Con Rể Quyền Quý

Chương 2532



Ở ngay trước mặt nhiều người, ngài Ngưu bị Trương Thác từ chối như thế, ông ta mất hết mặt mũi, sắc mặt có chút không dễ nhìn, sau đó nhanh chóng ổn định lại.

“Được, đi thẳng về thẳng, tôi thích, vậy tôi sẽ nói rõ, người phụ nữ kia biết mấy thứ không nên biết, tôi muốn cô ta chết”

“Ö” Trương Thác nghiêng đầu vẻ mặt tò mò nhìn ngài Ngưu.

“Cho nên?”

Ngài Ngưu hít sâu một hơi, cố nén tức giận trong lòng, tiếp tục nói.

“Cho nên tôi hy vọng cậu không nên nhúng tay vào chuyện này”

Trương Thác nhún vai.

“Ngài Ngưu đúng không, đầu óc ông có vấn đề hay là mắt mù hả?”

Một câu kia của Trương Thác khiến ngài Ngưu vẫn luôn nhẫn nại đột nhiên bạo phát, gương mặt già nua của ông ta nhất thời trầm xuống.

“Cậu có ý gì?”

“Ý tứ của tôi rất đơn giản, tôi nhúng tay vào chuyện này ư?

Cái gì gọi là tôi nhúng tay? Người của ông cứng rắn xông đến cửa nhà tôi, sau khi bị tôi đuổi đi thì ông lại phái hai mươi sáu người đến muốn lấy tính mạng của tôi, từ đầu đến cuối, ngay cả cửa tôi cũng không đi ra, ông lại nói tôi nhúng tay vào? Tôi hỏi ông, không phải đầu óc ông có vấn đề thì là gì?”

“Ranh con, cậu!” Ngài Ngưu siết chặt tay, một tầng khí từ trên người ngài Ngưu bộc phát, những người mà ông ta dẫn đến tỏ vẻ muốn ra tay.

Ngài Ngưu đã ở biên giới nổi giận đột nhiên hít sâu một hơi, đưa tay ngăn cản thuộc hạ, trầm giọng nói.

“Được, nếu như cậu không nhúng tay vào chuyện kia, vậy thì việc này dễ làm, chuyện lần này coi như tôi nợ cậu một nhân tình, chúng ta đi”

Ngài Ngưu quay người vung tay dẫn mọi người rời đi, nếu không phải gần đây có áp lực do thế lực mới mang tên Đảo Quang Minh tạo thành, ngài Ngưu thề, chính mình nhất định phải theo người trước mắt này liều chết. Nhưng áp lực mà Đảo.

Quang Minh mang đến cho ông ta quá lớn, truyền thuyết tổ chức này còn có một Chí Tôn, không biết là thật hay giả, nếu như là thật, như vậy chính mình ở thành Bắc Hà này, địa vị dưới một người trên chục ngàn người khó mà bảo toàn.

“Khoan đã!” Trương Thác chậm rãi lên tiếng, gọi đám người ngài Ngưu đang chuẩn bị rời đi kia.

“Sao thế?” Ngài Ngưu quay đầu, giọng điệu đột nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa.

Trương Thác mỉm cười đáp.

“Ông phái người xông vào nhà của tôi, chuyện này coi như xong ư? Sao cũng phải để lại ít đồ chứ?”

Ngài Ngưu siết chặt tay.

“Để lại đồ? Cậu muốn gì?”

“Đơn giản thôi” Thân hình Trương Thác lóe lên, một giây sau, hai người bên cạnh ngài Ngưu đã ngã xuống đất, thi thể tách rời, hai người kia cách ngài Ngưu gần nhất.

Ngay sau đó thân hình Trương Thác lại quay về chỗ cũ.

Ngài Ngưu nhìn thấy hai người cạnh mình gần nhất ngã xuống, trong lòng ông ta rất rõ ràng, người này đang hướng về phía mình thị uy, cậu ta giết chết hai người gần mình nhất, chính là muốn nói với ông ta, nếu như cậu ta muốn thì giết ai cũng được, bao gồm cả ông ta.

Ngài Ngưu hít sâu một hơi, mức độ cuồng vọng của người đàn ông trước mắt này vượt qua sức tưởng tượng của ông ta, ông ta không muốn gây chuyện, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là người kia không muốn.

Nếu như bị người ta cưỡi lên đầu còn có thể nhẫn nhịn, như vậy ngài Ngưu cũng không phải là ngài Ngưu nữa rồi.