Công Khai

Chương 50



Nhất cử nhất động của Hạ Linh Tễ, tất cả nhân viên tập đoàn Hạ thị đều biết rõ ràng hơn bất cứ ai khác.

Cái này cũng không phải nói ngoa.

Sáng nay, Hạ tổng đến công ty vẫn đeo một chiếc trâm cài áo màu đen khiêm tốn, lịch sự. Khi tan làm lại đổi sang một chiếc trâm cài áo đá ngọc bích hoa lệ mà lộng lẫy, như thể tối nay sẽ phải tham dự một bữa tiệc cao cấp nào đó, đòi hỏi phải mặc trang phục cao cấp, sang trọng.

Vậy nên tất cả các bài đăng trên group của tập đoàn Hạ thị hôm nay.

Toàn bộ là ảnh Hạ Linh Tễ đeo chiếc trâm cài áo đá ngọc bích.

360 độ, không chừa góc nào.

[Đờ mờ, hôm nay Hạ tổng đẹp điên!!!]

[Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, khuôn mặt này của Hạ tổng lại hợp với đá ngọc bích lộng lẫy và hoa lệ đến vậy!]

[Aaaaaaaa, Hạ tổng quả nhiên là Bồ Tát sống, đẹp nhường này. Bình thường mang bộ dáng lạnh lùng cấm dục nào đã mê hoặc tôi quay cuồng rồi. Lúc này lại đổi sang chiếc trâm cài áo lộng lẫy, cao cấp thế này thực sự quá tuyệt, đúng là phúc lợi cho nhân viên, quá đã mắt luôn!!!]

[Làm việc ở tập đoàn Hạ thị là quyết định đúng đắn, đáng giá nhất cuộc đời tôi!!!]

[Mọe ơi, mọe ơi, mọi người mở mắt to ra mà xem, viên đá ngọc bích xanh kia và màu mắt của Hạ tổng giống nhau quá. Sao lại có thể phù hợp đến như vậy cơ chứ!!!]

[…….]

Hạ Linh Tễ vẫn còn nhớ khi Dung Hoài Yến nhận được chiếc khăn quàng cổ tự tay vợ anh ta đan, đã khoe nó rầm rộ thế nào, cứ đến lúc giao mùa là lôi ra khoe khoang.

Vài phút sau.

Sau khi Hạ Linh Tễ đã gửi tin nhắn cho Hạ phu nhân.

Mới tắt điện thoại đi, nhẹ nhàng, bình tĩnh đứng lên đi tới phòng họp.

Trong căn phòng hội nghị đầy cảm giác công nghệ và lạnh lẽo, viên đá ngọc bích xanh mà Hạ Linh Tễ khoe khoang đeo ra, rực rỡ tỏa sáng, thu hút mọi sự chú ý của mọi người.

Mọi người không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài mới của anh.

Đầu ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ chơi đùa với chiếc bút đen, giọng nói lạnh lùng, dù chỉ là thuận miệng nói, nhưng vẫn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Lúc này đã bớt đi vài phần lạnh lẽo, dường như tùy ý mà hỏi: “Đẹp sao?”

…………

Tất cả các nhân viên tập đoàn Hạ thị tham dự cuộc họp đều đồng loạt cúi đầu xuống.

Trái tim nhỏ bé run lên cầm cập.

Người đeo đá ngọc bích kia là vị Hạ tổng mặt lạnh, không từ thủ đoạn nào trên thương trường đấy.

Sợ hãi-ing.

Tuy nhiên, người phụ trách bên công ty hợp tác lại khá to gan, giải thích: “Trước nay chưa từng thấy ngài đeo chiếc trâm áo lộng lẫy như vậy. Trông không giống phong cách của ngài lắm nên muốn nhìn thêm vài lần.”

Không ngờ, Hạ Linh Tễ, người luôn công tư phân minh, nghiêm khắc và khắt khe trong công việc lại thật sự trả lời những vấn đề riêng tư như vậy tại cuộc họp.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông điềm tĩnh, dịu dàng cười: “Đúng không phải là phong cách của tôi.”

“Đây là phong cách của vợ tôi.”

Mọi người: Có đi họp thôi, vậy mà cũng bị ép ăn cẩu lương.

Một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Hạ tổng, vậy mà cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi phong cách ăn mặc của vợ!

Công ty hợp tác hôm nay đến họp không ít người.

Tất nhiên họ sẽ không như những nhân viên của tập đoàn Hạ thị, những người chỉ dám đăng bài trên group của công ty, rất ít người dám đăng bài ra bên ngoài.

Vậy nên, rất nhanh.

Thông tin này đã được lan truyền trên mạng.

Đặc biệt là câu nói “không phải là phong cách của tôi, mà là phong cách của vợ tôi”, trực tiếp khiến trái tim của các cô gái “Hạ phu nhân” vỡ òa.

Cứ như thể “vợ tôi” trong lời nói của anh là đang nói đến chính họ vậy.

Tất nhiên chỉ tự mình tưởng tượng là điều không thể.

Trọng điểm là—

Ngay cả bức ảnh Hạ Linh Tễ đeo chiếc trâm cài áo đá ngọc bích kia, cũng bị lộ ra.

Không phải là có người dám chụp lén.

Mà là Hạ Linh Tễ căn bản chẳng chút kiêng dè nào, đêm đó liền cứ mặc nguyên bộ trang phục như thế đi dự một bữa tiệc.

Là cái loại bữa tiệc mà có truyền thông ở khắp nơi ấy.

Dưới camera độ phân giải cao, đây có thể gọi là bom nguyên tử!!!

“A a a a a a a, giới thiệu với các chị một chút, đây là Hạ Linh Tễ – người em yêu nhất nhất!!!”

“Mòe, lầu trên to gan đấy! Cẩn thận cái từ “người yêu” cũng bị mã hóa thành ** đấy.”

“Nếu “người yêu” biến thành **, thì có đổi thành “tiên sinh”, nếu cũng bị đổi thành **, thì có thể đổi thành “người đàn ông của tôi”,….. Tóm lại, nhóm Hạ phu nhân tuyệt đối không nhận thua! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”

“Mặc dù chỉ được cái mạnh miệng, nhưng cũng rất đã!!”

“Thật hâm mộ vị kia nhà Hạ tổng, có thể thật sự mạnh miệng mà huýt sáo*.”

*Hình ảnh 18+ ai ai cũng biết là gì =))))))

“Ấy…..Đây không phải là xe bus đến mẫu giáo sao, nhanh thả tôi sống, tôi vẫn còn là một cô bé ngây thơ!”

“Tôi mới lên tiểu học, không thể nghe cái này!”

“Không, không, không, tôi không có cách nào tưởng tượng ra được. Làm gì có người phụ nữ nào có thể xứng huýt sáo cho nam thần của tôi chứ. Là ai thì cũng đều làm bẩn đóa hoa cao ngạo của chúng ta!”

“Đúng, đóa hoa cao ngạo chỉ có thể nhìn từ xa, không thể xúc phạm.”

“Ai dám xúc phạm thần linh a a a a a a!”

“Tất cả đều không xứng!”

Chuyện Hạ Linh Tễ có vợ, fans vẫn chưa thật sự chấp nhận được đây là sự thật.

Đặc biệt là khi bức ảnh viên đá ngọc bích lộng lẫy này xuất hiện, khiến cho đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ càng trông lạnh lùng, hoa lệ, sâu thẳm mà thần bí, càng không giống người phàm trần, càng giống một vị thần cao cao không thể với tới.

*

Tần Mang ghi hình cả ngày, mãi đến 12 giờ đêm mới kết thúc.

Thẩm Uyển Âm dường như đã bỏ ra rất nhiều tiền chỉ để được nhét vào đây chụp vài bức ảnh đẹp, quay vài cái video đẹp, sau khi làm xong thì liền bỏ chạy mất dạng.

Thậm chí còn không tham dự bữa tiệc kết thúc theo thông lệ của tổ chương trình.

Tiểu Đồng trầm ngâm suy nghĩ: “Chẳng lẽ cô ta sợ để lại ảnh xấu hay sao?”

Tần Mang cũng đồng tình với quan điểm này.

Thẩm Uyển Âm hôm nay rất căng thẳng, sợ để lại hình ảnh không hoàn hảo trên hình, ngay cả chiếc quạt tròn trang trí che mất nửa dưới khuôn mặt cô ta cũng chưa từng được buông xuống.

Ghi hình hơn mười tiếng, Tần Mang còn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hoàn chỉnh của cô ta.

Tiểu Đồng cười hì hì: “Nếu là chị Mang Mang thì sẽ không bao giờ có cái loại đau não này, cho dù là bất cứ góc độ nào, vẫn cứ 360 độ không góc chết, đẹp điên đảo chúng sinh!”

Mặt khác, Mạnh Thính đang lướt weibo bên cạnh cô.

Sợ Thẩm Uyển Âm nửa đêm sẽ làm ra chuyện gì đó.

Nào ngờ, vậy mà lại lướt tới ảnh của Hạ tổng.

“Ấy, chồng em hôm nay đẹp chưa kìa!”

Đột nhiên nghe thấy Mạnh Thính nhắc đến chồng mình, Tần Mang mới chợt nhận ra, hình như mình đã quên mất cái gì đó.

Không biết Hạ Linh Tễ đã nhận được chiếc trâm cài chưa.

Giây tiếp theo.

Tần Mang liền nhìn thấy những gì cô muốn thấy trên chiếc máy tính bảng được Mạnh Thính đưa sang cho.

Người đàn ông trước nay luôn khiêm tốn, không chút cẩu thả, đột nhiên đeo một chiếc trâm cài áo hoa lệ mà xa hoa, toàn bộ khí chất của anh dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Bớt đi vài phần lãnh đạm cấm dục, mà thêm phần lộng lẫy cao quý.

Khi cô nhìn thấy bức ảnh, đáy mắt Tần Mang chợt lóe lên.

Đôi môi đỏ lạnh lẽo cong lên.

Đồ chó này.

Đeo chiếc trâm ngọc bích cô tặng đi rêu rao khắp nơi, mọi người đều nhìn thấy nó vậy mà cô lại là người cuối cùng được nhìn thấy.

Tính tình Tần Mang đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Bởi vì—

Cái câu “phong cách của vợ tôi” kia.

Cũng xem như anh tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức tiêu chuẩn của người đàn ông đã kết hôn, cho dù ở bất cứ đâu cũng đều phải thể hiện thân phận của một “người đàn ông đã có gia đình”.

Tần Mang còn lâu mới thừa nhận rằng mình bị lấy lòng rồi đâu.

Nghe Tiểu Đồng ở bên cạnh thì thầm khen ngợi “Á á á á, ngọt chết tui” “Hạ tổng quá men!” “Hạ tổng hôm nay đẹp điên!” “Ai nói Hạ phu nhân không xứng, tiểu yêu tinh đứng đầu giới giải trí and đóa hoa cao ngạo thật sự là một CP tuyệt vời!”

Suốt chặng đường trở về tới phòng khách sạn.

Tần Mang tắm rửa xong, lười biếng nằm trên giường lớn.

Chiếc váy ngủ lụa mềm mại mang từ nhà đến như làn nước biển trong xanh, xòe ra phủ lên tấm ga trải giường trắng như tuyết.

Lúc này mới mở điện thoại đang ở chế độ im lặng lên.

Tin nhắn wechat từ tài khoản đã ghim trên đầu.

Anh trai: [Gần đây muốn mua cái gì?] 

Tần Mang: “????”

Cô vốn tưởng ít nhất anh sẽ nói một câu cảm ơn.

Nào ngờ, vậy mà chỉ nói một câu như này.

Ý gì?

Đột nhiên nhớ đến tác phong hành xử “trao đổi tương đương” thường ngày của Hạ Linh Tễ.

Đây là….mỗi khi cô tặng quà, là nhất định phải có mục đích sao?

Tần Mang tức giận đến mức ngay cả đang rất buồn ngủ cũng phải bật dậy.

Trực tiếp ngồi dậy, gõ một dòng tin nhắn định gửi đi.

Đột nhiên dừng lại.

Rồi lại xóa đi toàn bộ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang lúc này không có chút cảm xúc nào, lạnh lẽo mà gõ chữ đổi thành—-

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Muốn một tòa núi đá quý, chính là loại mà em có thể đào quặng chơi mọi lúc mọi nơi. Chỉ cần dùng xẻng đào xuống một cái, liền có một viên đá quý, đỏ, trắng, vàng, xanh,…. đều muốn có đủ.]

Cô không tin Hạ Linh Tễ có thể đưa nó cho cô.

Dám mạnh miệng à!

Nào ngờ.

Lúc Tần Mang đang chuẩn bị say giấc nồng thì chợt nhìn thấy câu trả lời của anh.

Chỉ có một chữ.

Anh trai: [Được.]

Tần Mang gần như tỉnh giấc.

Làm ăn với Hạ Linh Tễ quả thực không hề lỗ vốn nha.

Chân trước vừa tặng anh một viên ngọc bích xanh, chân sau anh liền tặng cô một tòa núi đá quý!

Trước khi mơ mơ màng màng ngủ mất, Tần Mang nghĩ—

Cô không lỗ, nhưng hình như Hạ Linh Tễ khá lỗ nha.

Chẳng phải trước nay anh chưa bao giờ làm ăn thua lỗ hay sao?

*

Lúc này Thẩm Uyển Âm đã đá Chu Duyên ra khỏi phòng làm việc, sau lưng dựa vào Điện ảnh Phi Quân, từ lúc cô ta phô trương sự trở lại của mình, các tài nguyên về mọi phương diện thật sự là không thể ngờ tới.

Vệ Thấm cũng được cô đưa ra ngoài.

Ngoài ra còn có đoàn đội marketing mà Chu Duyên từng tự hào nhất.

Bây giờ cũng do Thẩm Uyển Âm làm chủ.

Có lẽ không ai có thể ngờ rằng, một nữ minh tinh năm ngoái còn như chó lạc ngoài đường, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lại có thể xoay người trở thành chủ nhân.

Trong tòa biệt thự to lớn.

Những ngón tay được bảo dưỡng càng trở nên tinh tế đẹp đẽ kia đang đùa nghịch với những bông hoa tươi.

Những bông hoa lần lượt được cắm vào bình mà không có chút vẻ đẹp nào.

Thẩm Uyển Âm tính toán thời gian, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: “Đi liên lạc với tổ tiết mục.”

Vệ Thấm lần này không giống như trước kia nữa, hoàn toàn nghe theo lời cô ta: “Được.”

Thẩm Uyển Âm cầm chiếc kéo vàng lên, cắt đi những cánh hoa hồng.

Vừa định tiếp tục cắm nó vào bình, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ cầm kéo cắt nát những cánh hoa hồng.

Những mảnh vụn tơi tả rơi đầy xuống bàn.

Lúc đầu cô ta không có dẫm Tần Mang trên weibo, là vì Thẩm Uyển Âm đã sớm quyết định sẽ liên lạc riêng với tổ chương trình, sẽ cắt đi những cảnh nổi bật của Tần Mang.

Vốn định chọn những cảnh xấu của Tần Mang giữ lại. Rồi khi chương trình được phát sóng, mọi người tự nhiên sẽ có sự so sánh.

Không ngờ Tần Mang lại không có bất cứ một cảnh xấu nào, ngay cả khi chạy, khi ngã xuống, lúc mà có thể dễ dàng bộc lộ ra những vẻ mặt xấu thì cô cũng đều là tươi tắn, đáng yêu.

Nghe thấy sự đồng ý của Vệ Thấm.

Thẩm Uyển Âm trực tiếp vứt cái kéo xuống.

Vệ Thấm cau mày, nhặt chiếc vũ khí sắc bén suýt đâm vào chị ta lên.

Từ sau khi phẫu thuật, tính khí Thẩm Uyển Âm ngày càng lớn, hoàn toàn không còn tác phong bình tĩnh như đứng trước máy quay, ngược lại cực kỳ nóng nảy, cáu kỉnh và bạo lực.

“Đã trao đổi rồi, chỉ để lại cho cô ta một số ít cảnh quay góc mặt. Như thế cũng không quá rõ ràng, cũng khiến người khác không tìm ra được điều gì sai.”

Vệ Thấm an ủi: “Hơn nữa, bây giờ em đẹp như vậy, cô ta lại còn không trang điểm.”

“Sau khi chương trình phát sóng, cứ vậy mà tự nhiên chèn ép cô ta.”

Thẩm Uyển Âm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt.

Đúng vậy.

Cô ta bây giờ có một khuôn mặt hoàn toàn hoàn hảo, Tần Mang dù có trang điểm đậm cũng chưa chắc đẹp hơn cô ta, huống chi còn không trang điểm.

Hơn nữa, địa vị của Điện ảnh Phi Quân đứng top 1 trong giới giải trí.

Ngay cả tổ chương trình [Ai mới là hung thủ?] cũng không thể làm trái mệnh lệnh của người đầu tư được.

Trùng hợp là, tập trước Nguyễn Kỳ Chước vì đi công tác mà không tham gia được, vì vậy rất tò mò về tình hình ghi hình tập đó.

Nên trực tiếp đi thẳng vào phòng biên tập để xem hậu kỳ.

Công ty của anh ta làm về một nền tảng phát sóng livestream, vì vậy anh ta chắc chắn biết hậu kỳ cần chỉnh sửa thế nào để thu hút được sự chú ý của mọi người.

Nhưng càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.

“Thời lượng lên hình của Tần Mang ít như vậy sao? Các anh cắt?”

“Vì sao đoạn này lại bị xóa đi? Khuôn mặt xinh đẹp như vậy cơ mà?”

“Còn có cái này nữa, đến mặt còn không nhìn rõ….”

“Này, có phải các anh đang nhắm vào Tần Mang không?”

“Lớn lên xinh đẹp thì xúc phạm gì tới các anh à?”

Nguyễn Kỳ Chước càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi dồn dập, khiến nhân viên hậu kỳ không nói nên lời.

Chỉ biết bất lực.

Nhỏ giọng nói: “Nguyễn tổng, ngài đừng gây khó dễ cho đám tiểu tốt chúng tôi nữa. Bên trên nói chúng tôi phải cắt thế nào, thì chúng tôi nhất định phải cắt như vậy.”

“Đờ mờ, có ý gì?”

“Có người muốn nhắm vào Tần Mang?”

Nguyễn Kỳ Chước đập bàn đứng dậy.

Những nhân viên xung quanh cúi gằm mặt xuống: Ồ, Nguyễn tổng đây đang là tức giận vì người đẹp sao?

Nguyễn Kỳ Chước biết những nhân viên này không thể giải quyết được sự việc, nên đã trực tiếp đi gặp tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn cũng không nói nên lời.

Ông cũng rất kỳ vọng chương trình của mình sẽ hot, và tất nhiên cũng muốn chỉnh sửa hậu kỳ thật tốt, nhưng….

Aiya.

Đã là người lăn lộn trong vòng này, luôn có rất nhiều điều bất đắc dĩ.

“Cho dù bất đắc dĩ, thì ông cứ nói đi, rốt cuộc là yêu ma quỷ quái ở đâu lại có thể một tay che trời như vậy?”

Nguyễn Kỳ Chước cười lạnh, che trời của ai không che, lại cứ đòi che trời của Hạ phu nhân.

Thấy Nguyễn Kỳ Chước nhất định phải làm rõ ràng chuyện này.

Tổng đạo diễn vội vàng đưa cho anh ta một tách trà, trấn an sự nóng nảy của anh ta, hạ giọng nhắc: “Chu tổng của Phi Quân, đừng nói đến tôi, cả cậu cũng không đắc tội nổi.”

Chu tổng cho dù là ở giới giải trí hay giới kinh doanh, cũng đều là người có tiếng tăm vang dội.

Hiện tại, có nhân vật lớn nào trong vòng này lại không kính cẩn gọi ông ta một tiếng “Chu tiên sinh” thể hiện sự tôn trọng.

Có một số người không dễ dàng bị xúc phạm.

Điện ảnh Phi Quân?

Nguyễn Kỳ Chước cuối cùng cũng hiểu tại sao tổng đạo diễn lại sợ chết khiếp như vậy.

Hơ hơ hơ.

Ông ta sợ.

Nhưng vị kia không sợ.

Nguyễn Kỳ Chước gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi mở điện thoại lên trước mặt đạo diễn.

Đạo diễn hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Nguyễn Kỳ Chước mặt không có cảm xúc gì: “Gọi viện binh, vị thần có bàn tay vàng không ai buff bằng.”

Đạo diễn: “???”

Ông ta sợ lại xảy ra chuyện gì đó, dù sao trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.

“Cậu bình tĩnh đi, chỉ có một tập này thôi. Tập sau, tập sau sau nữa, tất cả các tập sau này, nhất định sẽ bù đắp của cô Tần, được không?”

“Không được.”

Nguyễn Kỳ Chước đã gọi đi, nghiêm túc nói: “Tần Mang tuyệt đối không thể chịu bất cứ một chút ấm ức nào, nếu không sẽ càng đáng sợ hơn so với việc đắc tội Chu tổng, hiểu chưa?”

Đạo diễn: “……”

Ý gì đây?

Mòe nó, ai ai cũng có người chống lưng sao??

Dựa vào đâu mà ông ta không có?

Tức giận!!!!

Thấy không có ai trả lời, Nguyễn Kỳ Chước liền bấm số của thư ký Tùng.

Lần này có người nghe.

“Nguyễn tổng, chào buổi trưa, ngài…..” có chuyện gì sao?

Nguyễn Kỳ Chước không đợi anh ta nói xong, liền bắt đầu bla bla cáo trạng: “Nói với sếp của công ty anh, vợ của anh ấy bị người ta bắt nạt!”

Tay thư ký Tùng run lên, cầm điện thoại không chắc: “Phu nhân bị bắt nạt?”

Chứ không phải phu nhân bắt nạt người ta?

“Hạ tổng đang có cuộc họp quốc tế quan trọng. Ngài cứ kể chi tiết với tôi.”

Thư ký Tùng nhìn qua Hạ Linh Tễ lớp cửa kính, khuôn mặt anh lạnh lùng, cực kỳ tập trung vào cuộc họp.

Mặc dù bây giờ anh ta cảm thấy địa vị của phu nhân ở trong lòng Hạ tổng có lẽ quan trọng hơn.

Nhưng—

So với sự quan trọng của cuộc họp quốc tế lần này.

Anh ta không dám đánh cược.

*

Sau khi ghi hình xong chương trình [Ai mới là hung thủ?], Tần Mang liền không thèm để ý tới sau đó, càng không biết chương trình mình cực khổ ghi hình suýt chút nữa đã bị cắt đi hết.

Ngay lập tức phải đi chụp ảnh cho một tạp chí thời trang hàng đầu quốc tế.

Sau khi chụp xong, trước khi Tần Mang rời đi, liền nói với người phụ trách một tiếng, sau đó cầm đi một khẩu súng đồ chơi rất giống thật.

Là đạo cụ khi chụp ảnh.

So với khẩu súng nhỏ màu bạc được dùng trong [Kinh Hoa Cựu Mộng] thì khẩu súng này càng chân thực hơn.

Ngay cả trọng lượng cũng giống như thật.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Linh Tễ đeo chiếc trâm ngọc bích xanh kia.

Trong đầu cô đã hiện lên một hình ảnh.

Hừ!

7 ngày 7 đêm trên du thuyền lần trước, đã để Hạ Linh Tễ chiếm hết ưu thế sân nhà với bổn tiên nữ, lần này—–

Cô muốn đòi lại tất cả!

Mà khẩu súng này, chính là đạo cụ tốt nhất.

—————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu sư tử: Hạ nghèo nghèo chuẩn bị tinh thần cho tốt, bổn tiên nữ sẽ báo thù 7 ngày 7 đêm!!