Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 110: Rơi tự do (2)



Trợ lý La rất mừng, mặc dù anh ta không tiếp xúc với Đồng Duyệt nhiều nhưng chỉ qua vài lần nói chuyện trên điện thoại, trợ lý La vẫn có ấn tượng rất tốt về cô. "Tôi đến Thượng Hải công tác."

À, vậy tức là Xa Hoan Hoan cũng đang ở đây! Thượng Hải đường xá chật chội, giao thông ùn tắc. Cô mỉm cười lịch sự rồi đi vào thang máy, dự tính để câu chuyện kết thúc ở đây.

Trợ lý La lại trở vào thang máy theo cô. "Cô giáo Đồng ở tầng mấy?"

"Tầng mười." Cô thoáng chau mày, trả lời với thái độ khá dửng dưng.

"Tôi ở tầng chín. Cô giáo Đồng đến đây nghỉ phép cùng trường hay theo Diệp tổng đi công tác?"

Cô ngước mắt nhìn những con số đang không ngừng tăng lên trên màn hình điện tử: "Có thể xem là nghỉ phép nhưng tôi đi một mình thôi." Cô khéo léo muốn bỏ của chạy lấy người, hoàn toàn không có ý định trò chuyện với đối phương.

Nhưng có vẻ như trợ lý La lại không hiểu ý cô chút nào. "Tối nay tôi mời cô đi ăn, đối diện là Đậu Lao Phường (1), ngay bên kia đường thôi."

(1) Một chuỗi nhà hàng chuyên lẩu.

"Cảm ơn nhưng tôi thấy hơi mệt, anh đi cùng với mọi người ở Thái Hoa đi." Để chứng minh mình không nói dối, cô còn giơ tay khẽ bóp trán.

"Tôi… đã rời khỏi Thái Hoa gần như cùng lúc với Diệp tổng, bây giờ tôi đang làm việc ở Trùng Khánh."

Đây là một sự bất ngờ nhỏ với Đồng Duyệt.

Trợ lý La cười buồn bã: "Trùng Khánh nổi tiếng nắng nóng chứ không được dễ chịu như Thanh Đài, tôi nhớ Thanh Đài lắm… Tôi cũng chỉ có một mình ở đây thôi, cô giáo Đồng đừng từ chối nữa, sáu giờ ba mươi tôi đợi cô dưới sảnh nhé."

Anh nhìn cô đi ra khỏi thang máy, với nét mặt chân thành và khá nhiệt tình đó, Đồng Duyệt không thể không nhận lời.

Tuy đã hơn sáu giờ nhưng trời mùa hè vẫn còn rất sáng, ánh đỏ nhuộm nửa bầu trời, cây cối bên đường lặng im như tờ, mới đi vài bước lưng áo đã ướt đẫm, cũng may hệ thống điều hòa của nhà hàng vận hành khá tốt, lúc gọi món ăn không khí xung quanh đã tương đối mát mẻ khiến tâm trạng không còn quá khó chịu nữa.

"Cô giáo Đồng không uống rượu được, chúng ta uống nước trái cây nhé?" Trợ lý La nhìn cô hỏi.

Cô thoáng ngạc nhiên, hình như chưa bao giờ cô ngồi cùng bàn với trợ lý La.

"Diệp tổng từng nói với tôi, cô dị ứng cồn, cứ đụng vào là lên cơn hen suyễn. Nấu cơm ở nhà cô chỉ dùng hành hoa và gừng để tạo mùi hương nhưng ăn lại rất ngon."

Diệp Thiếu Ninh cũng là người hay nói chuyện thế á? "Anh gọi nước trái cây đi." Một khi tâm trạng dễ chịu thì ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn, cô nhìn đáy nồi đang sôi sùng sục mà nuốt nước miếng ừng ực.

Từng đĩa đồ nhúng được đặt chỉnh tề trên mặt bàn, trợ lý La gọi khá nhiều hải sản. Tôm chín trước, anh ta dùng muôi vớt lên để vào bát Đồng Duyệt trước. "Trùng Khánh cũng nhiều tôm cá, ăn vào là thấy vị hải sản ngập tràn, bà xã tôi nói vậy đó."

"Anh quê Trùng Khánh à?" Cô và Diệp Thiếu Ninh rất hiếm khi nói chuyện về Thái Hoa nên cô không hề biết gì về người trợ lý họ La này.

"Nhà vợ tôi ở Trùng Khánh, vợ chồng tôi chuyển qua đó chủ yếu vì có bà ngoại chăm con giúp."

"Anh có con rồi à?" Trợ lý La trông chỉ trạc tuổi Diệp Thiếu Ninh, cũng coi như thanh niên xuất sắc trong công ty.

Hai mắt trợ lý La nheo lại, vẻ yêu thương tỏa ra thật rõ: "Con tôi sắp được 100 ngày rồi, nhóc con nghịch ngợm mà quấn tôi lắm, tiếc là tôi không có thời gian ở với con nhiều."

"Tại sao?"

"Không phải ở đâu cũng gặp được người sếp biết quan tâm nhân viên như Diệp tổng, bây giờ tôi thường xuyên phải đi công tác, một tháng được ở nhà dăm ba ngày là tốt lắm rồi."

Người này thật biết cách nói chuyện, Đồng Duyệt nhếch mép, "Xa tổng bây giờ cũng được mà."

Tay cầm đũa của trợ lý La run lên, anh ngước mắt lặng lẽ đánh giá Đồng Duyệt. Thấy vẻ mặt cô vẫn điềm tĩnh thì khẽ hít vào một hơi: "Đúng vậy, có lẽ tại tôi đã quen rồi. Tôi đi theo Diệp tổng từ hồi anh ấy mới ngồi vào vị trí tổng giám đốc, haha, có thể nói tôi với anh ấy như hình với bóng vậy, có những việc chỉ cần nhìn nhau là hiểu ý liền."

"Như hình với bóng? Anh ấy đi đâu anh cũng đi theo à?"

"Gần như vậy đó."

Cô chỉ thuận miệng nói đùa một câu chứ hoàn toàn không có ý gì khác: "Diệp Thiếu Ninh hẹn hò với người ta anh cũng đi theo làm kỳ đà cản mũi sao? Ví dụ đến những nơi như bể bơi chẳng hạn."

Tự nhiên trợ lý La đỏ bừng mặt, ánh mắt láo liên lảng sang nơi khác, đến mức rơi đũa xuống sàn mà không hề hay biết.

Phục vụ bước tới đưa anh đôi đũa sạch khác.

"Vậy... chuyện tối hôm đó cô giáo Đồng nghe Diệp tổng nói ạ?" Trợ lý La lắp bắp hỏi. Mới có vài giây anh ta đã xoay xở hàng trăm lần trên chiếc ghế.

Hàng mi dài chớp vài cái, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy dấu hỏi chấm.

Thật lòng mà nói, những bức ảnh đó có thể đã được photoshop nhưng một vài chi tiết chắc chắn là thật. Như tấm chụp ở bể bơi, Diệp Thiếu Ninh trong chiếc áo sơ mi và Xa Hoan Hoan trong bộ bikini kề vai áp má, chiếc áo sơmi đó do chính tay cô mua, phải làm gì đó thì nó mới ướt đẫm như thế, cô thật sự không dám tưởng tượng.

Điều đó chứng tỏ rõ ràng rằng cảnh này là thật.

Vào quán bar, ăn ở những hàng ăn vỉa hè, ngồi cafe, ăn trong canteen đều có thể lấy lý do công việc để lấp liếm, vậy một nơi như bể bơi thì phải giải thích thế nào? Cô không muốn nghĩ lại quá nhiều.

Buồn bã nhấc ly nước trái cây đã bỏ thêm đá, uống liền mấy ngụm lớn.

Trợ lý La bối rối lau mồ hôi như thể anh ta đang rất nóng. "Đây có lẽ là việc vô lý và vớ vẩn nhất trong đời tôi, tôi... thật sự không biết phải đối diện với nó thế nào, tôi quá sợ hãi nên chỉ biết trốn chạy. Ngại quá, làm cô giáo Đồng cười chê..."

"Không đâu." Nhìn trợ lý La đỏ mặt tía tai, chân tay luống cuống, Đồng Duyệt không khỏi bối rối.

Trợ lý La nhắm nghiền hai mắt lại rồi nói: "Tôi và vợ là bạn học, cô ấy đã được người nhà bố trí một công việc ở Trùng Khánh nhưng vì tôi cô ấy mới chuyển tới Thanh Đài. Chúng tôi kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp. Cô ấy không đẹp nhưng lại là người đẹp nhất trong mắt tôi, tôi thật lòng yêu cô ấy rất nhiều. Tôi cứ đinh ninh mình sẽ dành cho cô ấy toàn bộ yêu thương và trung thành của mình, nào ngờ cuối cùng chính tôi lại là người bội ước. Nhưng... đó thực sự là chuyện ngoài ý muốn thôi."

Câu nói cuối cùng gần như trợ lý La gầm lên, đáng sợ tới mức những thực khách ngồi quanh cũng phải dồn ánh mắt về phía này. Vậy nhưng anh chàng họ La hoàn toàn không để tâm, chỉ cúi gằm mặt xuống bàn.

Đồng Duyệt càng nghe càng rối rắm, họ đang nói về chuyện gì thế nhỉ?

"Anh uống hớp nước đã." Lúc đầu thấy lạnh nhưng ngồi một hồi lại thấy nóng.

Trợ lý La đau khổ lắc đầu: "Cô giáo Đồng có tin không? Lúc đó thực sự tôi đã tưởng nhầm cô ấy là vợ mình. Sau khi vợ tôi có thai, chúng tôi... chúng tôi không quan hệ vợ chồng lần nào nữa. Tôi không than vãn gì cả, tôi đã được lên chức bố thì chút việc nhỏ đó có xá gì, tôi kiềm chế được. Hôm đó tôi uống rất nhiều nên hơi mất kiểm soát, nằm mê mệt ngủ trên ghế, không hiểu sao lại tưởng mình đang ở nhà rồi thấy vợ, còn là vợ tôi hồi mới yêu, trái tim rung động khiến cơ thể mất kiểm soát, người tôi căng ra, thế là... tôi điên cuồng ôm lấy cô ấy, và rồi... sai một ly đi một dặm. Thế rồi lúc tỉnh lại và thấy người đang nằm trong lòng mình, tôi hồn bay phách lạc. Tôi không dám lên tiếng, chỉ biết dỗ cô ấy ngủ rồi phóng như bay ra khỏi phòng thay đồ, ngồi thu lu trong góc nhà đến sáng hôm sau, mãi đến khi cô ấy tỉnh rồi tôi mới ra về. Và chính đêm đó, vợ đã sinh cho tôi một cậu con trai. Tôi thực sự không còn mặt mũi nào đến gặp vợ nhưng cô ấy đang đợi tôi. Tôi không muốn vợ tôi tổn thương nên đành trở thành một gã đàn ông đáng khinh bỉ. Tôi đã xin nghỉ việc ngay hôm đó, vốn định tìm một việc khác ở Thanh Đài nhưng lại sợ chuyện kia vỡ lở. Có thể nói tôi đã khốn khổ chạy tới Trùng Khánh. Điều đáng mừng là đến giờ vợ tôi vẫn chưa biết chuyện kia, có lẽ 'cô ấy' cũng không biết người đàn ông phát sinh quan hệ với mình đêm đó là tôi."

Green_Land Tại 24-5-2020 20:01:44
Chương 111: Rơi tự do (3)

"Vậy cô ta nghĩ là ai?" Phải đến lúc này Đồng Duyệt mới lờ mờ nhận ra trợ lý La đã có một đêm xuân rực rỡ.

Nét mặt đối phương vô cùng phức tạp, đầy bối rối: "Diệp tổng chẳng phải… đã kể chuyện này cho cô hay sao?"

"Anh ấy cũng ở đó sao?"

Trợ lý La chẳng biết nên khóc hay cười lúc này nữa. "Cô giáo Đồng đừng trêu tôi nữa, tôi xấu hổ quá!"

Cô chưa bao giờ có dịp bắt nạt người hiền lành nên chỉ biết ngờ nghệch gãi sống mũi, không biết tiếp tục câu chuyện thế nào.

"Diệp tổng tất nhiên cũng có ở đó. Hôm đó là ngày chia tay anh ấy, cô Xa đòi Diệp tổng đưa đi bơi, anh ấy sợ mọi người đồn bậy bạ nên kéo cả tôi đi cùng. Haiz, mà cũng không phải mới lần đầu. Lúc Diệp tổng tái phát đau dạ dày, lúc ở Bắc Kinh, lúc tăng ca…"

"Khoan đã, trợ lý La, anh nói tái phát đau dạ dày, chính là lần anh ấy phải nhập viện đúng dịp tết sao?"

Trợ lý La nhìn cô vẻ trách móc, "Chuyện đó cô không biết à? À, chắc là hồi ấy hai người đang chiến tranh lạnh, Diệp tổng như muốn hi sinh vì công việc vậy, truyền nước xong là đến công ty làm thêm giờ rồi ngất đi ở văn phòng nên tôi và cô Xa đã đưa sếp về căn nhà ở Ánh trăng hồ sen."

Cô hỏi thời gian cụ thể là vì cô biết bản thân tính tình nhỏ mọn, lần nào cãi nhau cô cũng nhớ rất rõ. Vì sao họ cãi nhau ư? Có thể lý do là vì chính Xa Hoan Hoan, anh đã tức đến bỏ nhà đi luôn và sập cửa rất mạnh tay.

"Đúng." Trợ lý La gật gù.

Bát mì trên mặt bàn, chậu cây ngoài cửa phòng, lá cây đã che khuất sự thăm hỏi ân cần đến nhiệt tình quá mức của Xa Hoan Hoan. Chà hai tay lên đầu gối, cô hít sâu, kiềm chế nỗi đau trào dâng trong trái tim.

Cô là người giàu lòng tự ái và cứng rắn, không bao giờ chịu cúi đầu trước Diệp Thiếu Ninh nên mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như thế. Thực ra nếu anh mắc lỗi thì cô cũng không thoát khỏi một phần trách nhiệm.

"Tôi nghĩ Diệp tổng phải yêu cô giáo Đồng lắm mới có đủ kiên trì để từ chối tình cảm rõ như ban ngày của cô Xa."

"Anh ấy đã từ chối sao?" Cô buồn bã nhấp một ngụm nước trái cây.

Trợ lý La nghiêm túc trở lại, "Cô giáo Đồng nói vậy chứng tỏ cô không hiểu Diệp tổng chút nào. Cô có thể xem tôi như một ví dụ, tôi cũng yêu vợ tôi nhưng khi say, lý trí tôi vẫn không đủ để kiểm soát bản thân. Cô Xa không như những cô gái bình thường, cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, hay cười, đáng yêu, cô ấy như một ngọn lửa hừng hực cháy, liệu có mấy người đàn ông có khả năng miễn dịch với một cô gái như thế? Cô ấy yêu mến Diệp tổng thật lòng, có lẽ do sống ở nước ngoài nhiều năm nên cô ấy không màng điều gì khác, muốn yêu là yêu, không quan tâm hay nghĩ ngợi nhiều, cứ thế dũng cảm xông lên. Haiz, nếu không phải thế thì chuyện trong phòng thay đồ đã không xảy ra. Mục tiêu ban đầu của cô ấy chắc chắn là Diệp tổng, rồi trong bóng tối, cô ấy đã tưởng tôi là Diệp tổng."

Đôi mắt cô trợn ngược, cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi, Xa Hoan Hoan đã ngủ với trợ lý La!!!

Diệp Thiếu Ninh tính tình thẳng thắn, nhưng chuyện này anh lại không chịu nói rõ, một mặt để giữ thể diện cho Xa Hoan Hoan, mặt khác còn vì trợ lý La. Vợ anh ta đang có bầu, hai người lại yêu thương nhau như vậy. Nếu chuyện này bại lộ Nhạc Tĩnh Phân ắt sẽ không bỏ qua cho trợ lý La, và tổ ấm của anh ta cũng có khả năng tan vỡ.

Vì thế Diệp Thiếu Ninh chỉ có thể im lặng.

"Thái Hoa chẳng ai không biết Diệp tổng chính là con rể tương lai của công ty nhưng không ai nghĩ Diệp tổng lại yêu cô giáo Đồng. Chủ tịch Nhạc là người thực dụng, bà ấy vừa biết Diệp tổng không thể trở thành người nhà mình liền rút hết công việc của anh ấy, chuyển mọi thứ sang cho cô Xa. Diệp tổng là người lịch thiệp và tử tế, anh ấy vẫn nhớ công ơn dạy dỗ của Thái Hoa nên mới tăng ca thêm giờ, dồn hết công sức bồi dưỡng cô Xa thành trợ lý đắc lực. Đó hình như chính là giai đoạn hai người mới cưới, Diệp tổng thường thở dài vì không thể dành cho cô một tuần trăng mật lãng mạn, nhưng tôi nghĩ, có lẽ bây giờ là lúc anh ấy bù lại cho cô."

Cô không đáp.

Có người sà vào lòng anh, người đó dịu dàng, quyến rũ, phong tình vạn chủng trong khi cô lại chẳng thèm đếm xỉa tới anh, lúc nào đối xử với anh cũng lãnh đạm, không chỉ một lần đẩy anh ra xa.

Lúc đó anh có thấy đau lòng không? Có bất lực trước cách đối xử của cô không?

Đáng lẽ cô nên tin anh nhưng vì có quá nhiều chuyện làm mờ con mắt cô khiến cô không thể thấy rõ, cũng làm cô mệt mỏi đến không muốn tìm hiểu, cô đã không bình tĩnh ngồi xuống lắng nghe anh giãi bày.

Sự hiểu lầm đó như điều cô hằng mong đợi, dường như cô đã sớm đoán được sự tình, anh không đáng để cô trân trọng, vì thế cô mới bình thản quay gót như vậy.

Thật ra là vì cô sợ bước theo vết xe đổ của Giang Băng Khiết, cô chỉ muốn bảo vệ chính mình thật tốt.

Nhưng đã bao giờ cô nghĩ cho cảm xúc của anh?

Nói đúng ra thì cô và Xa Hoan Hoan rất giống nhau, đều cực kỳ ích kỷ nhưng chí ít Xa Hoan Hoan can đảm hơn cô, là vì cô yêu anh không đủ nhiều chăng?

"Cô giáo Đồng, cô thấy cô Xa… ổn không?" Trợ lý La rón rén hỏi.

Cô không muốn khiến anh tự trách mình thêm nữa, bèn trả lời: "Tôi thấy cô ấy trên tivi hôm khánh thành Thế Kỷ Building, trông rất khỏe." Cô không nói ra chuyện Xa Hoan Hoan có thai. Có lẽ đứa bé đó đã được âm thầm xử lý rồi. Hẳn đây cũng là nguyên nhân khiến Xa Hoan Hoan tiều tụy gầy gò như vậy!

Trợ lý La cười khổ, "Tôi muốn đích thân xin lỗi cô ấy nhưng tôi nghĩ cô ấy không muốn nghe đâu."

"Anh đừng nói thì hơn, cứ coi đó chỉ là một giấc mộng xuân thôi."

"Phải, cũng đúng, một giấc mộng xuân không để lại dấu vết gì!" Nhưng anh vẫn phải trả một cái giá rất đắt vì sự cố đó.

Rời khỏi nhà hàng, hai người đi bộ về khách sạn, "Cô giáo Đồng thay tôi gửi lời hỏi thăm tới Diệp tổng nhé. Chuyện tối nay…" Trợ lý La ấp úng.

"Tối nay có chuyện gì nhỉ?"

Trợ lý La vỗ trán, "Nói chuyện với cô vui thật, cảm ơn đã đi ăn với tôi. Chuyện này tôi giấu trong lòng lâu rồi, nói ra được dễ chịu quá."

Cô mỉm cười, hai người tạm biệt ở đó.

Cô nghĩ rằng có lẽ trợ lý La cũng không muốn gặp lại người quen ở Thanh Đài. Anh ta chọn cách ra đi nghĩa là đã chọn sẽ để chuyện này cho dòng sông thời gian cuốn trôi, không bao giờ quay lại nữa.

Mở cửa nhà, bầu không khí mát mẻ liền ập tới. Gội đầu, tắm rửa, đắp mặt nạ, cô làm mọi việc tuần tự như một cỗ máy, mọi chuyện đã qua như một thước phim lần lượt xuất hiện trước mắt.

Một tối soạn xong giáo án, cô lên giường với đôi chân lạnh toát, cô bịa chuyện nói với anh nếu một người yêu một người khác, người đó sẽ ôm chân đối phương trong bụng một ngày một đêm. Và rồi đêm đó anh đã ôm chân cô thật, cứ thế ngủ say trong tư thế kỳ lạ.

Còn biết bao câu chuyện như vậy, nghĩ kỹ lại Đồng Duyệt cũng thấy vô cùng ngọt ngào. Từng chuyện ghép lại với nhau mới khiến cô dần quên đi hình bóng Ngạn Kiệt, lẽ nào trong vô thức cô đã đem lòng yêu thương anh?

Đôi mắt nhòa đi vì hai dòng lệ.

Cô tìm điện thoại, bật máy lên, cô vẫn dùng số điện thoại ở Thanh Đài trước đây. Đợi một lúc thấy có tin nhắn xuất hiện, nhưng chỉ là quảng cáo nhà đất bèn xóa đi rồi tiếp tục ngồi đợi.

Mười phút đã qua, không gian tĩnh mịch không tiếng động.

Nhếch môi tự cười mình, Đồng Duyệt cất điện thoại đi.

Ngoài cửa bỗng có tiếng rầm, cô giật mình vội chạy ra mở cửa.

Tô Mạch ngồi phịch trên hành lang, gương mặt điển trai đỏ bừng vì hơi men. Thấy cô, anh cười áy náy, "Làm em giật mình à?"

Cô chưa thấy anh nhếch nhác như vậy bao giờ nên không khỏi ngạc nhiên. Cô đi tới chìa tay ra, anh níu lấy rồi chầm chậm đứng dậy.

"Gặp đám bạn cũ, mấy người đó chuốc rượu nên anh mới uống thành ra thế này."

Cơ thể anh lại loạng choạng, Đồng Duyệt vội đỡ lấy, cô dùng thẻ quẹt mở cửa, cánh cửa nhanh chóng hé mở.

"Anh uống nước không?" Cô đỡ anh ngồi xuống sofa.

"Cũng được. Cảm ơn Tiểu Duyệt." Anh say đến mức đó mà vẫn rất lịch sự và, nói năng đâu ra đó.

Cô mỉm cười, rót một cốc nước lạnh đưa anh, đôi mắt đang nhìn xuống dưới bỗng ngước lên với cặp đồng tử sáng rực. Anh đặt cốc nước lên bàn rồi bất ngờ kéo tay cô đặt lên ngực mình.

Vì hơi men trong người sao? Da thịt nóng bỏng, tim đập quá nhanh.

Cô hốt hoảng muốn rút tay về nhưng lại bị anh níu chặt lấy.

"Em có cảm nhận được nó đang đập không?"

"Em về phòng đây." Cô quay đi, không đón nhận ánh mắt như thiêu đốt của anh.

"Nó cũng chỉ là máu thịt bình thường, không phải kim cương lửa thiêu không chảy, búa đập không tan." Tô Mạch nhắm nghiền đôi mắt, hạ thấp giọng nói: "Tối nay nó đau đến nhăn nhúm. Tiểu Duyệt hãy cho anh biết anh phải làm gì em mới có thể yêu anh đây?"

Anh bất lực và mông lung, bỗng chốc khiến cô ngơ ngác. Trong mắt cô anh luôn là người rất mực tự tin. Cho dù lúc cô lên xe hoa, anh vẫn có thể mạnh mẽ nói ra những lời đó.

"Trước đây trong lòng em có Ngạn Kiệt, anh cũng đã có Diệc Tâm, muốn yêu mà không thể yêu. Sau đó em lại kết hôn. Bây giờ Diệc Tâm đã đi rồi, em cũng ly hôn với Diệp Thiếu Ninh. Nhưng tại sao em cứ mãi đẩy anh ra xa chứ?"

Có rượu thật tốt, bình thường anh là người lý trí, nghĩ nhiều nhưng không dám nói ra, còn lúc này anh không cần lo lắng điều gì, anh lật ngược bàn tay nắm chặt tay Đồng Duyệt.

"Đứng trước anh bây giờ là một bà bầu, anh còn nhiều lựa chọn tốt hơn mà." Cô có bầu đã được gần bốn tháng, dù có mặc áo rộng thì cái bụng cũng nhô ra rất rõ rồi.

"Đây không phải lý do, anh đã chuẩn bị tinh thần làm cha rồi."

Cô thở dài, "Vậy thì tại trái tim em quá chật chội, không chứa được nhiều người."

Anh chỉ khẽ lắc đầu, "Tiểu Duyệt, nếu em thật lòng yêu một người thì dù có khó khăn trắc trở ra sao em vẫn muốn ở bên người đó. Cuộc đời không dài, nên trân trọng người bên cạnh. Ly hôn đâu phải trò trẻ con."

Dĩ nhiên là không phải, ly hôn cũng cần lòng dũng cảm cực lớn.

"Anh hiểu em, em can đảm bước vào con đường hôn nhân, nếu chỉ còn 1% khả năng để tiếp tục, em cũng sẽ kiên trì tới cùng. Em đã đi là sẽ không quay lại. Em ngại anh già hơn em nhiều quá sao? Hay em ngại anh từng có vết nhơ khi còn tại chức cục trưởng?"

"Tại sao anh lại chế giễu bản thân như vậy?" Anh hơn cô chưa đến mười tuổi, trong mắt người thường, khoảng cách đó đâu là gì. Chuyện khu chợ máy tính bị coi là vết nhơ sao, đâu phải vậy.

"Anh mong đây chỉ là lời chế giễu nhưng anh đang nói rất thật lòng đấy. Chưa bao giờ anh thấy hoang mang như hôm nay, cảm giác không thể giữ được em. Anh chỉ là một thằng đàn ông ích kỷ, anh có thể đợi em dần chấp nhận anh, bao lâu cũng được, nhưng anh không thể nhìn em rời xa mình."

Cô không khỏi ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của anh.

"Có phải em có ý định trở lại Thanh Đài không?" Cặp mắt Tô Mạch khẽ nheo lại.

"Em đã ký hợp đồng ba năm với nhà trường rồi." Không phải muốn về là về được.

"Cảm ơn Tiểu Duyệt!" Anh cảm động hôn lên từng ngón tay cô, "Em nói vậy thì anh yên tâm rồi. Khó lắm mới đi được tới ngày hôm nay, nếu mất em lần nữa, anh không chịu nổi mất."

Cô vội đứng dậy.

Anh cũng đứng dậy theo, đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ cười dịu dàng lan ra tận bờ mi khóe mắt, "Trong sách viết bào thai bốn tháng đã biết đạp, em có cảm giác đó chưa?"

"Chưa."

"Nếu em thấy thì nhớ nói với anh, chúng ta sẽ ăn mừng một bữa ra trò. Anh đưa em về phòng nhé." Anh ôm nhẹ quanh eo cô, chu đáo mở cửa phòng cho cô.

Cô cảm nhận được bước chân vững vàng và những hành độnglịch thiệp của anh.

"Em nghỉ sớm đi, mai gặp lại nhé." Nhìn cô mở cửa phòng, anh nhón chân tặng cô một nụ hôn gió. "Bảo bối của bố, con cũng phải ngoan nhé, ngủ ngon với mẹ đi."

Cửa phòng khép lại không một tiếng động, nghe tiếng bước chân anh đã xa, Đồng Duyệt mới dám hít vào một hơi.

Được chung sống cả đời với một người đàn ông như Tô Mạch hẳn là niềm hạnh phúc trọn vẹn của mỗi người phụ nữ. Nhưng những viễn cảnh tương lai mà cô nghĩ đến trong mơ lại không hề có hình bóng của anh.

Mơ chỉ là mơ, có thể thành hiện thực được sao?

Cô đứng trước cửa sổ, khẽ vén rèm lên, đêm đã khuya, đại đô thị mang tầm cỡ quốc tế Thượng Hải cũng đã đến lúc được nghỉ ngơi một lát, Thanh Đài đêm nay có sao trời chiếu rọi không nhỉ?