Con Rể Quyền Quý

Chương 2907



Chương 2909

Mà bức tường cây này cũng bị nứt, gấy.

Lại nhìn qua Thiên Nhã Trúc, sắc mặt của bà ta trắng bệch, khóe môi còn có vết máu, vừa rồi vì muốn gia cố cho bức tường cây này, tương đương với việc đã nhận một thương tổn do Diệt Thế Ma Kiếm bạo phát ra ở phạm vi rìa, tuy nhiên so với thương tổn ở khu vực trung tâm thì chênh lệch rất xa, nhưng như cũ vẫn khiến cho bà ta bị nội thương, thương tổn do Diệt Thế Ma Kiếm gây ra này thật đúng là quá kinh khủng.

Bức tường cây kia tản ra, đám cây cối lại khôi phục nguyên dạng, phủ thành chủ hiện ra trước mắt mọi người, vốn dĩ một phủ thành chủ xa hoa, lúc này đã trở nên trống không, không nhìn ra dấu vết của bất kỳ một công trình kiến trúc nào †ồn tại, tất cả đều bị kiếm khí mạnh mẽ kia phá hủy.

Diệt Thế Ma Kiếm, một chữ Diệt đã đủ chứng minh tất cả…

Mọi thứ trở nên yên ổn trở lại.

Ánh sáng tím trên khắp bầu trời dần biến mất, nhìn lại chiến trường, Trương Thác và Trân Hữu Thừa đứng nhìn nhau.

Bốn chiến linh ở phía sau Trương Thác dần biến mất hẳn, nhưng mặc dù những anh linh đứng phía sau Trần Hữu Thừa đã không thể nhìn thấy rõ lúc, ẩn lúc hiện, nhưng dù sao thì vẫn còn tồn tại.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thiên Nhã Trúc hiểu được, Trương Ức Thùy này thua rồi, chuyện này cũng đã nằm trong dự tính. Trần Hữu Thừa là một cường giả nổi tiếng được nhiều người tín nhiệm, ông ta đã sớm vượt qua cấp bậc tôn chủ rồi.

E rằng đi khắp bốn khu vực lớn này cũng không có một ai có thể đánh một trận như vậy với Trần Hữu Thừa. Với tuổi tác của Trương Ức Thùy này mà có thể đấu với Trần Hữu Thừa một trận như thế đã là rất tốt rồi, thử hỏi trong thế giới này làm gì còn người nào trẻ tuổi có thể làm được như vậy nữa chứ?

Trần Thanh Sơn thấy vậy thì cười ha hả, mở miệng nói: “Thiên Nhã Trúc, tên vãn bối ở bên cạnh bà này cũng kiêu ngạo quá rồi. Hôm nay lão tổ nhà tôi sẽ dạy nó cách làm người. Về sau ấy, thanh niên trẻ tuổi các cậu vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn…”

Trần Thanh Sơn mới nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, hai mắt trừng lớn, kinh ngạc hô một tiếng: “Cái gì?”

Thiên Nhã Trúc cũng vậy, sắc mặt bà ta bắt đầu thay đổi, nhìn cảnh tượng trước mặt cảm thấy không thể tin được.

Đứng ở chỗ Trần Hữu Thừa, những anh linh lập lòe phía sau lưng ông ta cũng không biến mất, nhưng cơ thể to lớn cao đến bốn mươi tám mét kia lại bị chém đứt làm đôi!

Trên gương mặt của những vị anh linh thấp thoáng lộ ra vẻ đau khổ, đôi mắt Trần Hữu Thừa cũng trở nên cứng đờ.

Anh linh là thứ gì chứ? Đó đều là do các cường giả có trình độ cao nhất đương thời ngưng tụ lại sau khi chết mới thành, quá trình hình thành một anh linh đều vô cùng khó khăn.

Anh linh không phải là vật thể sống, không ai biết sau khi anh linh bị tiêu tan sẽ đi đâu, bởi vì chưa có ai từng thấy anh linh bị tiêu tan cả.

Nhưng hôm nay, anh linh phía sau lưng Trần Hữu Thừa cứ như vậy biến mất trước mắt bọn họ.

Khi anh linh phía sau Trần Hữu Thừa bị chém ở thắt lưng bắt đầu tiêu tan, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, hốc mắt, mũi và tai của Trần Hữu Thừa.

Cường giả khống linh, anh linh là tất cả đối với ông ta, khi đạt đến cảnh giới như Trần Hữu Thừa, tất cả mọi thứ của ông †a đều có liên quan mật thiết đến anh linh, dường như ông ta và anh linh đã chung một nhịp thở. Ông ta đã đến tuổi phải lên trời từ sớm rồi, nhưng anh linh đã giúp ông ta có thể sống tới bây giờ.

Thanh kiếm của Trương Thác đã tiêu diệt anh linh của Trần Hữu Thừa!

Cảnh tượng như vậy, Thiên Nhã Trúc và Trần Thanh Sơn đều đã nhìn thấy, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh linh lại bị chém như vậy, nhưng hiện tại, chuyện như vậy thật sự đã xảy ra trước mặt bọn họ.

Trương Thác còn không thèm liếc mắt nhìn Trần Hữu Thừa lấy một cái, sau khi thanh kiếm được vung ra, Trương Thác đã biết trước kết quả rồi.

Phía sau Trương Thác, một bóng người màu vàng xuất hiện rồi lại lập tức biến mất.