Cự Long Thức Tỉnh

Chương 124: Tôi còn chút việc phải xử lý nên tôi đi trước đây".



Trần Lôi không nói lời nào, vừa bước vào phòng bao là đã tát vào mặt Mạnh Trường Giang hai cái.



Ngoại trừ mấy người Lục Hi thì những người khác đều sững sờ.



Đặc biệt là Mạnh Trường Giang, gã không thể hiểu nổi, Trần Lôi vừa ra ngoài gọi điện thoại, tại sao khi quay lại liền tát gã, mà mới mấy phút trước hai người còn gọi nhau là anh em.



Advertisement

"Anh Trần, anh bị sao vậy?", Mạnh Trường Giang ôm mặt hỏi.



"Mày còn dám hỏi tao?", Trần Lôi cười lạnh nói: "Con mẹ mày, ngay cả anh Lục mà mày cũng dám trêu chọc, còn làm hại ông đây suýt chút nữa chết chung với mày. Mày còn dám hỏi tao làm sao hả?"



Nói xong, Trần Lôi liền đá mạnh vào bụng Mạnh Trường Giang.



Mạnh Trường Giang bị đá lên không trung, va vào tường rồi mới ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ không dậy nổi.



Thân thể yếu đuối của gã không thể chịu được một cước của võ giả ngoại gia như Trần Lôi, mà một cước này Trần Lôi đá ra cũng không lưu tình chút nào.



Tên ngu xuẩn này, ngay cả người mà anh Đồ vô cùng tôn kính cũng dám trêu vào, nếu không phải hắn ta phản ứng mau lẹ thì suýt chút nữa ngay cả bản thân mình cũng bị hại chết, Trần Lôi chỉ hận không thể một cước đá chết Mạnh Trường Giang.



Nhìn Mạnh Trường Giang đang lăn lộn trên mặt đất, Trần Lôi cúi đầu thật sâu nói với Lục Hi.



"Anh Lục, là do em không có mắt nên mới xúc phạm anh Lục. Muốn phạt muốn đánh gì xin anh cứ nói, Trần Lôi tuyệt đối không dám nói gì".



Nhìn thấy bộ dạng của Trần Lôi, Ngụy Văn Bách và mấy cô gái tiếp rượu đều hết sức ngạc nhiên.



Tất cả bọn họ đều biết thực lực của Trần Lôi. Ở thành phố Bảo Phong này hắn ta là một nhân vật rất nổi tiếng, sao bây giờ hắn ta lại ăn nói khép nép như vậy?



Nhất là Vương Hiểu Du, khi thấy Trần Lôi đột nhiên trở mặt với Mạnh Trường Giang, ngược lại còn tỏ ra cung kính với những người vừa tới, trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.



Lục Hi lúc này mới chậm rãi nói: "Tao tha cho mày một lần, mau đánh gãy chân Mạnh Trường Giang cho tao".



Vừa nói, Lục Hi vừa cùng Vân Khả Thiên và Trần Binh ngồi xuống ghế sofa lớn.



Đám gái tiếp rượu lúc này nhìn thấy ba người thì kinh hồn bạt vía, theo bản năng liền nhích ra xa.



Không nói một lời, Trần Lôi liền bước thẳng đến chỗ Mạnh Trường Giang rồi đạp mạnh xuống chân gã.



"Răng rắc!"



Đầu gối của Mạnh Trường Giang ngay lập tức bị giẫm nát, chỉ còn một lớp da dính vào, gã liền hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết vì quá đau đớn.



Đám gái tiếp rượu bên trong phòng bao đều hoảng hốt thét lên rồi che mắt, trong khi Ngụy Văn Bách thì đột ngột đứng dậy.



Nhìn thấy Ngụy Văn Bách đột ngột dứng lên, Lục Hi chậm rãi nói: "Anh đang làm gì vậy?"



"Mọi người, tôi chỉ tới đây ăn một bữa cơm, chuyện này không có liên quan gì tới tôi. Tôi còn chút việc phải xử lý nên tôi đi trước đây".



Vốn dĩ Ngụy Văn Bách còn đang ngồi vững vàng chờ xem kịch hay, xem hai người trẻ tuổi cùng một người tàn tật chạy đến đây gây rối với Mạnh Trường Giang.



Có Trần Lôi ở bên cạnh, Ngụy Văn Bách chưa bao giờ nghĩ rằng ba người trước mặt có thể gây nên sóng gió gì, nhưng không ngờ trong nháy mắt sau khi nghe điện thoại thì Trần Lôi liền đổi phe, trở mặt với Mạnh Trường Giang.