Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 72



Ngày hôm nay, trời mưa tầmtã, ,màn mưa trắng xoá mờ ảo ,những hạt mưa cứ thể rơi mang 1 màu tâm trạng, kothay đổi được những gì đã trải qua, chỉ làm nỗi đau càng rộng thêm ra.

Nơi đây vắng bóng anh, vắng bóng người con gái đó. Từlúc nào, anh nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều, ko hẳn vì sự hi sinh đó mà hơnhết chính tấm lòng cao cả đó đã cảm hoácon tim anh

Nhìn di ảnh của cô, anh chỉkhẽ cười , lòng nặng trĩu, ánh mắt chăm chú, nhìn sâu có thể thấy những vệt đỏdài

Anh – với khuôn mặt đã hoàntoàn khác, anh sẽ thôi trả thù vì đơn giản anh đã biết hết sự thật, sự thật làmcho anh do dự, bối rối, người con gái đó hi sinh vì anh nên anh có thể coi đâylà 1 sự bù đắp cho lỗi lầm người anh trai của cô gái gây ra cho anh. Anh đã trởlại với khuôn mặt ngày nào của mình, nhưng những vết sẹo vẫn còn mờ nhạt, phảichăng kí ức, dĩ vãng của anh vẫn đọng lại trên khuôn mặt ấy

-Thiên Kỳ - ÔngTrí ngồi vỗ vai con trai, giọng ông có vẻ mệt mỏi sau bao thăng trầm.

Thángqua, c.ty của cô đã phá sản vì làm ăn thua lỗ và vì sự tham lam của ông, tất cảđã biến mất, và giờ…ông chỉ là 1 người dân tầm thường, ông đã nhận ra mọichuyện đều có cái kết của nó, gieo nhân nào tất thảy gặp quả đó, những sai lầmdù chỉ nhỏ bé thế nhưng ông đã ko lường trước được mọi chuyện, hằng đêm, ôngluôn nhớ về đứa con gái của mình, hối hận và lo lắng, ko biết nó sống thế nào,có tốt ko. Tình yêu của nó đi đến bước nào

rồi….Ông hối hận, hối hận lắm, chắcông chả còn mặt mũi nào gặp lại đứa con gái đã bị ông làm tổn thương nữa đâu.

-Con muốn đónThiên Anh sang đây – Thiên Kỳ lên tiếng, giọng trầm lại

-Nó đồng ý thì tuỳcon…- ông cười và gật đầu…nhưng trong lòng ông đang rất lo sợ, ông lo sợ đứacon gái đó sẽ kinh tởm ông nhưng ông đâu biết nó vẫn yêu ông lắm

-Vậy 2 ngày nữacon về nước đón nó sang…

Ởmột nơi khác…

“Thiên Anh, hôm qua tôi chưa kịp nói cậu đã về rồi, chiều nay hẹn chỗ cũ đượcko?” – sent to Thiên Anh

“Được” – cô nhắn tin trả lời Phong một cách vui vẻ

ThiênAnh bấm nút sent và chuẩn bị bữa trưa cho cả Vy thì nhận được tin nhắn củaKhánh Anh

“Chiều nay rảnh đi ăn nhé !”

Dodự, phân vân mãi Thiên Anh mới dám bấm nút sent với nội dung “ Em bận rồi, khikhác nha anh”

Lỡđồng ý hẹn với Phong rồi giờ cô ko muốn từ chối, sao anh rủ trùng lúc thế????

…….

Ănxong, Vy lon ton chạy lên phòng thay đồ rồi lượn luôn ra ngoài, ( chắc lại cóhẹn với Minh nhà ta đây mà -_-)

Côngviên đông đúc nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cặp đôi nổi bật nhất ở đây…đangchí choé cãi nhau..ko biết vì lý do gì @@

-Anh bị hâm à? –Vy cáu kỉnh giật cốc trà sữa trên tay Minh

-hâm có nhiều nghĩa lắm đấy:

H: hạnh phúc khi có anh bên cạnh.

Â: âm thầm và quan tâm anh.

M: mãi mãi yêu anh. – Minh chêu ngươi Vy

-Anh điên à? Emchỉ vô tình nói thôi, chả ý nghĩa gì hết – Vy bĩu môi, mặt đỏ lựng, có lẽ anhnói đúng chăng???

-Vô tình hay cố ýai mà biết được, yêu anh như thế thì cứ nói thẳng đi – Minh cười híp mắt, vừađáng yêu vừa đáng ghét

-Anh nằm mơ giữaban ngày à? Tỉnh đi – Vy trợn tròn mắt, 1 tay giữ cốc trà sữa 1 tay liên tụccấu véo Minh

Vàbốn mắt nhìn nhau. Minh cười nhẹ, làn gió thoảng qua làm tóc cả hai khẽ baybay. Vy nhắm mắt lại, cô sắp được thưởng thức 1 thứ gì đó ngọt ngào mà thế giannày chỉ duy nhất 1 người mới đem lại được cho cô. Minh hiểu Vy đang nghĩ gì,anh đẩy cô ra và cười lớn

-Ha ha, em tỉnhlại đi, anh chỉ đùa thôi, anh không kiss em đâu, dù kiss cũng chẳng có cảm giácgì

Vybặm môi tức giận nhưng không thể hiện ra bên ngoài, cô vẫn giữ nguyên cái nụcười mật ngọt chết ruồi trên khuôn mặt ấy, từ từ kéo anh lại gần môi mình, Minhcũng từ từ nhắm mắt lại thì lại bị Vy đẩy ra suýt lăn đùng ngã ngửa xuống đất.Vy nhìn Minh cười đểu

-Hơ hơ, thằngkhùng tỉnh lại mauuu, em ko kiss anh đâu, dù kiss cũng chẳng có cảm giác gì…ề…ề

-Hơ hơ, em bị điênà? Anh chỉ thử em thôi

-Có phải ko đấy,thử mà cứ như thật ý – Vy lè lưỡi

-Anh thèm vào…

Vàcứ thế, tiếng của hai người cứ vang vọng mãi trong ko gian cùng tiếng cười hạnhphúc. Họ hạnh phúc đến mây của trời cũng phải ghen tị, người xung quanh đi quanhìn họ mà ko thấy chán

Đãđến giờ hẹn, Thiên Anh nhanh chóng thayđồ rồi đến chỗ hẹn với Phong, ngắm mình trong gương, cô thấy mình cũng tạm ổn,cô vẫn giản dị và chân thực nhất.

Vẫnchỗ cũ ở cửa hàng đó, Thiên Anh sải chân bước vào, từ xa cô đã thấy Phong ngồikia và đang trầm tư suy nghĩ gì đó

ThấyPhong ko để ý, cô định tạo bất ngờ bằng cái oà thì Phong lên tiếng kịp thời

-Đến rồi đấy à?Ngồi đi định ú oà gì sao?

ThiênAnh bĩu môi rồi ngồi xuống tươi cười

-Cậu tinh thế?

-Từ xa tôi đã ngửithấy mùi của cậu rồi – Phong chêu

-Mùi gì? Làm gì cógì? – cô đưa tay áo rồi vạt áo lên ngửi, quả thật là ko có mùi gì, nước hoacũng ko xài mà cô tắm rửa sạch sẽ lắm, ko có cái mùi chua ngoa kia đâu ^^

-Đùa thôi, ăn gìgọi nhé – Phong chìa cuốn menu ra trước mắt cô, cô cầm lấy và lật qua lật lạivài trang, cuối cùng thì lắc đầu, đặt cuốn menu xuống và nói

-Thôi chả ăn gìđâu, vào vấn đề chính đi, hôm nay tôi phải về sớm

-Đến đây với tôi –Phong kéo ghế đứng dậy, mỉm cười nhìn Thiên Anh, nụ cười khó hiểu làm cho côbối rối và quay đi

-Đi đâu?

-Đến nơi rồi sẽbiết – Cậu cười nhẹ, từ lúc nào, những nụ cười của cậu đã hoàn toàn khác vớingày xưa, ngày cậu là một thằng con trai lăng nhăng đào hoa và chỉ biết cườigian, cười cho có, nhưng bây giờ, nụ cười ấy thật khác, nó ẩn chứa một thứ gìđó rất lạ và hình như nụ cười này chỉ dành cho người con gái đứng trước mặt cậu

Lạilà cái câu này “ đến nơi rồi sẽ biết” , sao cô thấy bức xúc khi nghe thấy câunày thế nhỉ? Tính cô đã tò mò rồi mà bắt cô đợi chờ kết quả thì thật là…

Mộtngọn đồi xanh mấp mô đá, những viên đá với những hình thù khác nhau như đượctạc khắc chứ ko phải tự nhiên, bãi cỏ xanh như trải dài đến vô tận, nơi đây kocó hoa, chỉ có cây xanh bao phủ mọi vật, buổi chiều xế tà những cơn gió rít qualồng lộng, mát dịu

Nơiđây thật đẹp nhưng có vẻ âm u khác thường, xung quanh thật vắng, ko có nhà dânở, ko có một bóng người, chỉ có hai con người đang leo lên đỉnh đồi, vì nhữngviên đá nhấp nhô tạo thành bậc thang nên việc đặt chân đến đỉnh đồi là rất dễdàng

Lêntrên đỉnh, có một cái cây tùng to, rất to, gió rít qua từng kẽ lá, lá rơi xuốngđất, rơi lên chiếc xích đu cạnh đó

-Cậu có thấy gìko? – Phong đưa mắt nhìn Thiên Anh

-Khác với các ngọnđồi khác, ở đây ko có hoa. Mà ở đây lại lắm đá, ngã hẳn là đau lắm – cô nóitheo suy nghĩ của mình, những gì mình nhìn thấy và cảm nhận

Phonglắc đầu nhìn Thiên Anh, cậu cười rồi bước thêm vài bước nữa, Thiên Anh ngớ ngẩnrồi bước theo, xuất hiện trước mắt hai người là hai ngôi mộ được xây cẩn thận,tỉ mỉ và giống nhau y đúc nhưng hai ngôi mộ này rất bé, hai ngôi mộ nấp sauthân cây tùng to lớn kia thảm nào Thiên Anh ko nhìn thấy, giờ cô đã biết câutrả lời mà Phong muốn hỏi cô

-Đây là…- ThiênAnh khẽ đưa mắt nhìn Phong

-Mộ của ba mẹ tôi– Phong mỉm cười và quỳ xuống bên cạnh hai ngôi mộ

-Con chào hai bác– Thiên Anh cũng quỳ xuống cạnh Phong, cô đang rất thắc mắc tại sao Phong lạiđưa cô đến đây

-Khi còn sống, haingười luôn mong đứa con trai này có thể tìm được 1 nửa trọn vẹn chứ ko phải vuichơi qua đường, giờ con đã tìm thấy cô gái đó và dẫn cô ấy đến đây cho haingười xem mặt đây, hai người yên tâm rồi nhé – Phong nói nghiêm túc, Thiên Anhnghe vậy vừa bất ngờ vừa bối rối, cứ tưởng mình nghe lầm

-Cậu nói gì? – cônhìn Phong

-Thiên Anh, thậtra thì tôi thích em từ lâu lắm rồi, từ cái lần đầu tiên gặp mặt cơ, nhưng tôichưa có thổ lộ vì chưa phải là lúc, tôi đã hứa với ba mẹ tôi nếu yêu ai thậtlòng sẽ dẫn người đó đến đây, để hai người chứng giám, giờ thì tôi dẫn em đếnđây, em biết ý tôi rồi chứ? Vậy em làm bạn gái anh nhé!

Nghenhững lời nói đó thốt ra từ miệng cậu, cô như bị shock nặng, cậu đưa cô đi hếttừ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lẽ nào đây chỉ là lời nói đùa? Mà ko thể,nói đùa thì dẫn cô đến trước mộ của cha mẹ cậu làm gì cơ chứ.

Ngườira đi là thiêng liêng bất tử nhưng cô phải xin lỗi họ, cô đành phải nói thậtnhững gì mình nghĩ và cô phải nói thật lời của con tim mình, ngay tại đây

-Xin lỗi cậu, tôicó bạn trai rồi, tôi ko thể….

-Đừng…- Phong chặnlời của cô, cậu ko muốn nghe, cậu đâu biết cô đã có bạn trai, nếu cậu biết cậuđã từ bỏ ngay từ lần đầu gặp mặt, nếu trường hợp khác cậu sẽ giành giật bằngđược nhưng đó chỉ là yêu chơi, còn đây là yêu thật, cậu ko muốn giành giật gìcả. Lần này ko biết lỗi có phải của Thiên Anh ko? Vì sao ư? Vì cô ko nói vớicậu là cô đã có n.y rồi chứ, tại sao cô giấu chuyện đó.

Ko hẳn là cô giấu, vì cậu đâucó hỏi, cậu quá bồng bột mà thôi, quen nhau lâu vậy mà chút tin tức bé nhỏ nàycậu cũng ko nắm bắt được. Có quá vô dụng ko?

Phong im lặng nhìn vào di ảnhtrên hai ngôi mộ, cậu cười nhẹ và nói nhỏ điều gì đó

-Ko yêu thật à? –Cậu cố tình chêu đùa để tránh làm cả hai xa lánh nhau

ThiênAnh lắc đầu nhưng lại nở nụ cười tươi rói như thể cả hai đang diễn kịch vậy

-Vậy thì trả dépđi về đây – Phong cười

-Ko trả đấy – côcũng cười và hếch mặt lên kiểu thách thức

-Có trả ko thìbảo…

-Ko

Cảhai người giao kèo qua lại, rồi rượt nhau chạy xung quanh ngọn đồi, gió thổi đinhững xúc cảm trong tim của hai con người lúc bấy giờ, chỉ thổi tạm thời lúcnày thôi, thôi gió, cảm xúc ấy lại quay lại ngay.

Phongliên tục nở nụ cười tươi rói nhìn Thiên Anh chêu đùa, cậu cố che đi cái đau khổbên trong và những giọt nước mắt chảy ngược. Thỉnh thoảng tim cậu lại nhói lênkhi những dòng miên man cứ liên tục văng vẳng trong đầu cậu.

Biếtnhững nụ cười ấy là giả tạo, biết cậu đang nghĩ gì, Thiên Anh cũng buồn lắm,mặc dù cười to lắm nhưng cô vẫn đang rất tự trách bản thân mình…sao lại làmnhiều người đau khổ như thế…

Phonglái xe đưa Thiên Anh rời khỏi nơi này và về thành phố, nơi ồn ào nhộn nhịptiếng xe cộ và tiếng người dân. Vẫn chưa muộn nên Phong vẫn muốn đi chơi, cậumuốn bên cô, cứ mãi như vậy…

Dùsao cũng ko thể từ chối lời yêu cầu của Phong, Thiên Anh cũng gật đầu và haingười lại có chuyến hành trình “đập phá” tại khu vui chơi trung tâm thành phố

Nhữngchiếc lá rụng xuống, trải dài trên màu xanh của đất trời, ko gian yên tĩnh vàlắng đọng, thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc nâu nâu kianhẹ bay trong gió, đẹp đến ma mị

Anhnằm trên xích đu, dưới một tán cây rộng, xung quanh toàn hoa là hoa, cảnh thiênnhiên nơi đây như 1 bức tranh sơn mài, đẹp và có hồn, đặc biệt là người contrai trong bức tranh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, hàng mi rủ xuống, mái tóc phớt phơcùng gương mặt lạnh như gió đông.

Đâylà khuôn viên trong biệt thự của Khánh Anh, và người con trai kia chính là anh.

Gươngmặt anh đã lạnh giờ còn lạnh hơn khi đọc được dòng tin nhắn từ số của Yun vàkèm theo đó là những tấm hình 1 nam 1 nữ đi chung với nhau trong khu vui chơi

“Cô ta đi cùng 1 người con trai khác thật tình cảm anh nhỉ? Em sợ anh ko tin nênem gửi ảnh cho anh xem, em tình cờ nhìn thấy”

Anhkhẽ nhếch môi và ném đt sang 1 bên, anh sẽ ko ghen đâu…

………

Sánghôm sau…

ThiênAnh và Vy đến trường với bộ đồng phục ko được gọn gàng cho lắm, đầu tóc thìchải được 1 nửa đã tóm gọn lên rồi. Đơn giản vì hai bà ngủ dậy muộn, cái tộitối hôm qua đi thâu đêm với nhóm nam kia

Cảhai chạy thục mạng với “ tốc độ bàn thờ” đến lớp

Từkhi lớp thay đổi cô chủ nhiệm, Vy và Thiên Anh đều đi học đầy đặn và đúng giờhơn, tại chủ nhiệm mới vừa ghê vừa nghiêm khắc. Hôm nay muộn những nửa tiết đầucủa cô chủ nhiệm với tiết truy bài, chắc hai người ko còn đường sống mất

-Em…ôi..à…em chàocô…ôi trông cô hôm nay đẹp thế? – Vy vừa thở dốc vừa nịnh hót

-Ơ. Vẫn như mọihôm mà đẹp cái nỗi gì? – Thiên Anh buộc miệng nói, ko to quá nhưng đủ cho cảlớp nghe thấy

-Ơ..ơ – Vy vội bịtmiệng Thiên Anh lại và nói tiếp – Hơ hơ…cô cho bọn em vào lớp, trộ ôi cô xênhthế ko biết, ôi kìa cả tóc cô cũng mới nữa à? Xoăn nhớ, đẹp lắm cô ạ - Vy hót 1tràng dài khiến cả lớp bật cười thành tiếng, gvcn cũng cười phớt lờ rồi gật đầu cho cả hai vào lớp

Ngồitrong lớp, Thiên Anh chỉ mải mê nghĩ lại chuyện tối hôm qua mà cười thầm chứchẳng chịu chăm chú nghe giảng

Tualại đoạn kí ức tối hôm qua…

-Này, sao anh đinhanh vậy? Chờ em với – Thiên Anh hậm hực nhún chạy theo bước chân Khánh Anh,Mặc dù nghe Thiên Anh kêu nãy giờ anh vẫn đi nhanh, mặc kệ cô như đang giận dỗi

-Anh Khánh, anh cónghe em nói gì ko? Anh đi bước nữa em về - cô tức thật rồi, cô đứng lại thở,hai tay quệt vài giọt mồ hôi trên mặt

Bấy giờ, anh mới dừng lại, đưa đt cho ThiênAnh, mở zalo cho cô xem

-Gì đây? – cô cau màykhi thấy ảnh của cô và Phong

-Nhìn mà ko biếtà?

-Sao? Đừng nói làanh đang ghen nhé, em vô tội mà

-Anh tưởng chiềunay em bận gì, thì ra bận đi chơi với tên này hả?

-Em…tại cậu ấy hẹnem trước anh, em xin lỗi, em sai rồi – cô thành thật, gương mặt buồn buồn cúigằm xuống, ko dám cãi anh

-Ngẩng mặt lên xemnào – Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên và nói tiếp – Lần sau đi chơi nói vớianh, đừng nói là bận,ok

-Ha ha, được, ôiyêu anh thế ko biết – cô nhảy cẫng lên ôm lấy anh, tự nhiên cô lại thấy mìnhcàng yêu anh nhiều hơn, ko thể mất anh trong đời được…

Quayvề hiện thực

-Họ và tênVĩnh Thiên Anh, đứng dậy ra cửa đứng chotôi – tiếng bà chủ nhiệm vang lên khiến Thiên Anh giật mình ngơ ngác như connai

-Em…làm gì?

-Tâm hồn cô trênmây, ra ngoài trời mới lấy về được

-Vâng…

ThiênAnh ngậm ngùi bước ra ngoài đứng, cô bảo ra ngoài trời mới lấy lại được mà tâmhồn cô còn bay cao bay xa hơn đến nỗi chả biết xung quanh đang diễn ra hoạtđộng gì nữa….( pó tay )