cốt cán của dòng họ Rockefeller và là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị người thừa kế dòng họ này.



Rất có thể vài năm nữa ông ta sẽ ngồi lên vị trí kế thừa dòng họ Rockefeller, lời nói của ông ta cũng tương đương với việc trong tương lai Lục Hi sẽ nhận được sự tôn trọng của toàn bộ dòng họ Rockefeller.



Rockefeller là một trong mười dòng họ đứng đầu thế giới, sức mạnh của dòng họ này là vô hạn, thật không dễ dàng để có được sự tôn trọng và tình hữu nghị của bọn họ.