Công Thật Không Ngại Trước Sau

Chương 11



Tâm tình Trần Thuật vô cùng không tốt, khóe miệng cũng thượng hỏa nổi bong bóng. Y cùng Quý Cạnh Trạch giúp nhau tuốt một phát, cũng không thể nói khó chịu, nhưng kém chân chính thích thật sự quá xa! Thân thể trao đổi rẽ lối không nói, linh hồn trao đổi cũng đụng xe! Hai người bọn họ hiển nhiên ai cũng chưa thuyết phục được ai, kia một phát này chi bằng không tuốt! Này tính cái gì? Bạn tuốt? Y nhớ tới sau khi bọn họ hẹn hò lần đầu, y còn ở nhà mê tín dị đoan, đoán hồi lâu trời cao là cho gợi ý gì, hiện tại ngẫm lại, gợi ý của ông trời quá rõ ràng rồi, xem xem ngày ấy! Mồng một năm mới, mồng một tháng một! Một một một một! Đều mẹ nó là 1!

Trần Thuật hồi tưởng một chút quá trình bọn họ quen biết tới nay, ban sơ y cảm giác bộ dáng Quý Cạnh Trạch cũng không đủ chim nhỏ nép vào người, sau này tiếp xúc nhiều, từ ngoại tại tìm hiểu đến nội tại, y lại cảm giác Quý Cạnh Trạch thông minh giảo hoạt không đủ ngốc bạch ngọt! Nhưng chính là Quý Cạnh Trạch như vậy khiến y nhịn không được một lần rồi lại một lần đi tán, sau khi biết đối phương cũng là gay y còn vui vẻ muốn chết, uống nhiều rượu như vậy còn hưng phấn cả đêm không ngủ bao nhiêu! Bởi vì y cảm giác Quý Cạnh Trạch "thú vị", cùng cậu một chỗ "thú vị"! Hiện tại đụng tư thế cơ thể, tên nhãi này một chút lòng kính già cũng không có, chết không nhượng bộ để cho y cứ như vậy đi! Y sau khi trở về liền gắng bóp chết ý đồ của chính mình, nhưng ý đồ xấu chính là bóp không chết! Vui vẻ nhảy nhót nghĩ đến Quý Cạnh Trạch, vẫn cứ cảm giác cậu ta "thú vị"!

Này mẹ nó chính là bất trị rồi.

Tâm tình Quý Cạnh Trạch cũng không tốt đẹp chỗ nào. Đêm đó không tuốt phát kia còn đỡ, làm xong rồi ai còn có thể coi như chưa từng xảy ra! Nhục thể đẹp đẽ, phản ứng khi động tình của Trần Thuật mỗi ngày đều ở trong lòng cậu phát điện ảnh. Vốn liền tuổi trẻ khí thịnh, tia lửa một bắn ra đều thành đại hỏa! Ngoài miệng cậu ngược lại là không nổi bong bóng, nhưng buổi tối mỗi ngày đều làm mộng xuân, trong mộng không phải như vậy như vậy, chính là như vậy như vậy, nam yêu tinh này rất tai họa người, một ngày cũng không chịu tha cho cậu! Trong hiện thực không cho làm, mỗi ngày còn đến trong mộng trêu chọc cậu!

Trần Thuật cùng tất cả những người trước đó cậu từng thích không giống nhau, trước kia cậu vẫn cho rằng mình thích người có diện mạo sạch sẽ, tính cách im lặng. Công khai, thầm mến đều là loại hình mặt trăng trên trời này, không nghĩ tới đột nhiên liền gặp phải khỏa vẫn thạch nhân gian Trần Thuật này. Người này xấu thực, dừng ở chỗ nào cũng đều có thể làm cho người ta đạp hố, cố tình chính mình muốn ngừng mà không được. Đụng tư thế cơ thể không cho làm, thời khắc mấu chốt chế phục cậu cũng không nương tay chút nào, cứ như vậy khẩu súng kia của cậu vẫn không hề mềm chút nào, ý chí chiến đấu sục sôi biểu đạt khát vọng cá nhân đối với người này – muốn!

Này mẹ nó liền gọi bị ma quỷ ám ảnh mà!

Trần Thuật sau cơm trưa tựa vào trên ghế chợp mắt, lúc công việc bận rộn hoàn hảo, vừa rảnh rỗi trong đầu đều là Quý Cạnh Trạch. Di động vang một tiếng, y lấy ra liền thấy, Quý Cạnh Trạch phát tin nhắn wechat gửi cho y một văn bản.

[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Cùng anh già đi.txt

Txt? Cái quỷ gì đây, Trần Thuật mở văn bản ra nhìn hai trang, thiếu chút nữa bật cười, Quý Cạnh Trạch lại đã gửi tới thêm một tin nhắn.

[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Truyện này tôi thích nhất, niên hạ ôn nhu công x niên thượng thâm tình thụ, cùng anh già đi, tương thân tương ái, anh cảm thụ cảm thụ!

Quý Cạnh Trạch ăn cơm tối xong tản bộ xung quanh khách sạn tiêu cơm, Trần Thuật hai ngày nay cũng không liên hệ với cậu, txt cậu gửi lúc trưa cũng không biết đã nhìn chưa... Đang nghĩ, di động vang, Trần Thuật cũng gửi cho cậu một văn bản, "Nhìn đệ lớn lên.txt". Tôi đệt, Quý Cạnh Trạch mở ra vừa xem mở đầu, Trần Thuật cũng lại phát đến một tin.

[Trần Đắc Trụ Khí]: Tác giả này tôi thích nhất, niên thượng sư huynh công x niên hạ sư đệ thụ, nhìn đệ lớn lên, dạy đệ võ công, cậu thể hội thể hội!

Mấy ngày kế tiếp, chính là đại chiến đấu văn của hai người này!

[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Cẩm tú giang sơn không bằng ngươi.txt, trung khuyển công x mỹ nhân thụ, người đẹp làm thụ chính là lẽ tự nhiên, không làm chính là tàn phá của trời! Thụ trong này thực ra không đẹp bằng anh, nhưng là tôi có thể còn trung khuyển hơn công trong này!

[Trần Đắc Trụ Khí]: Cùng quân cùng ngắm cánh đồng hoa.txt, mỹ công cường thụ. Đại mỹ nhân làm công mới mang cảm, chẳng qua thụ trong này hiển nhiên không mang cảm bằng cậu, tôi không khiêm tốn chút ngược lại là có thể làm mỹ nhân công!

Quý Cạnh Trạch không chiếm được hời cũng không nổi giận, đường lớn không được đổi đường nhỏ, chỉ cần có thể tới thành Rome, đường gì cũng phải thử xem!

[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Yêu em liền muốn làm em thích.txt, ngựa giống công x ôn nhuận thụ R18, lão Trần anh xem thiên này xem, tuyến tiền liệt cao trào thích đến vô biên, anh không muốn thử xem sao?

Trần Thuật tức cười, lúc này liền trực tiếp bưng thịt lên sao, còn ngựa giống x ôn nhuận nữa, ông đây chỗ nào ôn nhuận, ông đây là thất liệt mã!

[Trần Đắc Trụ Khí]: Thương em thương đến trong xương cốt.txt, kỹ thuật công x cường tráng thụ R21, Tiểu Quý cậu xem thiên này, chỉ có thể lực cái gì cũng không phải, đấu kỹ thuật, cậu không muốn lĩnh giáo lĩnh giáo?

Đàm phán bế tắc, Quý Cạnh Trạch tà hỏa nghẹn đến mức phải lên phòng, thuyết phục không được đành phải thăng cấp lên uy hiếp!

[Vật Cạnh Thiên Trạch]: Đêm hôm đó tiêu hồn khó quên.txt, phúc hắc công x ngạo kiều thụ, đô thị cưỡng chế. Trần Thuật, hai ta cũng đừng cãi nhau, dứt khoát động thủ đi, ai đánh thắng người đó ở trên, công bằng, được hay không anh trả lời dứt khoát cho tôi coi!

Đệch, cậu định chơi xấu với tôi? Trần Thuật không tức giận còn cười, chính là thích cái sức lực dám cắn răng đấu với y này của Quý Cạnh Trạch!

[Trần Đắc Trụ Khí]: Không cẩn thận, uống rượu độc yêu phải em.txt, lưu manh công x quật cường thụ, cổ phong, kê đơn. Cạnh Trạch, ai đánh thắng đúng thật là không nhất định, thể lực của cậu không có ưu thế gì, chỉ số thông minh cũng rất đáng lo, rơi vào trong tay tôi tôi thật sự làm cậu bị thương!

...

Như vậy, hai người này gặp mặt không được, bù đắp nhau thu hoạch một đống H văn, nhìn người ta ở trong văn kích tình ba ba ba, làm cho mình hỏa thiêu hỏa liệu, đều cắn chặt răng ai cũng không phục, hơn nữa cũng hạ quyết tâm không buông tay, liền cùng đối phương đấu đến cùng, nhất quyết phải bắt cho bằng được!

Hai người bọn họ làm công tác tư tưởng cho đối phương không thông, giằng co không dưới một tuần, sau lại đều cảm thấy buông tay không được, không hẹn mà cùng bắt đầu yên lặng sửa lại làm công tác tư tưởng cho chính mình.

Chuyện trên dưới này, đối với Trần Thuật mà nói không xem như lựa chọn sinh tử, y chỉ là chưa làm qua. Y từ ngày ý thức được mình là cong bắt đầu, liền định vị mình ở vị trí này, trước đó lại vẫn luôn tìm tiểu bạch thỏ, cho nên chưa từng gặp phải chuyện đụng tư thế cơ thể như vậy. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm y, y cũng không cho rằng 1 liền cao hơn người một bậc, 0 liền kém một bậc, anh tình tôi nguyện, đều là thích thôi. Y nhịn không được nghĩ, nếu ngày mồng một hôm đó mẹ Quý Cạnh Trạch không có tới, lần đầu tiên hẹn hò mang về nhà liền phát hiện là hai đầu cắm, kia lúc ấy sẽ thế nào? Nhưng mà trên đời không có nếu, lúc ấy sẽ thế nào không biết, y hiện tại đúng là không bỏ được Quý Cạnh Trạch. Cái loại cảm giác di động vừa vang tim liền nhảy loạn, mặc kệ bận rộn thế nào trong lòng vẫn như cũ không có lúc nào là không nhớ thương một người này, có dục vọng, nhưng lại xa xa không chỉ là dục vọng.

"Thật sự không được, liền đổi đến đi." Phái thiết thực Trần Thuật thiết thực nghĩ. Tâm tư chỉ mới động lông tóc, ý chí lập tức liền vỡ đê ngàn dặm. Y nghĩ, lui một vạn bước nói, sau này hai ta mỗi người một lần, ta đây chung quy vẫn là anh đâu, lần đầu này phải để ta đến đi! Lập tức liền mắng chính mình: Còn có thể có chút tiền đồ hay không? Một bước còn chưa tiến đâu! Sao có thể trước hết suy xét lui một vạn bước! Một bước không thể lui! Ông đây muốn làm công!

Nếu nói đại đa số tình lữ chú ý đều là bù đắp, kia liền tiếc thay, Quý Cạnh Trạch cũng là phái thiết thực. Dựa trên trụ cột là mình làm công, cậu cũng có một ít ý tưởng của riêng mình. Trần Thuật dù là trước đây làm đối thủ, vẫn là hiện tại làm bạn trai, cùng anh chơi đều rất nhẹ nhàng, dù là tuổi, lịch duyệt, cậu đều không có tự tin như Trần Thuật. Nhưng cậu lại phi thường thích Trần Thuật, cậu buông tay không được, đừng nói hai người bọn họ câu kết làm bậy, dính dính hồ hồ như vậy đã một đoạn thời gian, cho dù là ngày hẹn đầu tiên kia có phát hiện đụng tư thế cơ thể, cậu khẳng định cũng sẽ không buông tha!

"Chẳng phải chỉ là dâng tiểu cúc dại lên thôi sao, gia cho!" Quý Cạnh Trạch nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Thiết lập giới hạn của cậu lui đến tận cùng, nghĩ thế nhưng phải tiến hành như thế nào! Hai ta về sau mỗi người một lần cũng được, nhưng mình lần đầu tiên nếu công không được, kia về sau đại khái cũng đừng nghĩ, từ các phương diện xem, mình cũng chỉ có thể lực là ưu thế, kia còn phải là dưới tiền đề anh ta sơ ý mới có cơ hội! Cậu cảm giác mình không có đường lui, tất yếu phải công!

Mùa xuân đến, không phải cái mùa xuân chó độc thân tìm được chủ nhân kia, mà là mùa xuân làm vạn vật sống lại, sau liên tục mấy trận mưa xuân, thực vật đều một lần nữa phủ thêm mầm xanh non giòn. Trần Thuật buổi tối lúc ở nhà ném phi tiêu, nghe tiếng mưa rơi triền miên ngoài cửa sổ, nghĩ, hôm nay Quý Cạnh Trạch sao lại im ắng như vậy cái gì cũng không gửi, Quý Cạnh Trạch liền gọi tới.

"Trần Thuật, anh có thể tới đón tôi một chút sao, tôi ở kho Lam Sơn."

"Chỗ nào?" Trần Thuật sửng sốt, "Cậu về lúc nào vậy?"

"Buổi chiều trở về, đến bổ sung hàng." Chỗ Quý Cạnh Trạch nói là một kho hàng lớn nhất của Ngũ Khánh, cách nội thành một đoạn khá xa.

Trần Thuật đổi giày mặc áo khoác, nhưng miệng thầm oán: "Cậu đi bổ sung hàng là việc công, công ty các cậu mặc kệ cậu à, trễ thế này còn bảo tôi đến đón!"

"Tôi nhớ anh nha." Quý Cạnh Trạch lập tức nói: "Xe công ty đều đi, tôi vì để gặp anh một mặt lưu lại thêm một đêm, ngày mai còn muốn dậy sớm qua đó đâu."

Cậu vừa nói như vậy, trong lòng Trần Thuật nóng hầm hập! Khóe miệng nhịn không được vểnh lên: "Cậu mang dù sao? Đừng để mắc mưa, tôi một lát liền đến."

Trên đường Trần Thuật nhận một cuộc điện thoại của Tống Lệ Văn, xin chỉ thị một vấn đề trong đơn đặt hàng của một hộ khách lớn trong ngày hội mua sắm, Trần Thuật rất cao hứng: "Đơn này không nhỏ nha, Văn nhà ta lợi hại!"

Tống Lệ Văn cười: "Trương Đào kia của Ngũ Khánh rất non, hộ khách vốn thiên hướng bọn họ còn để chúng ta hớt tay trên."

Nghe cô nhắc đến Ngũ Khánh, Trần Thuật thuận miệng hỏi:" Trương Đào là ai?"

Tống Lệ Văn nói: "Một tiêu thụ viên của Ngũ Khánh, người mới, bao cỏ."

Trần Thuật cho cô quyền lợi quyết định cao hơn, sau khi cúp điện thoại lại mất hứng. làm quản lý tiêu thụ của Khang Đạt, y đương nhiên không hi vọng tiêu thụ của Ngũ Khánh lợi hại, thế nhưng một bao cỏ đi ngày hội mua sắm, bạn trai thông minh có khả năng của y lại bị phái xuống nông thôn! Thời tiết xấu như thế còn phải đi tới đi lui bổ sung hàng, vất vả ghê gớm! Tiêu thụ khắp thế giới đều là dựa vào công trạng ăn cơm, công trạng Quý Cạnh Trạch e ngược lại không bằng bao cỏ kia! Trịnh Quốc Cường có lẽ đang chèn ép Quý Cạnh Trạch, Trần Thuật có thể nào không đốt lửa trong lòng.

Mang theo cảm xúc như vậy, trong nháy mắt nhìn thấy người kia, trừ lòng tràn đầy hoan hỉ, còn có lòng tràn đầy yêu thương. Quý Cạnh Trạch lên xe y, trên người mang theo hơi mưa xuân, tóc mái trên trán bị mưa xối ướt một ít, mấy giọt mưa bị cậu không để ý vuốt sơ, trong động tác đều mang theo vẻ đẹp thuần nam tính. Cậu lên xe liền cười, nghiêng thân một tay kéo Trần Thuật một chút, ghé vào lỗ tai y nhanh chóng hôn một cái: "Nhớ anh!"

Trần Thuật cơ hồ là lập tức có phản ứng sinh lý, trong miệng trêu đùa: "Đi chỗ nào, cùng anh đây về nhà đi."

"Được đấy," Quý Cạnh Trạch lấy lùi làm tiến, "Nhưng tôi phải về nhà lấy vài thứ trước, ngày mai muốn dùng." Đừng đùa, hôm nay tiểu gia muốn ghi bàn! Tác chiến sân nhà cũng không tất sẽ có ưu thế, lại đánh sân khách, chắc chắn sẽ bị lão hồ ly này ăn sạch sẽ!

Trần Thuật lái xe đưa cậu về nhà, một đường thông suốt rất nhanh liền tới dưới lầu nhà Quý Cạnh Trạch, Quý Cạnh Trạch chơi xấu trên xe không xuống, đòi y cùng cậu lên lầu, Trần Thuật ngược lại không để ý là sân nhà hay sân khách, y tự tin dù là ở nơi nào, y đều có thể đánh ra khí thế đánh ra trình độ, y lo lắng là ba mẹ y.

"Tôi dừng xe nơi này rất dễ dàng bị phát hiện, cách nhà ba mẹ tôi quá gần."

Quý Cạnh Trạch nghĩ nghĩ: "Vậy anh xuống gara dừng ở chỗ đỗ xe của tôi đi, tôi đem xe lái đi lên. Lại nói đã trễ thế này lại đổ mưa, ai sẽ đi ra ngẫu nhiên gặp xe anh chứ?"

Trần Thuật cười: "Dù sao hôm nay anh là đi không được?"

Ánh mắt Quý Cạnh Trạch ở trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng: "Anh thật muốn đi sao?"