Côn Luân

Chương 44: Lục hoa diệu thuật



Trong lúc Lương Tiêu ngóng nhìn, A Thuật cùng A Lý Hải Nha đã thúc ngựa vượt lên. A Lý Hải Nha huơ roi ngựa chỉ:

- Kia chính là hai thành Tương Phiền đấy!

Lương Tiêu nói:

- Chỉ là hai tòa thành tầm thường, vì sao công mãi vẫn không hạ được chứ?

A Thuật nói:

- Từ khi đại tướng người Tống là Nhạc Phi thu phục Nhạc Dương đến nay,trong vòng một trăm ba mươi năm qua, người Tống đã khổ tâm trù hoạch cho Tương Phiền. Đến thời của Oa Khoát Đài đại hãn, kể cả những danh tướnglớn cũng phải chắp tay cung kính những trọng binh thủ vệ của Giang Hán.Bọn chúng lại càng dốc thêm quốc lực, nhiều lần mở rộng Tương Dương,không nói đến chuyện thành trì vững chắc, thế gian hiếm thấy, lại thêmbinh tốt lương đủ, vũ khí công thủ nhiều đến ba mươi tư khố. Theo như Bá Nhan nguyên soái và Sử Thiên Trạch suy đoán, nếu không thể công pháđược tường thành thì gần như Tương Dương có khả năng chống đỡ đến hơnhai mươi năm, nhưng nếu chỉ dựa vào những phương pháp công thành bìnhthường thì căn bản không thể phá nổi.

Lương Tiêu bảo:

- Nói như vậy, hai bên chỉ có thể lưỡng bại câu thương hay sao?

A Lý Hải Nha thở dài:

- Điều đó cũng không khác biệt lắm. Cách duy nhất hiện tại chỉ có thể làcắt đứt viện trợ của hai thành từ bên ngoài, làm tiêu hao lương thảo vàvũ khí tích trữ bên trong. Quân ta sớm đã củng cố được Lộc Môn Sơn, lạibố trí thêm rào cọc tại Quán Tử Sơn, năm rồi đồng loạt tiến kích, đánhbại bọn Tống nhân, xây đài thật vững nơi trung lưu Hán thủy, ngâm bảykhối cự thạch vào nước, dàn thành thủy trận, tại Vạn Sơn, Bách TrượngSơn, Hổ Đầu Sơn, Hiện Sơn hợp thành một đường, lại xây nơi bờ tây Hánthủy một tòa thành mới. Hiện nay hai thành Tương Phiền, cả đông tây nambắc, trên thủy trên bộ đều đã bị tuyệt viện cả rồi.

Hắn nói tới đây, lại hướng về A Thuật hỏi:

- Ta trên đường có nghe nói Tống quân đến tiếp viện cho Tương Phiền?

A Thuật gật gật đầu. A Lý Hải Nha cười nói:

- Hơn phân nửa đã bị ngươi giết đến một mảnh giáp cũng không chừa!

A Thuật lạnh nhạt hỏi:

- Phạm Văn Hổ kia là con rể của Cổ Tự Đạo à?

A Lý Hải Nha đáp:

- Đúng vậy!

A Thuật cười lạnh nói:

- Hắn cùng cái tên Hạ Quý kia, chưa đánh đã bỏ chạy mất, thật so vớichuột còn lanh lợi hơn. Sao không phái Trương Thế Kiệt và Lý Đình Chi đi chứ? Hại ta uổng công xuất binh cả buổi, lại chẳng có đất dụng võ.

A Lý Hải Nha cười nói:

- Nếu không có cái đám vô dụng này, bọn ta sao có thể dễ dàng vây khốn Tương Dương như thế?

A Thuật lặng im một lúc rồi đáp:

- Nói không sai, người Tống chính là càng ngày càng kém đi. Năm đó tạiHợp Châu, ta còn gặp gỡ được vài tên có đảm khí, hôm nay lại cùng mấytên vô dụng này đánh nhau, thật khiến người ta nhụt chí mà.

Lời thốt ra ẩn vẻ quạnh hiu.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều tản ra khỏi đại doanh Nguyên quân. A Lý Hải Nha an trí cho Lương Tiêu ở tại trong trướng của mình, gọi tới một đại phutốt nhất, lại tìm ra được hai nữ tử tòng quân hầu hạ A Tuyết đắp thuốcthay quần áo. A Tuyết da thịt vỡ tóe, máu hòa vào y sam bện lại một chỗ, không thể nào cởi ra, chỉ có thể dùng dao cắt nát rồi dùng từng khốitừng khối nước nóng mà làm tan đi khối máu khô cứng ấy.

Nước vừathấm lên miệng vết thương, A Tuyết nhất thời bật ra tiếng kêu thảmthiết. Lương Tiêu cố nhịn cơn nhói lòng, ôm lấy nàng nhỏ giọng an ủi. ATuyết sợ hắn lo lắng, đành cắn răng giấu lệ, liều mình chịu đựng. Hai ảSắc Mục nữ tử kia nhìn thảm trạng khắp người nàng, cũng rơi nước mắttheo, hai tay không ngừng run rẩy, càng làm tăng thêm đau đớn cho ATuyết. Lương Tiêu đành phải tự mình động thủ xé áo tra thuốc, trong lòng càng hận bọn Vân Thù đến không thể hận hơn được nữa.

Chẳng mấychốc, bọn người Thổ Thổ Cáp đã đuổi kịp trở về, liếc thấy A Tuyết trongbộ dáng như thế, kinh nộ đan xen, cả thảy đều chửi bới om sòm. LươngTiêu không muốn mọi người quấy rầy đến A Tuyết bèn đuổi bọn họ ra ngoàitrướng, nghiêm mặt nói:

- Bảo các ngươi trị thương tại đại doanh, sao lại không tuân theo mệnh lệnh của ta?

Mọi người ngơ ngác, Thổ Thổ Cáp gạt nước mắt nói:

- Bá Nhan nguyên soái đã đồng ý rồi.

Lương Tiêu nói:

- Lần này bỏ qua, lần sau nếu còn trái lệnh…

Hắn lấy một tay ra dấu, trầm giọng nói:

- Bất kể là ai, đều chém không tha.

Mọi người đồng thanh đáp ứng. Lương Tiêu mới gật đầu nói:

- Các ngươi trong người đều có thương tích, tất cả hãy đi nghỉ ngơi đi,trước khi vết thương lành, không được phép loạn động đấy.

Mọingười chỉ đành tản đi nơi khác. Thổ Thổ Cáp lưu luyến không nỡ rời khỏi, vừa đi được vài bước lại ngoảnh đầu, hướng sang bên này nhìn quanh.

Ngày kế, Lương Tiêu nhờ người mang tro cốt của Triệu San về Hoa Âm, còn bảnthân cả ngày bên cạnh A Tuyết, chăm nom cho thương thế của nàng. Đại phu chữa bệnh vốn xuất thân là ngự y, lâu ngày ở trong quân đội, đối vớinhững vết thương về da thịt vô cùng rành rẽ, dùng thuốc khá chính xác.Sau sáu bảy ngày chạy chữa, A Tuyết đã dần dần tỉnh táo, miệng vếtthương đã bắt đầu kéo da non, có điều gân cốt cả người còn đau đớn, khómà rời giường được.

Lương Tiêu liền hao phí tâm tư, nghĩ ra vàicâu chuyện vui lúc xưa kể cho nàng nghe, khiến cho A Tuyết hợp ý cườitươi không ngớt, hầu như mọi đớn đau đã quên đi, chỉ cảm thấy nếu như có thể vĩnh viễn được thế này, thì cho dù có bị roi quất thêm nhiều lầnnữa cũng không sợ.

Chớp mắt đã qua hơn một tháng, một hôm línhcanh truyền lệnh, nói Bá Nhan triệu kiến. Lương Tiêu theo lính canh phía trước đi đến đại trướng của Nguyên soái. Vén lều đi vào, chỉ thấy BáNhan hai tay chắp ra sau, đang nhìn lên tấm địa đồ trên tường, ngheLương Tiêu tiến đến, cũng không quay đầu lại.

Lương Tiêu ngây người cả nửa ngày, dần cảm thấy mất kiên nhẫn, vừa định rút lui, chợt nghe Bá Nhan cười ha hả, quay người bảo:

- Đã lâu không gặp, ngươi lại trở thành một kẻ vội vàng như thế sao?

Hai người vốn xa cách đã lâu mới gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, tâm tình phứctạp khó giải. Lương Tiêu nghĩ đến người này chính là đệ tử của TiêuThiên Tuyệt liền không khỏi oán hận, nhưng thiết tưởng hắn cũng chính là sư huynh của mẫu thân, lại không khỏi sinh ra chút cảm giác ấm áp.

Bá Nhan cũng nhìn ra tâm ý của hắn bèn chuyển sang chủ đề khác, chỉ lên bức địa đồ trên tường hỏi:

- Lương Tiêu, ngươi có biết đây là gì không?

Lương Tiêu đáp:

- Là bản đồ địa lý núi sông của Đại Tống.

Bá Nhan mỉm cười, ngón tay chỉ lên đất Tương Phiền nói:

- Một khi Tương Phiền bị phá, đại quân của ta lập tức có thể xuôi theoHán Thủy, mau chóng đổ vào đại giang, băng qua Giang Nam, lướt qua NgạcChâu rồi sau đó với trăm vạn tàu lớn, xuôi dòng về hướng đông, quét sạch Đại Tống, tiếp lấy Lâm An.

Ngón tay hắn theo đường sông mà di chuyển, dừng lại phía trên Lâm An, thở dài thườn thượt:

- May mà ngươi đã cứu được A Lý Hải Nha trở về, cái này gọi là “Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu”, nếu thiếu đi hắn khác nào đã chặt đứt mộtcánh tay của ta, ngày sau công diệt Đại Tống có thể sẽ gian nan hơn gấpnhiều lần!

Dứt lời hắn bước dạo hai bước, chắp tay nhìn trời, sắc mặt khi sáng khi tối, tựa như gặp phải một vấn đề thập phần khó xử, rất lâu sau mới quay đầu lại, chăm chú nhìn Lương Tiêu bảo:

- AThuật vì mến ngươi kiêu dũng đã tiến cử ngươi đến Khâm Sát doanh dướitay hắn để làm bách phu trưởng, hôm nay ta đã đồng ý, ngươi hãy gắng màlàm cho tốt. Nhớ kỹ, làm một tướng quân giỏi so với luyện võ công caocàng không dễ dàng đâu!

Vừa nói vừa gỡ nhẫn bạch ngọc xuống trao cho hắn, lại tiếp tục nói:

- Ngày sau nếu gặp chuyện khó xử, hãy đến tìm ta, chỉ cần không phạm vào quân kỷ quốc pháp, ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Lương Tiêu khuôn ngực nóng ran, hai tay tiếp lấy. Bá Nhan hỏi qua một chút về thương thế bạn bè hắn, lại cảm thấy không có việc gì khác để phân phó,liền lệnh cho hắn trở về, lập tức chuyển đến Khâm Sát doanh.

Lương Tiêu trở lại nơi ở, đem mệnh lệnh của Bá Nhan nói cho A Tuyết nghe, đểnàng ở lại trong trướng của A Lý Hải Nha mà dưỡng thương. A Tuyết tronglòng tất nhiên không muốn, nhưng biết quân lệnh như núi, không thể cưỡng lại. Đêm ấy, Lương Tiêu chuyển vào Khâm Sát đại doanh, tiếp nhiệm chứcBách phu trưởng.

Khâm Sát doanh chính là kỵ binh tinh nhuệ nhấttrong Nguyên quân, có từ thời cháu của Thành Cát Tư Hãn là Bạt Đô kiếnlập Khâm Sát Hãn Quốc, trong đó có những Sắc Mục nhân như Khâm Sát, ATốc, Oát La Tư, Hung Gia Lợi; sau này cũng có pha tạp chút máu huyết của người Mông Cổ, tóc vàng mắt xanh, từ nhiều nơi hợp lại, tất cả đều nhân cường mã tráng, nhanh nhẹn và hung mãnh dị thường. Lương Tiêu trong đám người Hán cũng được kể như có vóc người cao lớn, nhưng khi đến doanhtrung này rồi thì cũng trở nên tầm thường mà thôi.

Tổ phụ của AThuật là Tốc Bất Đài từng cùng Triết Biệt, Bạt Đô hai lần tây chinh,dương oai Tuyệt vực. Đám binh sĩ trong Khâm Sát doanh này đều rất kínhsợ A Thuật nhưng lại xem thường Hán nhân. Trước tiên là vì không thôngngôn ngữ, thứ hai là do dựa theo luật lệ Đại Nguyên, Sắc Mục nhân tuythấp hơn người Mông Cổ nhưng lại cao hơn Hán nhân, địa vị của họ vìkhông bằng người Mông Cổ nên thiết tưởng có thể lấy lại thể diện trênmình người Hán, cho nên khi gặp một trọng thần danh tướng như Sử ThiênTrạch cũng không thèm xuống ngựa hành lễ. Thêm vào đó bọn họ tác chiếnkiêu dũng, trong ba quân chiếm số đông, dựa vào công lao càng thêm hoành hành bá đạo, chẳng chịu để Hán quân vào mắt.

Lương Tiêu trong bộ dáng của người Hán, lại bị phái đến nơi Khâm Sát doanh này, hơn nữa lại đến với thân phận bách phu trưởng khiến cho bọn binh lính Khâm Sát vôcùng khó chịu, ngấm ngầm thương nghị với nhau tìm cách gây khó dễ chohắn.

Đến ngày kế, Lương Tiêu theo lệ xuất trướng điểm binh, tù và thổi ba hồi vẫn không thấy một người tới báo. Hắn không rõ nguyên do,trong lòng kinh ngạc: “Bọn họ không nghe hiệu lệnh của ta hay sao? Nếumuốn thi hành quân pháp, thì cứ đem trăm tên gia hỏa này ra chém đầu,nhưng như thế chẳng phải bách phu trưởng ta sẽ trở thành kẻ lạm sát haysao?”

Cùng lúc này, những đội ngũ tướng sĩ khác đã hoàn thànhxong phần huấn luyện buổi sớm, đều kéo đến xem nhiệt náo, vây quanhLương Tiêu mà chỉ chỉ trỏ trỏ, hi hi cười nhạo, dùng ba cái thứ tiếng xí xô xí xào kêu réo ầm ĩ. Lương Tiêu một mình một bóng đứng giữa nơi ấy,tiến lùi không xong, xấu hổ vô cùng, ngôn ngữ đối phương lại không cáchnào nghe hiểu được, cũng chẳng biết vì sao lại thành ra thế này. Im lặng cả nửa ngày, hắn chỉ đành siết quyền nén giận, không nói lời nào trởvào trong trướng.

Khâm Sát tướng lãnh lập tức đem việc này bẩmbáo lên A Thuật, kể xấu phóng đại về Lương Tiêu. A Thuật để cho LươngTiêu vào một địa phương như thế, cố ý muốn làm cho hắn tiêu tan ngạokhí, nghe vậy chỉ cười trừ, nghĩ ngợi rồi nói: “Để xem tiểu tử này xửtrí ra sao?”

Ai ngờ tới hai ngày sau, Lương Tiêu vẫn không xuấttrướng triệu binh, đám binh sĩ Khâm Sát kia vốn cũng không định đi tậpluyện, chỉ thêm mừng rỡ lười nhác ngủ nướng, lũ binh sĩ trong đội ngũcủa hắn càng thêm đố kỵ. Những tướng lãnh Khâm Sát khác cũng vô cùng bất mãn, lại đến dưới trướng của A Thuật, nói Lương Tiêu vô dụng, không thể cầm binh.

A Thuật nghe nói Lương Tiêu mãi không lộ diện, cũngcảm thấy kinh ngạc, suy đi nghĩ lại đành để cho chúng tướng lãnh luixuống, bảo rằng nếu ngày mai mà Lương Tiêu vẫn không có động tĩnh gì thì chính mình sẽ có chủ trương. Chúng tướng nghe lệnh, vui mừng rời đi.

Đến buổi tập sớm ngày thứ ba, Mông Cổ đại doanh tù và thổi vang, các bộnhân mã đều xuất trướng, nhưng trong doanh của Lương Tiêu vẫn chẳng chút động tĩnh. Chúng quân sĩ sớm nhận được tin tức, quyết tâm đuổi LươngTiêu đi, người người đều nằm sấp trên giường, rụt đầu trùm chăn say ngủ, những tướng lãnh của các đội ngũ khác đều phái thám tử đi rình trộm,chỉ chờ tới khi buổi luyện tập sáng sớm này trôi qua sẽ lập tức đi bẩmbáo cho A Thuật, để hắn đổi tướng.

Hồi hiệu lệnh thứ hai sắp sửathổi lên, bọn thám tử cực kỳ cao hứng, chỉ đợi ba tiếng lệnh dừng là lập tức đi bẩm báo. Trong lúc ấy bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa vanglên, hai mươi con tuấn mã hùng hổ xộc vào trong doanh. Lương Tiêu thúcngựa lên trước, tay cầm một chuỗi dây xích tam trảo thiết câu, thiếtliên làm đầu, đâu dính vào cổ trước của sáu con chiến mã, mỗi con chởtheo một cái thùng gỗ được bịt kín, chẳng biết chứa đựng thứ gì. Nămngười phía sau hắn, tay đều kéo theo thiết câu.

Bọn thám tử cònchưa hiểu đã phát sinh sự tình gì đã thấy Lương Tiêu bắn ra thiết câumóc lên đỉnh lều. Năm người khác y cách làm theo, thiết liên trong tayđều lần lượt ném đi, đem hơn hai mươi đỉnh lều cả thảy móc vào trong.

Lúc này, Lương Tiêu vung roi ngựa lên, sáu người đồng thời quất ngựa. Lũngựa đau đớn, chạy như điên về bốn phía. Chẳng mấy chốc, hơn hai mươiđỉnh lều bốc lên khỏi mặt đất. Bọn binh lính Khâm Sát đương ngủ mê ngủmệt tức thì lộ ra giữa ban ngày, ai nấy dụi dụi mắt, ngơ ngác ngồi dậy,nhìn quanh bốn phía chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Chợt thấy chiến mã đang lồng lộn, Lương Tiêu mở ra một cái thùng gỗ lớn, nhất thời xú khí ngậptrời, trong thùng chính là phân và nước tiểu của người trộn gia súc.

Bọn quân sĩ còn chưa biết ất giáp gì, phân đã nhằm đầu nhằm mặt bọn chúngrải tới, uế vật bắn tung tóe đến từ mọi hướng, bên trong còn có giòi bọlúc nhúc. Mặt khác năm người theo cách đã định, trong chớp mắt công phukhiến cho Khâm Sát binh sĩ không một ai may mắn thoát khỏi. Bọn quân còn chưa hết ngây ngốc, Lương Tiêu cũng chẳng thèm quay đầu lại, dẫn đámngười mau chóng bỏ đi, để lại sau lưng một trăm người, đứng có ngồi có,cả người đầy phân, ngây đơ tại đương trường. Những quân sĩ Khâm Sát khác hay được tin tức đều kéo đến xem, càng làm cho mấy tên quân sĩ này xấuhổ cơ hồ muốn chui xuống đất, mối hận hôm nay dành cho Lương Tiêu khắcsâu đến tận xương tủy.

Đến lúc này, Khâm Sát tướng sĩ không thểkhông kinh nộ. Bọn họ ở nơi xa xứ, cả người lẫn địa hình đều hoàn toànkhông quen biết, đối với nhau cực kỳ đoàn kết để phòng sự khi nhục củangoại tộc. Một người mà chịu nhục chẳng khác nào lây nhục đến toàn quân. Dưới cơn giận dữ, bọn họ thương mâu đều rút hết cả ra, leo lên tuấn mãtruy tìm Lương Tiêu. Ai ngờ kiếm khắp cả doanh, cũng chẳng thấy bóngdáng hắn đâu, chỉ làm cho cả đại doanh Nguyên quân càng thêm nhốn nháohơn, thậm chí làm kinh động đến cả Bá Nhan. Bá Nhan lệnh cho A Thuật lập tức xử trí, không để nhiễu loạn lòng quân.

Đám đông Khâm Sáttướng lãnh đang cơn phẫn nộ, tìm đến trướng của A Thuật, yêu cầu nghiêmtrị Lương Tiêu. A Thuật chẳng ngờ Lương Tiêu lại áp dụng cái loại biệnpháp này, trong lòng có chút tức giận, hối hận đã không nghe lời A LýHải Nha, cùng nhau làm tiêu tan đi nhuệ khí của Lương Tiêu. Nhưng hắnđường thời là danh tướng, cũng không thể phủi bỏ trách nhiệm, bèn đemmọi tội lỗi dùng người tắc trách ấy của Lương Tiêu toàn bộ nhận lãnh vềphía mình. Khâm Sát tướng lĩnh đối với A Thuật cực kỳ kính trọng, thấyhắn bảo như vậy, cũng không dám nói gì nữa, chỉ một mực thỉnh cầu điềuLương Tiêu đi nơi khác.

Thật ra A Thuật lại có ý niệm khác trongđầu: “Lương Tiêu có vẻ không phải hạng ném đá rồi bỏ chạy. Thôi, để xemxem hắn còn có hậu chiêu gì nữa.” Nghĩ đến đây, ngoài miệng thì đáp ứngnhưng lại cố ẩn nhẫn trong lòng không lộ ra. Chúng Khâm Sát tướng lãnhđược hắn đáp ứng, cơn giận tuy đã nguôi ngoai nhưng vẫn còn âm ỉ.

Nói là nguôi ngoai, thật ra lại ngấm ngầm lên kế hoạch, nhất định phải giết chết Lương Tiêu để báo mối hận bị làm nhục. Sáng hôm sau, đội binh lính Khâm Sát hơn trăm tên của Lương Tiêu đều dậy thật sớm, cưỡi ngựa trữtên, lập trận thế để đề phòng Lương Tiêu lại chơi khăm lần nữa.

Trong phút chốc, ba hồi tù và đã thổi vang, nhưng Lương Tiêu lại chẳng hềxuất hiện, mọi người tinh thần uể oải, cả thảy đều mắng to Lương Tiêu là đồ hèn nhát rắm chó. Chính đang lúc chửi sướng miệng, chợt nghe tiếngvó ngựa vang lên, trong làn bụi mờ mờ xuất hiện sáu kỵ nhân mã, hốtnhiên phóng nhanh đến gần, chỉ thấy Lương Tiêu cùng Thổ Thổ Cáp ghìmcương lại. Lương Tiêu cầm nghiêng một thanh hoa thương, Thổ Thổ Cáp tayvác đại đao, phía sau là bốn người Nang Cổ Ngạt, mỗi người đều nắm sẵnthương mâu, dáng dấp kiêu dũng.

Bọn quân sĩ không ngờ hắn còn dám đến đây, hết thảy đều ngẩn ra, lúc sau mới bừng tỉnh, lại ỷ vào KhâmSát tướng lãnh làm chỗ dựa, bèn hè nhau rống mồm chửi bới. Lương Tiêunghe không hiểu gì đành hướng về Thổ Thổ Cáp hỏi:

- Bọn họ nói gì vậy?

Thổ Thổ Cáp chính là người Khâm Sát, thông hiểu ngôn ngữ Khâm Sát, tự nhiên nghe được rõ ràng, liền đáp:

- Đều là những lời mắng người rất khó nghe.

Lương Tiêu gật đầu nói:

- Thay ta nói với bọn họ: hôm nay bọn họ thức dậy đúng giờ, nếu khôngmuốn ăn phân uống nước tiểu thì ngày sau cũng phải dậy sớm như thế.

Thổ Thổ Cáp nhíu mày nói:

- Lương Tiêu, làm vậy thật sao? Đối với những người này mà nói chính là một sự xúc phạm nặng nề!

Lương Tiêu khẽ cười nói:

- Ngươi chỉ cần nói đại khái ý nghĩa như thế là được.

Thổ Thổ Cáp chẳng còn cách nào khác đành y lời thuật lại. Mọi người nghehắn nói bằng ngôn ngữ quê hương, tất cả đều không khỏi sửng sốt, đến khi nghe rõ lời nói, trước tiên thì ngẩn ngơ, kế đó là nổi giận bừng bừng.Một tên hán tử tóc vàng rời khỏi hàng thét lên:

- Lương Tiêu thối tha kia, chúng ta sẽ không nghe lời ngươi chỉ huy đâu. Ngươi dám vũnhục chúng ta, ta phải cùng ngươi quyết một trận sống mái mới được.

Lương Tiêu nghe Thổ Thổ Cáp nói lại, khịt khịt mũi trong không trung, ra vẻ ngửi ngửi rồi cười nói:

- Thối thật, thối thật!

Người nọ hỏi Thổ Thổ Cáp:

- Hắn vừa nói gì thế?

Thổ Thổ Cáp trả lời:

- Hắn nói ngươi thối thật.

Mọi người nghe được câu này, chợt nhớ tới cái chuyện khốn khổ ngày hôm qua, tuy đã ngâm mình cả nửa ngày trong Hán Thủy nhưng xú khí trên ngườicũng chẳng thể tan đi, nhất thời lửa giận bốc cao, cả thảy đều cất caotrường mâu.

Hán tử tóc vàng hướng về Thổ Thổ Cáp quát:

- Ngươi là người Khâm Sát sao? Ta sẽ không giết ngươi, ngươi mau tránh ra.

Ngón tay của hắn chỉ vào Lương Tiêu hét:

- Hán cẩu nhà ngươi, có tài cán gì mà đòi làm bách phu trưởng của chúngta? Ngươi do A Thuật đại nhân phái đến, ta sẽ không giết ngươi, ta vớingươi so đấu, ai thua người đó tự tận.

Lương Tiêu cười nói:

- Dựa vào ngươi à? Còn chưa đủ để ta nhét kẻ răng!

Hắn chỉ tay về phía mọi người nói:

- Không cần khách khí, các ngươi cùng lên cả đi!

Mọi người sau khi nghe Thổ Thổ Cáp phiên dịch xong, vừa kinh vừa giận. Hán tử tóc vàng quát lên:

- Hán cẩu cuồng vọng, ngươi dám xem thường người khác, một mình ta đánhvới ngươi, không cần đến cung tiễn cũng có thể thắng ngươi.

Lương Tiêu cười nói:

- Được thôi, ta cũng không dùng cung tiễn.

Nói xong thúc ngựa tiến đến, hán tử tóc vàng kia cũng huơ mâu xuất ra.

Lúc này binh sĩ nơi Khâm Sát doanh đều biết tin Lương Tiêu đến, cùng bỏluôn buổi tập sáng, cưỡi ngựa giương mâu, vây lấy doanh địa của hắn kínđến nỗi nước chảy cũng không lọt. Mấy tên Khâm Sát tướng lãnh khác càngphân phó chúng quân sĩ, muốn cho Hán cẩu lần này có đi mà không có về.Nhưng thấy hán tử tóc vàng khiêu chiến, mọi người đều chĩa ngón cáixuống dưới, ha ha kêu lên:

- Khế Nhĩ Ni Lão, giết hắn đi! Giết hắn đi!

Tên hán tử tóc vàng Khế Nhi Ni Lão này vốn là người Oát La Tư, vốn là kẻkiêu dũng nhất trong trăm người nơi đây, đương lúc hy vọng sẽ trở thànhbách phu trưởng của nơi này chẳng ngờ lại bị Lương Tiêu đoạt mất, thấtvọng dồn nén đâm ra oán hận. Lúc này nghe chúng nhân hô thúc, đảm khíchợt tăng thêm, quát lên một tiếng, kẹp ngựa tiến đến, trường mâu đâmthẳng đến trước mặt Lương Tiêu.

Lương Tiêu cũng không thèm thúcngựa, huy thương gạt đỡ, Khế Nhĩ Ni Lão cánh tay tê rần, trường mâu nhất thời lệch ra, trong lòng gã thầm giật mình: “Hán cẩu này tuy nhỏ ngườinhưng khí lực cũng lớn thật.”

Ý niệm trong đầu còn chưa kịpchuyển hoán thì trường thương của Lương Tiêu từ cao đã đâm tới. Khế NhĩNi Lão vội vàng cúi thấp đầu, mũ giáp lại bị Lương Tiêu dùng mũi thươngđâm vào. Khế Nhĩ Ni Lão vội vàng huơ mâu quét ngang, Lương Tiêu tiện tay chộp lấy, Khế Nhĩ Ni Lão chợt phát giác trường mâu như bị đúc vào trong sắt, tiến lùi không xong, nếu Lương Tiêu phía trước mà đâm tới mộtthương, bản thân ắt không thể ngăn đỡ nổi, trong lúc hoảng kinh liềngồng mình giật lại. Ai ngờ Lương Tiêu thuận thế buông tay, Khế Nhĩ NiLão dùng sức quá mạnh, gần như muốn rơi khỏi ngựa, hai chân vội kẹp lấyngựa, vừa muốn ổn định lại, Lương Tiêu đã huy thương đến, mũi thươngnhằm vào giáp sắt đánh lên đầu gã. Chiêu này đã dùng tới một ít chânlực, Khế Nhĩ Ni Lão chỉ cảm thấy hoa mắt, rơi khỏi lưng ngựa. Lương Tiêu không đợi gã té xuống mặt đất, một thương đã lại đâm đến, nhằm vào thắt lưng gã, mũi thương kề sát vào người.

Khế Nhĩ Ni Lão thua dễ dàng như thế, binh sĩ Khâm Sát một phen náo động. Lý Đình cười đến gập cả người, kêu lên:

- Trông cách Lương đại ca so đấu, rõ ràng là đùa với khỉ mà.

Vương Khả cũng cười to bảo:

- Đúng vậy, lại còn là một con khỉ lông vàng.

Mọi người phá lên cười ha hả. Bọn họ trải qua mấy ngày dưỡng thương, phầnlớn đều đã khôi phục, đến như Vương Khả, miệng vết thương cũng đã lên da non, khỏe mạnh đến chín phần.

Khế Nhĩ Ni Lão giãy giụa một cáchkhó khăn. Dưới ánh nhìn trừng trừng của chúng nhân, gã cảm thấy khôngđất để chui, đột nhiên rút ra một thanh yêu đao, định đưa lên cổ tự tận. Trường thương của Lương Tiêu vội rung lên, nhấc gã lên giữa khôngtrung. Khế Nhĩ Ni Lão tay giãy chân đạp, yêu đao đâm trật khỏi đầu,Lương Tiêu hoành thương quét qua, khiến yêu đao của gã bị đánh bay,thương gỗ dưới bụng gã thuận thế nhấc lên, dùng lực vừa vặn đáp gã xuống một chỗ tốt, rồi lập tức bốc gã trở lại lưng ngựa.

Khế Nhĩ NiLão chưa kịp nghĩ gì, thuận thế đã nằm rạp trên lưng ngựa, hai tay ômchặt lấy cổ tuấn mã, không khỏi mặt mày choáng váng. Lương Tiêu cườinói:

- Ngươi chịu thua chưa?

Thổ Thổ Cáp thông dịch lại, Khế Nhĩ Ni Lạp cả giận nói:

- Ta thua rồi, ngươi vì sao lại không để ta tự sát chứ?

Lương Tiêu lắc đầu nói:

- Ngươi ngoài việc đối nghịch với quan trên chỉ biết tự sát thôi sao?

Hắn phun một ngụm nước bọt cười lạnh nói:

- Có thể thắng mà không thể thua, còn tính là nam nhân làm gì? Chỉ có thể là một tên nhát gan vô dụng mà thôi.

Khế Nhĩ Ni Lão bị hắn mắng, mặt đỏ như máu, không còn lời nào để đáp trả.Lương Tiêu xoay mũi thương chĩa vào đám Khâm Sát binh sĩ kia quát:

- Các ngươi đều rất lợi hại phải không? Lên cả đi!

Chúng quân sĩ ai nấy nhìn nhau, nhất thời không ai dám lên. Lương Tiêu hét lớn:

- Các ngươi không lại thì ta lại.

Hắn thúc ngựa tiến nhanh đến, trường thương thế như gió cuốn, sát nhập vàotrong đám người. Một kẻ đương đầu thấy Lương Tiêu ập đến, vừa định nhấcmâu, mũi thương của Lương Tiêu đã hất tới, hai mắt y nhất thời hoa lên,chẳng biết nên đón đỡ làm sao. Lương Tiêu thừa thế một thương bất ngờxuất ra, đánh rơi mũ sắt của y xuống, trong lúc trở tay, cán thương lạiquét vào huyệt Thái Dương của y, đánh y văng khỏi lưng ngựa.

Chỉtrong phút chốc, Lương Tiêu thúc ngựa đột phá, trên chồm dưới thụp, tựanhư một chiếc lông hồng trên lưng ngựa. Thanh hoa thương trái đỡ phảixoay, như giao long cưỡi mây lại như đằng xà lướt khói, phiêu hốt bấtđịnh, chuyên đâm vào mũ giáp quân sĩ, sau khi đánh rơi mũ sắt lại đánhchoáng bọn chúng khỏi lưng ngựa. Khâm Sát binh sĩ kinh sợ chạy qua chạylại, mạnh mẽ phản kích, trong thoáng chốc, hai bên thương đến mâu đi,càng đấu càng khó phân thắng bại.

Lương Tiêu có chủ ý muốn áp chế ba quân bằng tài nghệ của mình nên xuất ra hết cả vốn liếng toàn thân,đến đi chớp nhoáng, thương pháp như điện, chỉ qua hai tuần trà đã khiếncả trăm kẻ nhào tới gục ngã hết tám phần. Nhưng Khâm Sát quân sĩ vô cùng cứng cỏi kiêu dũng, tuy gặp phải cường địch như thế nhưng cũng khônglùi bước, lại còn la hét dậy trời, trước sau bao vây, trái phải tiếnkích, một tấc vuông cũng không hề bấn loạn.

Lương Tiêu trong lòng thầm tán thưởng, đã động đến ý niệm háo thắng, hét dài một tiếng, xoáyhoa thương thành những vòng rộng dần, bay đến lướt đi khiến cho mọingười không cách nào tụ lại gần được. Trong chốc lát đã đánh ngã đượcmười bảy mười tám người, còn dư lại hai người đều vạn phần kinh hãi,liều mạng ngăn cản.

Lương Tiêu huy thương quét ngã một người, tên còn lại đằng sau huơ mâu đâm tới, Lương Tiêu cũng không thèm quay đầulại, thân mình nhẹ nghiêng, chộp mâu vào tay, hét lớn một tiếng, nhấc ylên khỏi ngựa, lại rung tay khiến cho y bay lên cao đến sáu trượng, nhưsao sa rơi xuống mặt đất, bên tai lại vang lên tiếng gió rin rít, thậtlàm tim mật y muốn vỡ ra, oai oái kêu thảm.

Lương Tiêu thảy cho y rơi xuống, lập tức phóng ngựa chạy như điên, tóm lấy kẻ ấy trong khoảnh khắc y sắp chạm mặt đất, cánh tay giơ lên giữ lấy hậu tâm của y thậtvững vàng, vác tại đỉnh đầu, thúc ngựa xoay tròn rồi nhẹ nhàng ném y lên mặt đất. Tiếng hò reo của bọn Thổ Thổ Cáp vang lừng, đám quân Khâm Sátai nấy đều há mồm đớ lưỡi, mất cả ngôn ngữ.

Lương Tiêu trải quaphen kịch chiến này, sức ngựa đã cạn, gặp đám ngựa vô chủ trên trườngchạy loạn xung quanh liền nhảy sang một con khác, thương chỉ về bốn phía Khâm Sát quân, cười lạnh nói:

- Các ngươi còn muốn tới nữa không?

Khâm Sát nhân thấy hắn ngang nhiên thách thức như vậy lại dấy lên một trậnồn ào. Một gã thiên phu trưởng tóc nâu mắt xanh bước ra hét lớn:

- Hán cẩu nhà ngươi, ỷ vào chút ít khả năng đã tự cho mình là anh hùng à?

Hắn dùng tiếng Mông Cổ nói ra, Lương Tiêu có thể hiểu được liền cười lạnh đáp:

- Ta quản giáo thủ hạ bất phục dưới tay mình, liên quan gì đến ngươi? Nếu không có hồ ly thi triển quỷ kế, chó săn dám ở trước mặt người giươngoai hay sao?

Người nọ giận dữ thét:

- Ta là thiên phu trưởng, ngươi chỉ là bách phu trưởng mà dám nói với ta như vậy à?

Lương Tiêu đáp:

- Người Hán thường nói rằng, tướng ngoài chiến trường, có lúc không cầnnghe cả lệnh vua. Đã là chiến tranh thì sinh tử đều đặt trên đầu dâycung. Nếu ngươi nói đúng ta tự nhiên nghe theo ngươi, nếu là sai thì cho dù có là lời của Hốt Tất Liệt hoàng đế, ta cũng chưa chắc nghe theo.Giả sử xảy ra chiến tranh, với một trăm kẻ ta quản thúc lại bất phụcnày, gặp phải địch nhân thì chỉ có chịu chết mà thôi.

Người nọ cười lạnh nói:

- Khâm Sát quân theo sông Diệc Đắc Lặc đánh tới bờ Hán giang, chưa baogiờ thất bại. Hừ, cho dù không có tướng quân thì cũng gần như như thiênhạ vô địch. Hán cẩu bách phu trưởng nhà ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ tôn trọng đâu.

Khâm Sát binh lính giơ trường mâu lên, đồng thanh hô lớn:

- Đúng vậy, Hán cẩu bách phu trưởng, chúng ta không tôn trọng!

Lương Tiêu không nhịn được cười, nói:

- Thiên hạ vô địch? Thiệt là lợi hại a! Ngươi dám cùng ta đánh cược hay không?

Người nọ đáp:

- Sao lại không dám?

Nói rồi xách mâu lên ngựa, lập tức tiến lên trước.

Lương Tiêu nói:

- Đơn nã độc đấu không tính là lợi hại. Các ngươi nhiều người lắm phảikhông? Các ngươi một phe, chúng ta dựa vào sáu người, tất cả không dùngđến cung tên, chỉ dựa vào tài nghệ trên đao thương. Nếu ta đột phá không ra khỏi Khâm Sát doanh sẽ tùy ý các ngươi xử trí, còn nếu rời khỏi, sẽtính thế nào đây?

Khâm Sát quân nghe vậy vừa sợ vừa giận, không có tiếng la thét nào thoát ra. Thiên phu trưởng kia lạnh lùng nói:

- Hay lắm! Cược thì cược, nếu sáu người các ngươi có thể xông ra khỏi đại doanh, ngươi muốn làm bách phu trưởng thì sẽ tùy ý ngươi! Bất quá đaothương không có mắt, theo hiệp định thì sự chết sống của các ngươi không liên quan đến chúng ta.

Lương Tiêu cười nói:

- Được! Một lời đã định.

Hắn mang trường thương giơ lên, năm người Thổ Thổ Cáp tụ lại bên cạnh.Trong lúc ấy, bốn mặt Khâm Sát quân bao vây trùng trùng lớp lớp, trôngqua không dưới ba ngàn, mỗi bên do một thiên phu trưởng lãnh đạo, chúngquân siết ngựa đồng loạt kêu vang, phát ra tiếng “Hi hí” rít rống, thanh thế bức nhân.

Trong khoảnh khắc, ba gã thiên phu trưởng vung roi ngựa lên, chúng quân hô to, thúc ngựa vọt tới. Lương Tiêu liếc mắt quan sát, bỗng nhiên quát lớn:

- Tây nam lai phong,thùy thiên chi hình.

Sáu đạo nhân mã đột ngột chuyển động thật nhanh, tạo thành một trận thế kỳlạ, vừa nhỏ vừa cụ thể, theo hướng Tây Nam lao ra. Lương Tiêu phíatrước, Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt chia ra hai bên trái phải, ba người LýĐình cũng xếp tương tự ở phía sau, múa đao vẽ thương, tựa như một cáidùi thép, trong phút chốc đã xuyên thủng vòng vây.

Thiên phu trưởng kia vội vàng hét lệnh vây lấy Tây Nam, chợt nghe Lương Tiêu quát:

- Tây Phương chi thủy, thanh phong chi tượng.

Trận thế của sáu người chợt biến, Lương Tiêu cùng Thổ Thổ Cáp mỗi người mộtphía trước sau, Lý Đình bốn người thì dồn vào trung ương, hóa thànhtrước sau sắc nhọn còn ở giữa lại vô cùng dày đặc, nhắm hướng Tây độtphá, đột phá vừa được vài trượng Lương Tiêu lại quát:

- Tiểu súc bắc, đại tráng nam, long bàn chi trận.

Trong sát na, trận thế hóa hình rồng rắn, uốn lượn quanh co, giả vờ trùnghướng Bắc thật ra lại đột hướng Nam, nhìn hướng Đông lại chạy hướng Tây, co giãn chia ra hợp vào, trong phút chốc đã liên tiếp hóa ra vô sốtrận, lao ra được hai mươi trượng, Lương Tiêu lại bất ngờ bảo:

- Đông Bắc Chi Lôi.

Lời hắn vừa thốt ra, năm người khác theo tiếng mà động, hóa thành “Hắc hổchi thế” hốt nhiên chuyển thân, tựa như mãnh hổ xuống núi, theo thế “sét đánh không kịp bưng tai” nhắm hướng Đông Bắc mạnh mẽ xông phá, đi đếnchỗ nào, Khâm Sát quân chỗ ấy đều lách tránh, chẳng ai có thể chống cự.

Trong lúc nhất thời, chỉ nghe Lương Tiêu hô hét không ngừng, trận thế của sáu người cũng tự nhiên biến hóa theo, hổ rồng đuổi bắt, tám hướng đến đi,liền lạc như thủy ngân chảy trên mặt đất, không chỗ nào mà không luồnlách vào được. Trong nháy mắt, rốt cuộc đã làm cho đội Khâm Sát kỵ binhmột đời ngạo mạn bị xung phá đến thất điên bát đảo, đầu đuôi khó mà liền lạc lại được.

Ba gã thiên phu trưởng liên tiếp phát hiệu lệnh,nhưng cũng chẳng thể nào ngăn cản, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Bọn họmặc dù rong ruổi nơi đại mạc, tinh thục dã chiến, nhưng nào ngờ đượcngười Hán lại dụng binh kỳ diệu như vậy.

Trận thế mà Lương Tiêuđã sử dụng chính là binh pháp “Lục hoa trận” thời Đường mà Lý Tĩnh đãsáng tạo ra, lộ trận pháp này thoát thai từ Vũ Hầu bát trận, nhưng tinhvi ảo diệu hơn nhiều, lấy sáu người một đội, mỗi người cầm một vũ khí,biến hóa vô cùng, chính là hai phương pháp dùng để đối phó với thiết kỵcủa tái ngoại. Năm đó Lý Tĩnh từng bằng trận này lấy ít thắng nhiều,dưới Âm Sơn đại phá hơn hai mươi vạn thiết kỵ Đột Quyết, bắt sống HiệtLợi Khả Hãn, từ đó về sau, người Đột Quyết không thể gượng dậy nổi, cũng không còn đủ khả năng cùng Đại Đường tranh hùng.

Phải biết trậnpháp xưa nay không thể rời khỏi thuật số. Lương Tiêu toán học tinh thâm, vượt xa tiền nhân. Sau lần Vân Thù đoạt lương, nỗi đau của hắn trởthành nỗi đau thường trực, hắn bắt đầu đánh giá cách dùng binh, muốnngày sau không để một ai phải tổn thương nữa.

Thương thế của nămngười Thổ Thổ Cáp vừa mới lành lại, hắn liền đem chuyện nói ra, tính cảmình vừa đủ sáu người, chính là phù hợp với số người của lục hoa, lệnhmọi người thao luyện lục hoa trận. Trong lúc diễn luyện, hắn khéo léothêm thắt tìm tòi, đối với trận pháp đa phần cải tiến khiến cho uy lựccủa nó tăng thêm gấp bội.

Sau lần chịu nhục trên giáo trường ngày ấy, Lương Tiêu nhẫn nhịn không phát tiết, để cho Thổ Thổ Cáp lẻn vàoKhâm Sát doanh bí mật tìm hiểu, đến khi biết được nguyên do chúng quânkhông chịu đến, trong lòng biết để khuất phục được đám gia hỏa này tấtkhó tránh khỏi một trường ác đấu. Hắn một mặt tìm một địa phương hẻolánh, khẩn trương thao diễn thêm trận thế, một mặt chọc giận đám quân để cùng mình đánh cược, định bụng dùng lục hoa diệu thuật này khuất phụcba quân. Lúc này thi triển ra, quả nhiên đánh đâu thắng đó, dù đó chínhlà Khâm Sát tinh binh cũng không cách nào chống đỡ được.

Tư đấumột lát, Lương Tiêu thay đổi mười sáu loại trận hình, dần dần đã tiếpcận được đến cổng ngoài, chợt thấy hướng Tây Nam, Tây Bắc mỗi nơi lộ ramột trận thế sơ hở, lập tức hét lớn:

- Trường kình chi trận.

Sáu người giục ngựa, thế như kình phóng, hướng vị trí “Quy muội” mà độtphá. Chúng tướng lật đật xua quân cắt ngang, nhưng kỳ ý của Lương Tiêulại ở một nơi khác, đột nhiên dẫn mọi người len xéo về Tây Nam, trận trở thành “Côn bằng chi biến.”

Nhất thời ngư long hóa thành đạibàng, đập cánh lên tận chín tầng trời, tiếng thét vừa vang, lập tức đemquân trận phía trước chia thành hai mảnh, từ vị trí “Vô vọng” lại xuyênra một lỗ hỏng lớn, vượt ra khỏi giới hạn của ngàn quân. Khâm Sát kỵbinh phía sau thu ngựa không kịp, trước đẩy sau kéo, trái phải xô vàonhau, la to gọi nhỏ loạn thành một bầy.

Sáu người phóng ra khỏicổng ngoài, nghĩ đến lúc đầu thật hung hiểm nhưng kết cuộc lại toànthắng, tinh thần mỗi người đều hưng phấn cao độ, ghìm ngựa cười dài,Lương Tiêu giương giọng kêu lên:

- Thắng bại đã phân! Các ngươi trước đó đã nói những gì, có tính hay không?

Đám Khâm Sát quân khó khăn lắm mới ghìm được lũ ngựa, tập hợp lại đội hình, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Một trận này, phía Lương Tiêu sáu ngườikhông một ai bị thương tổn, Khâm Sát nhân lại tổn thương vô số, có điềunăm người bọn Thổ Thổ Cáp vì nghe theo mệnh lệnh của Lương Tiêu, vẫnchưa hết ý đả thương người, cho nên đa phần đám quân chỉ bị thương nhẹngoài da thịt, không có gì đáng ngại.

Số quân sĩ té ngựa mauchóng bò dậy, bật người trở lên ngựa, mấy ngàn ánh mắt đều dừng lại trên người của ba tên quan tướng, đợi nghe hiệu lệnh của bọn chúng. Nhấtthời, trên giáo trường lặng phắt như tờ, chỉ còn nghe tiếng gió hun hútthồi, thốc lá cờ lớn phần phật tung bay.

Ba gã thiên phu trưởngđối mắt nhìn nhau, lúc này trả lời không được mà không trả lời cũngkhông được. Nếu trả lời thì hai mươi năm uy danh sẽ bị hủy trong mộtngày, còn nếu không trả lời lại mang danh thất tính, cũng là điều tối kỵ trong việc quân. Chính đang không biết làm sao cho phải, chợt nghe cóngười sang sảng cười nói:

- Đã nói qua đương nhiên phải giữ lời,huống chi đừng nói là bách phu trưởng, cho dù đó là thiên phu trưởngcũng vị tất có thể đương cự được!

Ba người nghe được giọng nói, đồng loạt xuống ngựa, kêu lên:

- A Thuật đại nhân.

Lương Tiêu trông thấy A Thuật vẻ mặt cười cười, dắt theo thân binh ven theo rìa mà đến, bèn xuống ngựa hành lễ nói:

- A Thuật đại nhân, thật không còn biện pháp nào khác, nếu không dùng thủ đoạn sét đánh này, Lương Tiêu lúc này khó mà yên ổn được.

A Thuật xuống ngựa, hai tay đỡ hắn dậy, cười bảo:

- Lại nói tiếp, Khâm Sát quân này người mạnh ngựa khỏe, lúc chiến đấu vôcùng lợi hại,chỉ bằng bổn sự của một binh một tướng,thì cho dù là quânKhiếp Tiết Ngạt(1) dưới tay Thái Tổ cũng chưa chắc đã chiếm được thượngphong. Chỉ vì nhiều năm qua chưa gặp được địch thủ, cho nên càng lúccàng kiêu ngạo, chẳng thèm để ai vào mắt. Ta để ngươi đến đây cũng không ngờ được ngươi có thể sống yên! Thật sự cũng chính để khảo sát bổn sựcủa ngươi, nào hay ngươi với sáu người lại có thể đột phá cả ba ngànKhâm Sát quân. Hà hà, ta nửa đời làm đại tướng không ngờ cũng nhìn lầm!

Lương Tiêu nói:

- Đại nhân nói quá lời, ta trước tiên rào đón thỏa thuận, khiến cho bọnhọ không thể dùng tiễn. Nếu là chiến trường thật sự, cung tiễn nảy ra,chỉ sợ công phu hợp lại, sáu người chúng ta đều hóa thành nhím cả rồi!

A Thuật vuốt cằm nói:

- Ngươi thắng mà không kiêu, rất tốt. Bất quá sự thật quả là như thế,Khâm Sát kỵ binh mạnh nhất không phải là thương mâu mà chính là cungtiễn.

Hắn nhìn ba thiên phu trưởng bảo:

- Ba người các ngươi, còn gì để nói không?

Ba người nhìn nhau, gã thiên phu trưởng tóc nâu kia nói:

- Nếu luận về công kích hãm trận, chúng ta thua không còn gì để nói,nhưng A Thuật đại nhân nói rồi, chúng ta mạnh nhất chính là thuật cungtiễn, ta muốn xem qua tiễn thuật của Lương Tiêu một chút.

A Thuật mắng:

- Các người đều là đầu đá cả à?

Lương Tiêu cười nói:

- Không sao, ai đó cho ta mượn cung tiễn dùng một chút nhé.

Chúng tướng vừa định tháo cung xuống, A Thuật đã nói:

- Dùng của ta đi.

Nói rồi lập tức gở xuống một thanh ngạnh cung viền vàng. Lương Tiêu tiếplấy, mắt thấy trăm bước bên ngoài có hai Hồ nữ áo trắng trên bờ sôngđang đùa giỡn nghịch nước, một người mặt phủ khăn lụa, một người mặttrắng để trần, trên đầu mang theo một chuỗi minh châu chói mắt.

Lương Tiêu cười nói:

- Xem ta bắn vỡ minh châu trên đỉnh đầu người bên trái đây.

Mọi người nghe vậy đều thất kinh. A Thuật nhíu mày nói:

- Lỡ bắn trúng người thì làm thế nào?

Lương Tiêu đáp:

- Bắn rơi một sợi tóc hãy chém đầu Lương Tiêu ta.

A Thuật còn chưa kịp nói thêm, Lương Tiêu đã thúc ngực chạy đi, hốt nhiên gài tên giương cung, bạch vũ tiễn như chớp bắn ra. Hồ nữ kia đang cùngngười bạn đùa giỡn, bỗng đỉnh đầu bất chợt nổi gió, chẳng biết nguyên do gì, “cạch” một tiếng, một thanh vũ tiễn đã găm lên bờ rào cách đó không xa, ngay lập tức minh châu trên búi tóc nàng tứ tán rơi xuống, tí táchrơi vào con nước.

Thực tế tiễn phong của Lương Tiêu quá lợi hại,đáp đúng ngay khe hở nơi đỉnh chóp của hai viên minh châu, đem sợi dâyvàng kết tràng châu cắt đứt thành hai đoạn, minh châu đứt chuỗi tự nhiên rời ra, đám quân thấy thế trước tiên ngây ngốc, sau đó lại ầm ầm tunghô như sấm động.

Nữ tử kia đang kinh ngạc, nghe tiếng liền quayđầu lại. A Thuật thấy rõ bộ dáng của nàng, đầu mày nhăn tít. Lại nghe ba gã thiên phu trưởng đồng thanh kêu lên:

- A Thuật đại nhân, chúng ta đều phục rồi! Để cho hắn làm vạn phu trưởng cũng còn được.

A Thuật cười bảo:

- Phục rồi hả? Ầy, làm vạn phu trưởng chưa đủ tầm đâu, thiên phu trưởngcũng còn chưa thể được. Hắn mới đến đây, chưa có chiến công gì, làm bách phu trưởng ở nơi này chính bởi hắn vừa cứu được Hữu Thừa đại nhân, cũng đã miễn cưỡng lắm rồi!

Chúng nhân nghe nói Lương Tiêu cứu được A Lý Hải Nha, nhất thời cả thảy đều tôn kính. Viên quan tóc nâu kia nói:

- Chẳng ngờ trong số người Hán, lại có được nhân vật như thế!

A Thuật lắc đầu bảo:

- Hắn không phải Hán nhân tầm thường, hắn có huyết thống của người Mông Cổ.

Chư tướng nghe được càng tăng thêm phần kính ý, nhìn vào Lương Tiêu, ánh mắt dĩ nhiên đã khác trước rất nhiều.

Đúng lúc này, chợt thấy Hồ nữ kia cầm vũ tiễn, đùng đùng nổi giận đi đến,vóc người nàng cao lớn đầy đặn, da thịt trắng hơn tuyết, mi dài mắt to,con ngươi xanh như nước biển, mái tóc xanh xám tết thành bím, thả xuốngmềm mại bên tai, vương vào chiếc cổ mảnh khảnh tuyết bạch. Bọn ngườiKhâm Sát Doanh trông thấy, ai nấy đều đồng loạt nuốt nước bọt thầm nghĩ: ”Cô bé xinh đẹp đang đi tới ấy trước kia sao chưa từng gặp qua?”

Hồ nữ kia đến gần, chỉ vào dấu hiệu trên tiễn, dùng tiếng Mông Cổ nói:

- A Thuật đại nhân, là người dùng tiễn bắn ta à?

A Thuật ha ha cười, đang muốn trút tội trạng lên đầu mình, Lương Tiêu bỗng lên tiếng:

- Không phải việc của ông ấy, là ta bắn đấy.

Đôi mi xanh biếc của Hồ nữ khẽ nhướng lên, cao giọng hỏi:

- Ngươi vì sao lại dùng tiễn bắn ta?

Lương Tiêu đáp:

- Còn chưa bắn trúng cô, cô tức giận làm gì chứ?

Hồ nữ cười lạnh nói:

- Dạ minh châu của pa pa cho ta bị ngươi đem bắn cả xuống nước! Lại nói,ngươi chỉ biết ngươi nhất định sẽ không bắn lên trời chứ gì? Ngươi nóitiếng Mông Cổ chứng tỏ ngươi là người Mông Cổ? Ta nghe nói, người MôngCổ đều là những cánh đại bàng cao ngạo, vì cớ gì đại bàng lại không điđối phó với sói xanh hung ác, lại tới bắt loài bồ câu nhỏ bé yếu đuốinhư ta chứ?

Nàng một phen nói ra hợp tình hợp lý, Lương Tiêu dẫu năng ngôn thiện biện(2) nhưng cũng chẳng có từ nào để đối đáp.

A Thuật mắt thấy không khí có phần ngượng ngập bèn cười khỏa lấp:

- Lan Á à, nàng đừng nói nữa, ta bồi thường lại dạ minh châu cho nàng làđược chứ gì. Nàng ở trong trướng của pa pa nàng phải không? Đợi một lát, ta sai người đem đến ngay.

Lan Á ném tiễn lên mặt đất, cười lạnh đáp:

- Ngươi tặng ta thứ không quý hiếm, ta chỉ thích hạt châu mà pa pa cho ta mà thôi

A Thuật cười nói:

- Đừng nóng, ta sẽ tự mình mang tới, hỏa giả vẫn khỏe chứ?

Lan Á nghe hắn ân cần thăm hỏi phụ thân, cơn giận nguôi đi ít nhiều, đáp:

- Pa pa khỏe lắm! Không phiền ngươi thăm hỏi.

Dứt lời cùng với người Hồ nữ kia xoay người bỏ đi.

Một gã Khâm Sát tướng lãnh nuốt ực nước bọt hỏi:

- A Thuật đại nhân, cô bé này từ đâu tới vậy? Trông thật xinh quá đi!

A Thuật nét mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Đám bại hoại các ngươi không được nghiêng ngó bậy bạ. Nàng ta chính làcon gái của Trát Mã Lỗ Đinh - chiêm tinh gia của Hồi Hồi, là niềm hạnhphúc của Mao Lạp, là đệ tử yêu quý nhất của đức Hiền Minh Giả - Nạp Tốclạp Đinh, là nữ hiền triết duy nhất của Y Nhi Hãn quốc. Tám tuổi thìnàng đã hướng về chủ thần mà lập thệ rằng suốt đời sẽ không lấy chồng,đem trinh tiết gìn giữ hiến dâng cho tinh tú trên bầu trời, lại được YNhi Hãn - Húc Liệt Ngột đại vương hết lời ca tụng. Mấy tên thô lỗ cácngươi, chỉ biết đến chiến tranh giết chóc, hừ, mang đi xách hài chongười ta còn không xứng!

Mọi người nghe nói nàng suốt đời khônglấy chồng đều than đáng tiếc. Lương Tiêu trong đầu lại ngẫm nghĩ: “Chiêm tinh gia của Hồi Hồi sao? Trong ghi chép thuật số của Thiên Cơ cung tựa hồ có đề cập qua, nói rằng trong số người Hồi Hồi lợi hại nhất chính là các đại số gia, còn mơ hồ nhắc tới, thuật toán và cách đếm của bọn họso với số thuật của người Trung Thổ có sự khác biệt lớn, nhưng khác biệt thế nào vẫn chưa nói tường tận. Ài, cái gã Nạp Tốc Lạp Đinh kia lạiđược xưng tụng là đức Hiền Minh Giả thật là thổi phồng quá đáng mà.”

Hắn vừa mới bị Lan Á mắng cho á khẩu không trả lời được, vốn đang bực mình, nghĩ đến đây lại càng thêm “lão tử không phục”!

A Thuật quay đầu khích lệ Lương Tiêu một cái, chợt nghe có chiến báo truyền đến, vội vàng giục ngựa chạy đi.

Đám Khâm Sát nhân này cùng Lương Tiêu không đánh không quen biết, lại biếthắn có huyết duyên Mông Cổ, bao nhiêu ý niệm khinh miệt đều mất hết, đối với hắn càng thêm coi trọng, lập tức kéo nhau vào trong trướng uốngrượu. Mọi người mới uống với nhau hai chén rượu đã cảm thấy so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn.

Cha của Thổ Thổ Cáp chính làngười Mông Cổ thuộc tộc Khâm Sát, mẹ lại chính là người Oát La Tư, vìthế hắn đương nhiên thông hiểu ngôn ngữ Khâm Sát, đến nơi này thật nhưcá gặp nước, cùng mọi người hòa thành một đoàn, hát vang những bài mụcca của Oát La Tư, nhảy múa những điệu vũ của quê hương. Bọn người NangCổ Ngạt thấy thú vị cũng nhập hội, cùng nhau dậy lên một trường náonhiệt.

Lương Tiêu bưng bát rượu, lại gọi Khế Nhĩ Ni Lão đến bêncạnh, bảo người phiên dịch, khen y mâu pháp không tồi. Khế Nhĩ Ni Lãovốn là bại tướng dưới tay hắn, vốn đang quẫn bách, nhưng sau khi ngheLương Tiêu tán dương lại cao hứng nói không nên lời. Hai người uống haibát rượu nồng, mọi tỵ hiềm đều tiêu hết.

--------------------------------

(1): Khiếp Tiết là 1 đội binh do Thành Cát Tư Hãn lập ra, thành viên trongđội xưng là Khiếp Tiết Ngạt, đóng 1 vai trò quan trọng trong vấn đề anninh, xã hội, quốc phòng của người Nguyên.

(2) năng ngôn thiện biện: nhiều lời giỏi cãi.

Mọi người chính đang lúc trò chuyện hợp ý chợt nghe trống trận vang rền,tướng sĩ Khâm Sát quân thần sắc biến đổi, đánh rơi cả bát rượu, ba chânbốn cẳng vọt ra ngoài, một bên vừa chạy một bên vừa mặc y giáp, chộp mâu vác cung, nhảy lên chiến mã. Hồi trống đầu còn chưa kết thúc, chúngquân mỗi người đã hàng ngũ chỉnh tề, rần rần hô hét hội tụ tại một chỗ,hành xử nhanh đến mức khó tin, hình dáng so với lúc uống rượu xằng bậyngông nghênh thật như hai kẻ khác nhau.

Lương Tiêu cũng đã điềuđộng binh chúng, để cho bọn năm người Thổ Thổ Cáp hợp cùng bốn Khâm Sátchiến sĩ khác kết thành một đội mười người, do Thổ Thổ Cáp đảm nhiệmchức thập phu trưởng.

Chỉ trong thời gian ngắn, Khâm Sát quân đãhoàn tất việc tập kết, phóng nhanh ra khỏi doanh trại. Chính đang đếnlúc điểm tướng xuất binh chợt nghe tiếng trống vơi đi, tiếng kèn cất lên vang dội, một dài hai ngắn. Thiên phu trưởng tóc nâu Hợp Xi Man người A Tốc kia vung tay lên, chúng quân ghìm ngựa dừng lại. Hợp Xi Man kêulên:

- Nghe hiệu lệnh, lệnh cho thủy quân xuất chiến! Tống quân trước tiên đã theo đường thủy tấn công rồi!

Khâm Sát quân cộng lại có ba cánh quân, mỗi cánh ngàn người lại sắp xếp chomột người dẫn đầu, tất cả đều thuộc quyền điều khiển của A Thuật. Hợp Xi Man trong số các thiên phu trưởng được xem là người lớn tuổi nhất, lạicó chiến công lớn nhất, vì thế mệnh lệnh ngày thường đều do y hô phát.

Hợp Xi Man tính toán chớp nhoáng rồi giơ roi, hét lên:

- Chúng ta theo bờ Tây Nam mà đi, đề phòng Tống nhân theo đường bộ xuất viện.

Chư quân lật đật nhằm hướng Tây phóng đi, còn chưa qua được sườn núi phíatrước, liền nghe được phía Tương Dương thành tiếng pháo nổ vang, lạithấy cổng thành rộng mở, hơn ngàn kỵ binh, bộ binh Tống nhân ồ ạt xôngra, bộ phận binh sĩ người Hán của Nguyên quân xông lên trước tiên , trận thế còn chưa hoàn chỉnh hai bên đã động thủ, nhất thời tên loạn nhưmưa, máu tuôn ngập đất.

Phía trên Tương Dương thành không ngừngrung chuyển, nỏ pháo khổng lồ gầm thét, hướng về trận địa Nguyên quântrút xuống, đội tiên phong của Nguyên quân chết la liệt, hướng về saudần rút lui. Bộ binh của Tống nhân thừa thế xông lên, một đội mang theokhiên gỗ đoản đao, lăn đến chém vào chân kỵ mã, một đội giương thần tícung, hướng về phía bộ binh của Nguyên quân mà xạ tới.

Kỵ binh,bộ binh của Nguyên quân lập tức trở nên cảnh lộn xộn. Đầu thành lại vang lên tiếng pháo, người ngựa phe Tống đột nhập vào bên trong trận thế của Nguyên quân, oằn cung múa thương, xung đột qua lại, chỉ mới hai hiệp mà Nguyên quân nhất thời đã rối loạn.

Hợp Xi Man bật người lên sườn núi, trông về xa xa, cười bảo:

- Người Tống thật phí sức, Hán quân không xong rồi, chúng ta lên thôi!

Chúng quân đang muốn thúc ngựa chạy đi bỗng nghe Lương Tiêu kêu lên:

- Chậm đã!

Hợp Xi Man hỏi:

- Sao vậy?

Lương Tiêu đáp:

- Đợi cho phục binh của người Tống đi ra đã.

Hợp Xi Man nhíu mày hỏi:

- Vậy là ý gì?

Lương Tiêu đáp:

- Ta vừa rồi có tính qua, nơi mà hai quân giao chiến vẫn chưa nằm trongphạm vi bao trùm của cường cung đại nỏ. Tống quân chỉ dẫn mà không phát, phái binh mã cùng ta kịch chiến rõ ràng là cố ý ra vẻ giả vờ, hấp dẫntinh kỵ của chúng ta đuổi theo vào trong, sau đó trá bại vào thành, cònkỵ bộ của chúng ta đều bị kẹt lại bên dưới pháo nỏ, đến lúc này Tốngnhân sẽ đồng loạt khai hỏa, cho dù kỵ binh có cường thịnh trở lại cũngkhó tránh khỏi trận cước rối loạn, sau đó đội tinh nhuệ bên ấy sẽ độtngột xuất ra giết ta không kịp đối phó, nếu ta đoán không lầm, phía sauTống nhân còn có tinh binh ẩn nấp.

Hợp Xi Man chau mày, còn chưa nói gì chợt nghe một gã kỵ binh phi ngựa truyền tin đến báo:

- A Thuật đại nhân có lệnh, bảo ngài án binh bất động, đợi một chút chophục binh của Tống quân trong thành tấn công ra thì lập tức xông lên,cắt đứt đường về của bọn chúng, tiêu diệt chúng ngay dưới thành.

Hợp Xi Man nhìn Lương Tiêu thầm nghĩ: “Quái thật, hắn cùng A Thuật đại nhân có ý nghĩ giống nhau.”

Lệnh truyền binh còn chưa dứt, hai nhóm kỵ binh người Hán đã đuổi tới, theohai hướng trái phải của Tống quân mà xông vào. Đương qua cự lại mộtchút, Tống quân nhất thời tan rã, hướng vào trong thành rút lui. QuânNguyên chưa kịp xua quân tiến kích, Tống quân đã sớm cho khởi động pháonỏ.

“Uỳnh” một tiếng chấn động màng nhĩ, trong khoảnh khắc pháothạch như mưa hướng kỵ binh Hán nhân rơi xuống, Nguyên quân bỗng chốc bị cắt làm hai, chỉ nghe trong thành pháo hiệu nổi lên, bốn ngàn Tống kỵnhư cuồng phong bão táp, hòa vào trận thế Nguyên quân, thỏa sức giếtchóc.

Nguyên quân chống cự không nổi, lùi về phía sau, Tống quânđược thế, theo kế hoạch nổi trống trợ khí, đem bốn cánh Nguyên quân nàybẻ gãy, nhất thời thế như chẻ tre, đuổi gấp không tha. Cùng lúc này, bên trong thành bước ra hai ngàn kẻ bắn cung nỏ, tạo thành hình cánh ưngtheo hai bên trái phải phối hợp với trận thế của kỵ binh, hướng về phíaNguyên quân bắn tới. Nguyên quân tiến lùi không được, trái phải khóthoát, nhất thời người ngựa giẫm đạp lên nhau, tử thương trầm trọng.

Lương Tiêu xem đến đây thì kêu lên:

- Đến lúc rồi!

Hợp Xi Man nói:

- A Thuật đại nhân còn chưa lên tiếng mà!

Lương Tiêu nói:

- Thời cơ không đợi người. Tống nhân vốn nhút nhát, bất ngờ tấn công sẽđắc thủ, bọn chúng khó tránh khỏi việc rút lui, ta xem trận thế, nhấtquyết phải truy cùng giết tận.

Trải qua lần cá cược trước, Hợp Xi Man đối với hắn hoàn toàn tin tưởng, lập tức hiệu lệnh ba quân.

Tướng sĩ Khâm Sát quân sớm đã không còn kiên nhẫn nữa, nghe tiếng lập tứchành động, theo sườn núi phía trên bất ngờ tản xuống dưới. Lúc này tênlính truyền lệnh của A Thuật cũng đâm đầu chạy tới, gọi Khâm Sát quântiến kích, chợt thấy tất cả đã xuất kích rồi, kinh ngạc vô cùng. Hợp XiMan không kịp nghe lệnh, suất quân chớp nhoáng, nhắm đến ngay trướcTương Dương thành. Lúc này Hán quân đã rối loạn, tử thương vô số, kỵbinh Tống nhân chính muốn rút lui, hai ngàn cung nỏ thủ vừa bắn ra mộtđợt tiễn đã lại gấp gấp rút tên lắp nỏ, yểm hộ kỵ binh về thành, khôngngờ Khâm Sát quân đột ngột đến nơi, trong cơn hốt hoảng, chẳng biết phải ngăn cản thế nào, đạp trước đẩy sau tranh nhau chạy vào trong thành.

Hợp Xi Man mau chóng phất roi ngựa ra hiệu, ba cánh Khâm Sát quân trong lúc chạy điên cuồng chia ra làm ba đội, một đội tiêu diệt nỏ thủ, một độicắt đứt đường về của kỵ binh, còn một đội do đích thân Hợp Xi Man suấtlãnh, xông vào giữa bọn kỵ binh Tống quân. Chỉ thấy ngựa phi như rồng,tên rớt như mưa, thiết kỵ Khâm Sát như gió thu cuốn lá rụng, quét quadưới thành Tương Dương, Hán quân của Nguyên triều thừa cơ phản kích, bốn phía chém giết, chỉ qua hai nén hương, năm ngàn Tống quân đã hoàn toàntan tác, hầu như chết sạch.

Hợp Xi Man phút giây tham chiến, xaxa trông thấy bại quân rút lui, cổng thành Tương Dương còn chưa kịp khép kín, phát hiện ra cơ hội có thể tận dụng. Y trước giờ vênh vang, tự phụ chiến mã của mình là ngựa tốt, nhanh như cắt roi dài phất lên, chỉ muốn thừa thắng xua quân, chớp nhoáng thẳng tiến vào Tương Dương khuấy đảo,lập nên đại công lao to lớn.

Lương Tiêu đang lúc dẫn trăm thủ hạ tiêu diệt tàn địch của Tống quân, thấy vậy kinh hãi hô lên:

- KHÔNG ĐƯỢC ĐIIIII !!!!

Nhưng tiếng hô đã chìm ngập vào giữa những tiếng la thét chém giết, Hợp XiMan làm sao nghe được. Y vọt ngựa lên trước, cùng với hai thiên phutrưởng dẫn theo binh mã, phi ngựa tiến sát bên dưới Tương Dương thành.Đúng lúc ấy, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, một viên đại thạch chetrời lấp đất từ cự nỏ đầu thành giáng xuống, nhất thời bao phủ toàn bộbọn người Hợp Xi Man vào trong.

Lương Tiêu kinh hãi thất sắc, phi thân xuống ngựa, dựa vào thân pháp khinh công, mạo hiểm chui vào giữapháo thạch, chỉ thấy Hợp Xi Man toàn thân một khối máu thịt lẫn lộn, cảngười lẫn ngựa sớm đã thành một đống bùi nhùi, chẳng thể phân biệt đượcnữa.

Lương Tiêu thấy chẳng còn ai sống sót đành phải rời khỏi,luồn qua lách lại bất định trong đám pháo thạch. Quân Tống thủ thành sớm đã có chuẩn bị, pháo thạch dày đặc, liên miên không dứt, cho dù khinhcông của hắn có lợi hại, bộ pháp tuyệt thế, nhưng miễn cưỡng chỉ có thểtránh được các tảng đá to cây lớn, còn tiểu thạch thì không thể né khỏi.

Khối lượng tiểu thạch trút xuống lưng hắn phải ước chừng nặng đến bảy támtrăm cân. Lương Tiêu cả người lảo đảo, cố tiêu trừ phần lớn lực đạo, cổhọng một trận phát ngọt, lắc mình thoát khỏi một khối cự thạch trăm cângiáng xuống, loạng choạng chạy vào bên trong đại đội, nhảy lên lưngchiến mã, đợi đến khi thoát khỏi phạm vi công kích của pháo nỏ, hắnkhông thể chịu đựng nổi nữa, nằm rạp trên lưng ngựa, miệng phun ra mộtngụm máu tươi.

Lúc họp lại, Khâm Sát quân tổn thất vô cùng thảmtrọng, ba gã thiên phu trưởng đã ra đi bên dưới thành, đồng thời có đếnba trăm người mất mạng, lưu lại mười mấy gã bách phu trưởng, lớn nhỏ như nhau, ai nấy đều tự ra lệnh. Chư quân như rắn mất đầu, cả đoàn hò hétloạn xạ.

Thái thú Tương Dương Lữ Đức là danh tướng của Đại Tống,tài thao lược uyên sâu, trông thấy cơ hội bày sẵn bèn không thèm để ýđến đội binh tinh nhuệ vừa mất đi, tức tốc điều khiển ba ngàn thiết kỵrời khỏi cổng thành, một ngàn kỵ binh tiến về phía Hán quân, nhiệm vụkhông cho bọn chúng tiếp viện, hai ngàn kỵ binh trực tiếp giao chiếncùng Khâm Sát quân, chủ tâm đem đội binh tinh nhuệ nhất của Nguyên quânnày một lần xóa sổ, triệt phá nhuệ khí của người Nguyên.

Khâm Sát quân từ khi lập ra đến nay chưa từng bị đánh bại, thắng thì đương nhiên càng đánh càng hăng, khí thế cực sắc bén, nhưng phàm những thứ sắc bénít khi dài lâu, khí thế cũng dễ tiêu tán, cái đám sư binh (1) bất bạinày một khi thua trận ngược lại sẽ càng thêm mất tinh thần không lấy lại được sĩ khí.

Huống chi bọn họ luôn trị quân dựa trên nghĩa đồngbào, cực kỳ trọng tình, bọn người Hợp Xi Man vừa chết, mỗi người đều mất hết lý trí, lập tức đã không còn tuân theo chiến pháp, ùn ùn mà kéo ra, dựa vào tài kỵ xạ tinh thục, mạnh ai nấy chiến, liều mạng cùng Tốngnhân. Điều này vô tình đã phạm vào cấm kỵ lớn trong binh gia, cũng chính là mong mỏi của người Tống.

Phe Tống dựa vào hoàn cảnh, trậnhình dày đặc, thừa thế trùng đột, đem Khâm Sát quân chia cắt ra, khiếncho trước sau trái phải không thể hổ trợ, mặt sau lại phân binh thỏa sức công kích, bốn mặt tàn sát.

Ngày thường Khâm Sát nhân mắt đểtrên đầu kẻ khác, khinh người vô cùng, các lộ Hán quân đối với nhóm kỵquân sắc mục này ghét cay ghét đắng, trông thấy lần này bọn họ tan tácđại bại, trong lòng mừng thầm, cả thảy đều ứng chiến một cách cầm chừng, không có bất kỳ ý niệm ứng cứu nào.

A Thuật đang lãnh nhiệm mặtphía Nam của Tương Phiền, chỉ huy thủy lục hai quân, lúc này thủy chiếngặp phải đối thủ lợi hại, khó có thể phân thân giúp đỡ. Chợt nghe truyền lệnh binh báo cáo, nhìn về xa xa, chỉ thấy trên bộ tình thế đang nắmchắc phần thắng đột nhiên xoay chuyển mau lẹ. Hắn kinh hãi thất sắc,cũng không thèm quan tâm đến thủy chiến nữa, lúc này bước xuống soáiđài, sai truyền lệnh binh hỏa tốc triệu tập kỵ binh, định tự mình đíchthân ứng cứu. Trong khoảnh khắc ấy, Khâm Sát quân mười phần đã bị tiêudiệt mất hai phần.

Liền lập tức, chợt thấy trận thế Tống quân xao động. Một đội Khâm Sát nhân mã đang đột phá xuyên qua trùng vây củaTống quân, ước chừng đông đến trăm kỵ, chỉ tụ mà không tán, thế trận gọn gàng, tại bên trong trận thế của Tống quân tiến lùi quét sạch.

Người dẫn đầu chính là Lương Tiêu. Hắn đã thụ nội thương bèn trao quân vụ lại cho Thổ Thổ Cáp nắm giữ, chợt thấy Tống quân đánh tới, binh mã bên mình đã mất sự khống chế, vội vàng thúc ngựa lao ra, lớn tiếng hô hét, giữađám loạn quân gắng gượng quản thúc binh chúng.

Trăm thủ hạ củahắn mấy ngày nay liên tục chịu sự bẻ mặt, không như các đội ngũ khác vẫn kiêu ngạo hống hách, thêm vào bọn năm người Thổ Thổ Cáp cùng Khế Nhĩ Ni Lão toàn lực tương trợ, một trăm người này rốt cuộc cũng không rốiloạn.

Lương Tiêu quan sát sơ hở địch, cản chỗ mạnh đánh chỗ yếu.Đợi đến khi lòng quân ổn định liền cùng năm người Thổ Thổ Cáp kết thành“Lục Hoa trận”, lấy trận pháp làm mấu chốt, thúc đẩy cả đội trăm người,dẹp bỏ tự ái đánh vào chỗ trống, lặp lại thế trùng phá trận địch, lại để cho Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt, Khế Nhĩ Ni Lão dùng tiếng Khâm Sát hôgọi đồng bạn, nhập trận với mình.

Khâm Sát quân sĩ trong lúc phẫn kích, trận thế rồi loạn, bấy giờ tử thương trầm trọng thê thảm mới giật mình hiểu ra, thầm biết nếu không đồng tâm hiệp lực sẽ chắc bại chẳngthể nghi ngờ, lúc này đều gia nhập vào đội ngũ của Lương Tiêu.

Lương Tiêu trong lúc đuổi giết, hô to gọi nhỏ tùy ý chỉ điểm, cùng ở chung vị trí với mọi người, thụ thương khắp nơi trên cơ thể, không gì không gánh chịu. Cơ may sống sót nhờ đó đã thu hút được sự tự nguyện gia nhập củachúng quân sĩ.

Qua lại bốn năm lần, Lương Tiêu từ trong cảnh cựckỳ hỗn loạn, đem một đội quân đang lúc thảm bại tan rã một lần nữa tậphợp lại mạnh mẽ, hơn hai ngàn người gầm thét hú dài, tất cả đều trôngtheo sự chỉ đạo của hắn. Khâm Sát quân vốn lợi hại như thế nào, mới rồichia rẽ tự nhiên dễ dàng bị khi dễ, lúc này có thủ lĩnh, nghìn lòng nhưmột, ai nấy đều có thể lấy một địch mười, bọn họ chưa bao giờ chịu quasự thất bại như thế, lửa giận bên trong thiêu đốt, nghe theo hiệu lệnhcủa Lương Tiêu, tả xung hữu đột, liều mình truy giết.

Lương Tiêuxem trận thế địch, thấy binh mã Tống quân di động như muốn lệch ra haibên sườn núi, liền lệnh Khâm Sát quân tản ra hai cánh, ngăn trở Tốngquân bất ngờ tập kích, lại lệnh cho Thổ Thổ Cáp lãnh đội tinh nhuệ binhvốn có, thừa dịp thì phi mã đột trận, xuyên thẳng vào nơi yếu hại củađối phương, lấy kình cung duệ tiễn (2) bắn chết mấy tên đại tướng củaTống quân. Ba ngàn Tống quân như rắn mất đầu, nhất thời tan rã, bị KhâmSát quân đột phá qua lại, giết cho thây chất khắp nơi.

Lữ Đứcthấy thế kinh hãi, tự thân lãnh bốn ngàn kỵ bộ xuất viện, gắng gượng cứu được hai ngàn tàn quân, còn hơn một ngàn người khác không ai may mắnthoát được. Lữ Đức lệnh quân vừa đánh vừa lui hướng thẳng về dưới tườngthành.

Lương Tiêu biết pháo thạch của đối phương sẽ lập tức giáng xuống bèn gấp rút lệnh cho toàn quân triệt thoái về sau, đến khi điểmbinh, gộp lại chỉ còn hơn bảy trăm người.

------------------------------

(1): sư binh gồm khoảng 2500 lính

(2)kình cung duệ tiễn: cung lớn tên nhọn