Con Đường Bá Chủ

Chương 2307: Huyền Lôi Đế Tôn báo tin



“Cung chủ, trước đó có nhiều thất lễ, xin ngài thông cảm…”

Sau khi đã biết được sự thật từ sư phụ kể lại, Nhược Sương mang theo tâm tình áy náy đến gặp Lạc Nam.

Lúc này nàng vẫn còn cảm giác như ở trong mộng chưa hoàn hồn lại.

Nàng được Tuyết Mộng Thiên Nữ thu làm đồ đệ đã hơn triệu năm, nhưng chẳng ngờ hơn tỷ năm trước thì sư phụ mình đã là Thiên Trưởng Lão của Đông Hoa Cung rồi.

Hiện tại theo sư phụ quay về Đông Hoa Cung, nói trịnh trọng một chút chính là nhận tổ quy tông đấy.

“Bổn cung không trách nàng, mà nàng cũng chẳng làm gì sai cả…” Lạc Nam mỉm cười:

“Đã là đồ đệ của Thiên Trưởng Lão thì chính là người của Đông Hoa Cung, cả hai vị hộ pháp Tuyết Như và Tuyết Lệ cũng giống như thế.”

Độ trung thành của các nàng đã được Lạc Nam tận mắt kiểm chứng, thà chết khi bị đám địch nhân Thiên Tượng Chí Tôn vây công chứ không muốn rời bỏ cung chủ, cuối cùng phải để đích thân Tuyết Mộng đánh ngất đưa đi.

Trong đó Nhược Sương là tán tu được Tuyết Mộng nhận làm đệ tử…còn Tuyết Như và Tuyết Lệ là đôi tỷ muội song sinh mồ côi được Tuyết Mộng nuôi dưỡng từ nhỏ, xem như tâm phúc, lai lịch trong sạch vô cùng.

Mà Vân Duyên lúc này ở bên cạnh mới mở miệng:

“Nhược Sương, Tuyết Như và Tuyết Lệ đều là Thánh Đế, đủ điều kiện trở thành Bỉ Ngạn Nữ thưa cung chủ.”

“Vừa hợp ý ta.” Lạc Nam cười nói:

“Vậy thì Bỉ Ngạn Nữ lại bổ sung thêm ba vị, Đông Hoa Cung chúng ta sẽ có Thập Đại Bỉ Ngạn Nữ.”

“Đương nhiên quà ra mắt là không thể thiếu, các nàng vào bảo khố nhận Bàn Đào Quả, Thăng Hoa Đan và thịt của Yêu Chí Tôn.”

Đồng thời bốn chiếc Nhẫn Trữ Vật của đám Chí Tôn giết được lần này cũng được Lạc Nam đẩy vào bảo khố của Đông Hoa Cung, để làm tài nguyên tu luyện cho các đệ tử.

Hiện tại ngoại trừ Lạc Gia, Thanh Long Thánh Địa thì Đông Hoa Cung cũng đã là sản nghiệp của hắn, phải toàn lực giúp các nàng phát triển.

Không thể không nói thu hoạch lần này ở Đông Vực mới là lớn nhất đối với bản thân Lạc Nam.

Tam hệ tu vi tăng tiến mạnh không nói, chỉ riêng có được các cường giả hàng đầu dưới trướng như Tuyết Mộng, Lê Sa và Cốt Nữ đang chờ thời cơ đột phá, lại thêm một nhóm mỹ nhân có tiềm lực to lớn.

Lúc này hắn mới đường đường chính chính nắm giữ một Chí Tôn Thế Lực thuộc về mình ở trong tay.

Quan trọng nhất là biết được Đông Hoa Chí Tôn vẫn còn hy vọng trở lại, đây mới là thu hoạch đáng giá nhất đối với bản thân hắn.

“Thiếp thân cảm tạ cung chủ cứu mạng.” Một mỹ nhân giống y như đúc Tuyết Mộng Thiên Nữ tiến lên hướng Lạc Nam chân thành nói.

Đương nhiên chính là Tuyết Linh Phân Thân.

Lạc Nam đưa mắt ngắm nghía, chỉ thấy giữa Tuyết Linh Phân Thân và Tuyết Mộng Thiên Nữ giống y như đúc, nhìn qua còn tưởng các nàng là song bào thai, xinh đẹp trong trẻo, thánh khiết như hoa tuyết không một tia tạp chất.

“So với sự cố gắng của hai nàng hơn tỷ năm qua, những việc bổn cung làm nhỏ bé không đáng kể.” Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn, trước đó hắn còn dự định Đoạt mất Gia Tốc Tổ Phù của nàng, xém chút thành Cung Chủ cướp đồ của Trưởng Lão thì thật không hay.

Một đôi mắt trong suốt của Tuyết Mộng nhìn thật sâu nam nhân, nàng cắn nhẹ cánh môi:

“Thiếp hy vọng cung chủ tìm kiếm Địa Trưởng Lão trở về càng nhanh càng tốt.”

“Yên tâm đi! Đó là mục tiêu kế tiếp của ta.” Lạc Nam trịnh trọng hứa hẹn:

“Có tin tức lập tức thông báo với các nàng.”

Thấy bầu không khí có phần nghiêm trọng, hắn nháy mắt trêu chọc:

“Chỉ là sắp tới các nàng phải theo bổn cung bôn ba, không còn là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực, có tiếc nuối không?”

Tuyết Mộng Thiên Nữ nhịn không được nở nụ cười như băng sơn hòa tan, thanh âm dịu dàng:

“Một chút hư danh mà thôi, đối với thiếp mỹ nhân đệ nhất Đông Vực vẫn luôn là Đông Hoa.”

“Haha.” Lạc Nam sảng khoái cười to, sợ rằng ngay cả bà nương kia cũng không ngờ đến người lấy mất danh tiếng lại chính là Thiên Trưởng Lão của nàng a.

Vân Duyên che miệng cười khẽ, năm đó ở trong Đông Hoa Sơn Trang, tàn hồn của sư phụ rõ ràng bày tỏ tức giận khi nàng đề cập đến thanh danh đệ nhất mỹ nhân Đông Vực đã do người khác tiếp nhận.

Đã không còn gì, Tuyết Mộng mấy nữ cũng xin phép cáo lui.

Trong lúc nhất thời, đại điện chỉ còn lại Lạc Nam và các thê tử.

“Phu quân, chàng còn dự định kinh doanh Thiên Cơ Lâu ở Đông Vực không?” Lăng Ba quan tâm hỏi.

“Không.” Lạc Nam lắc đầu: “Cục diện Đông Vực đã vượt quá kiểm soát và dự kiến ban đầu của ta.”

Đông Vực hiện tại hỗn loạn vô cùng, 19 Động Thiên Phúc Địa hoành hành ngang dọc, đại lượng tu sĩ bỏ chạy tứ tán di chuyển đến các đại lục khác, người người sợ hãi bất an.

Hiện tại Thiên Cơ Lâu dù hàng lâm xuống Đông Vực, e rằng những khách nhân tìm đến cũng chỉ là người của đám Động Thiên Phúc Địa mà thôi.

Nếu chỉ có Thiên Tượng Chí Tôn và 19 Động Thiên Phúc Địa thì hắn cũng không hề e ngại, chấp nhận ở lại Đông Vực tranh chấp giang sơn một phen.

Nhưng ngặt nỗi sau lưng Thiên Tượng Chí Tôn còn có một Bách Gia Học Viện thần bí và đáng sợ ở Trung Châu.

Lạc Nam lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, rời khỏi Đông Vực phát triển thể lực của mình, ngày sau quay lại cũng không muộn.

“Triều Tịch, ta hiện tại giao thiên phú của Vạn Linh Tộc cho nàng.” Hắn mở miệng, trước đó đã cùng với nàng đề cập qua rồi.

“Ừm.” Thủy Triều Tịch ôn nhu gật đầu, có được số lượng lớn phân thân như Vạn Linh Tộc, nàng không chỉ gia tăng chiến lực của bản thân mà còn có thể thông qua các phân thân hỗ trợ những tỷ muội tu luyện, trị thương linh hồn, cho nên cũng không khách khí với hắn, đã chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận thiên phú.

“Hệ Thống, đem thiên phú Vạn Linh Tộc cho Thủy Triều Tịch.” Lạc Nam hạ lệnh.

“KENG, bắt đầu quá trình sản sinh thiên phú.”

Theo một thanh âm thông báo, một cổ lực lượng vô hình ẩn chứa quy tắc chi lực nhanh chóng bao phủ toàn thân Thủy Triều Tịch vào bên trong.

Chỉ mất vài giây ngắn ngũi, Thủy Triều Tịch đã hoàn hảo vô hại hiện ra, nhìn qua chẳng có gì khác biệt.

“Thế nào rồi?” Mấy nữ nhân hiếu kỳ hỏi.

“Vẫn bình thường.” Thủy Triều Tịch mỉm cười đáp:

“Chỉ là toàn thân đã được cải biến, trong đầu có thêm phương pháp luyện hóa tài nguyên Tu Hồn để ngưng tụ thêm Linh Hồn mà thôi.”

“Thử luôn cho nóng.” Lạc Nam lấy ra vài khối Hồn Thạch Nhũ lớn cho nàng, đồng thời thu nàng vào Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ để gia tăng hiệu quả tu luyện.

Trong ánh mắt chờ mong của chúng nữ, Bích Mỹ Phiêu Hồn Đồ sáng lên.

Ba ngày sau, Thủy Triều Tịch đã ung dung cao quý tiến ra.

Chỉ thấy nàng động nhẹ ý niệm, sau đó kỳ tích liền phát sinh.

Lấy Thủy Triều Tịch làm trung tâm, mười luồng Linh Hồn tu vi Thánh Đế xuất hiện xung quanh, dáng vẻ giống hệt Thủy Triều Tịch, chiến lực cũng không chênh lệch gì, thậm chí hư ảnh của các Linh Hồn có thể biến đổi giữa đuôi cá và chân người tùy thích.

“Thật lợi hại, có đến mười Triều Tịch tỷ tỷ.” Đình Manh Manh hai mắt sáng lên.

“Chúng thiếp tham kiến phu quân.” Một đám Linh Hồn Thủy Triều Tịch hướng Lạc Nam vây quanh, oanh oanh yến yến.

“Nhân Ngư Nữ Hoàng lại có khả năng của Vạn Linh Tộc, nếu để đám Vạn Ứng Thiên nhìn thấy không biết sẽ có biểu cảm gì.” Lạc Nam khoái chí cười:

“Sợ rằng cái cằm đều rớt xuống đất.”

“Khanh khách.” Thủy Triều Tịch cũng hưng phấn đến run rẩy toàn thân.

Nàng động ý niệm, mười vị Linh Hồn liền dung nhập vào cơ thể, nhoẻn miệng cười nói:

“Ngưng tụ càng nhiều Linh Hồn đòi hỏi tiêu hao càng nhiều tài nguyên, lượng Hồn Thạch Nhũ mà chàng đưa chỉ đủ ngưng tụ mười vị Linh Hồn.”

“Xem ra phải nghĩ cách khác, Hồn Thạch Nhũ chúng ta chẳng còn lại bao nhiêu.” Lạc Nam cười khổ vuốt cằm.

Hắn từng có đến một mỏ Hồn Thạch Nhũ, nhưng từ khi lên Nguyên Giới đến nay đã đầu tư phát triển Thanh Long Thánh Địa, Đông Hoa Cung và nhiều lần sử dụng khác nên đã vơi đi rất nhiều rồi, số lượng còn lại không đến một phần ba.

“Trước hết cũng không vội, thiếp vẫn ưu tiên đột phá Chí Tôn hơn.” Thủy Triều Tịch nghiêm túc nói:

“Khi thành Chí Tôn, thiên phú của Vạn Linh Tộc mới trở nên đáng sợ.”

Lạc Nam gật đầu, đang định mở miệng nói chuyện…toàn thân bất giác rung lên.

Hắn giật mình, từ trong lòng ngực lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc.

Chúng nữ tò mò nhìn chằm chằm, chỉ thấy đấy là một khối Truyền Âm Ngộc màu tím, bên trên lập lòe những tia lôi vân.

“Đây là…” Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng, đem một tia Hồn Lực truyền vào, đồng thời mở miệng:

“Huyền Lôi Đế Tôn, là tại hạ.”

“Trẫm đã liên lạc được với Luyện Đan Sư cấp Chí Tôn mà ngươi cần.” Từ trong Truyền Âm Ngọc truyền đến thanh âm uy nghi của một nữ nhân.

Lạc Nam âm thầm kích động, lên tiếng hỏi: “Chúng ta gặp nhau ở nơi nào?”

“Trẫm là người đứng đầu Đỉnh Lôi Chí Quốc tại trung tâm Tây Châu, ngươi cứ đến nơi này gặp trẫm, trong thời gian tới tỷ tỷ của trẫm tạm thời sẽ không rời đi.” Huyền Lôi Đế Tôn hồi đáp.

“Đa tạ, chờ ta thu thập đủ nguyên liệu cần thiết sẽ lập tức lên đường.” Lạc Nam nói rằng.

Truyền Âm Ngọc dập tắt, hiển nhiên người ở đối diện không muốn phải nói nhiều.

“Phu quân, là vị Huyền Lôi Đế Tôn ở lần giao lưu tại Dị Nguyên Hội đó sao?” Chúng nữ đã suy đoán ra.

“Ừm, chính là nàng ta, không nghĩ đến lại nhanh như vậy.” Lạc Nam hưng phấn siết chặt nắm tay.

Lần trước ở Giao Lưu Hội, hắn sử dụng một nhánh Tre Cổ Việt giao dịch ân tình với một nữ Chí Tôn Luyện Đan Sư, mục đích là muốn nhờ vả đúc lại cơ thể cho Huyết Hàn Lệ.

Một khi Huyết Hàn Lệ khôi phục, dưới tay hắn lại có thêm một vị Chí Tôn khủng bố, thậm chí từng cạnh tranh ngôi vị Tu La Giáo Chủ.

Bất quá khi đó chẳng có nữ nhân Chí Tôn Luyện Đan Sư có mặt ở hiện trường, duy chỉ có Huyền Lôi Đế Tôn có một vị tỷ tỷ đáp ứng đủ điều kiện nhưng tạm thời chưa liên lạc được.

Không ngờ lần này Huyền Lôi Đế Tôn đã báo tin tìm được người rồi, càng không ngờ nàng còn là người đứng đầu của Đỉnh Lôi Chí Quốc ở trung tâm Tây Châu.

Càn Quân Đế Quốc cũng thuộc ranh giới Tây Châu nhưng còn chưa đủ tư cách tọa lạc ở vị trí trung tâm phồn thịnh, trái lại trong các hàng ngũ Thánh Đế Thế Lực thì Càn Quân Đế Quốc còn khá kém cõi, cho nên chỉ tọa lạc ở ngoài rìa Tây Châu hẻo lánh mà thôi.

Đỉnh Lôi Chí Tôn nằm ở trung tâm Tây Châu, rõ ràng đây là một phương cự đầu với nội tình hùng hậu.

“Vậy chúng ta trở về Tây Châu sao?” Thủy Triều Tịch kích động siết chặt nắm tay.

Nàng mong muốn càng sớm trở về càng tốt, hiện tại Lạc Nam đã có đủ thực lực đối mặt Hải Long Cung, cứu trở về các nhân ngư tộc nhân cho nàng.

“Phải ghé Kiếm Châu một chuyến đón Huyết Hàn Lệ nữa.” Lạc Nam mỉm cười hồi đáp:

“Nhưng ta đã hứa với Tuyết Mộng, ưu tiên mang Địa Trưởng Lão tìm về.”

“Ừm.” Chúng nữ không có ý kiến.

Lạc Tư Tình yêu mị dùng ngón tay vẽ vẽ lên ngực Lạc Nam, nhếch môi thổ khí:

“Phu quân, mấy ngày nay ngươi chiến đấu vất vả, lại mệt mỏi tiếp quản Đông Hoa Cung…có cần mấy người bọn thiếp hầu hạ hay không đây?”

“Đúng là sắc quỷ.” Lạc Nam hung hăng vỗ lên kiều đồn của nàng, nhếch miệng cười xấu xa:

“Đương nhiên là muốn!”

“Vậy chàng ra hồ nước phía sau hậu viện Đông Hoa Cung chờ sẳn, bọn thiếp chuẩn bị một phen sẽ đến.” Lạc Tư Tình ra vẻ thần bí nháy nháy mắt.

Lạc Nam mỉm cười, không hiểu mấy nữ nhân này có ý đồ gì, bất quá hắn chẳng lẽ phải sợ sao?

“Tốt lắm!”

Động lấy ý niệm, hắn đã dịch chuyển đến một hồ nước nằm giữa vườn hoa thơm ngát, mặt nước trong xanh tươi mát, cảnh vật nên thơ hữu tình.

Đừng hoài nghi phong cách của Đông Hoa Chí Tôn, mỗi một nơi trong Đông Hoa Cung dù là nhỏ nhất cũng được nàng chăm chút, bày trí ưu nhã, mang đến cảm giác hòa hợp cùng thiên nhiên hoang sơ tươi đẹp.

“Cũng muốn thư giãn một phen.” Lạc Nam cởi bỏ Bá Y, lộ ra cơ thể cường tráng sung mãn nhảy xuống hồ.

Cảm nhận làn nước mát lạnh nồng đậm Nguyên Khí thoải mái dễ chịu, hắn lẩm bẩm:

“Không biết các nàng ấy chuẩn bị gì cho ta?”

Hắn cũng đợi không quá lâu, liền cảm giác được có nữ nhân bước chậm tiếp cận.

“Đều là phu thê cả rồi còn ngại ngùng cái gì?” Lạc Nam bật cười, đưa mắt nhìn đến, nhất thời bừng tỉnh.

Chỉ thấy có hai thân ảnh đang đến, các nàng trên thân chỉ khoác áo yếm mỏng manh che đậy bầu sữa căng tròn, bên dưới chỉ có tiểu nộ khổ nhỏ đủ lắp đi nơi mẫn cảm.

Một người có làn da khỏe khoắn, thân thể đàn hồi, anh tư hiên ngang, ngũ quan sắc sảo.

Một người yểu điệu uyển chuyển như linh xà, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều yêu mị quyến rũ, dung mạo tuyệt mỹ nhưng không kém phần ngây thơ đáng yêu.

Chính là Bạch Miêu Miêu và Thải Quỳnh Dao.

“Bọn thiếp bóc thăm thua, phải thay các tỷ muội khác đến đây hầu hạ chàng.” Thải Quỳnh Dao thanh âm hơi run rẩy.

“Haha.” Lạc Nam cười:

“Rõ ràng hai nàng đã vào tròng.”

Hắn mang các nàng cùng đến Đông Vực, mục đích chủ yếu là tu luyện và xúc tiến mối quan hệ phu thê.

Trong đó Lăng Ba, Lãnh Vận Du, Phượng Tịch Y, Đình Manh Manh đều đã trở thành mỹ phụ…chỉ còn Bạch Miêu Miêu và Thải Quỳnh Dao chưa có cơ hội, chúng nữ liền nhân đó tác hợp một phen, hợp tác đẩy Bạch Miêu Miêu và Thải Quỳnh Dao vào hố lửa.

“Đến đây, đến bên cạnh ta.” Lạc Nam ôn nhu nói.

Hai vị kiều thê bước vào trong nước, ưu nhã bơi đến bên cạnh hắn.

Lạc Nam vòng tay ôm lấy các nàng, dịu dàng hôn lên gò má từng người, cảm nhận sự trơn mịn từ da thịt, thì thào nói:

“Là phu quân chậm trễ, để các nàng ủy khuất.”

“Phu quân…” Thải Quỳnh Dao nhịn không được tựa mình vào lòng hắn, hai chân hóa thành đuôi rắn quấn lấy cơ thể cường tráng của nam nhân.

Thân là xà nữ dâm tính rất mạnh, nàng đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.

Bạch Miêu Miêu cũng là yêu tộc, tính cách hào phóng, nàng động tình tuyên bố:

“Từ giờ chàng là phu quân, không còn là chủ công.”

“Để ta bù đắp cho các nàng.” Lạc Nam khẽ nói, bàn tay vuốt ve đuôi rắn lộng lẫy của Thải Quỳnh Dao, cúi đầu hôn xuống đôi môi xinh xắn mềm mại của nàng.

“Ưm…” Giai nhân rên rỉ, chiếc lưỡi thơm tho duỗi ra cùng hắn quấn quít như cá nước.

Lạc Nam thuận tay đem áo yếm của hai nàng cởi xuống, nhất thời hai tòa sơn phong hùng vĩ quy mô, xinh đẹp hồng hào bao phủ trong tầm mắt.

Tay của hắn tham lam chạm vào bầu sữa Bạch Miêu Miêu đùa nghịch, cảm nhận xúc cảm đàn hồi mỹ diệu không nói nên lời, miệng vẫn nhấm nháp hương tân ngọc dịch của Thải Quỳnh Dao.

Bạch Miêu Miêu si mê vuốt ve từng khối cơ săn chắc từ cơ thể nam nhân, nàng chú ý đến hung khí dữ tợn gân guốt tràn ngập sức mạnh được đuôi rắn né tránh đó, trái tim rung động, lặn xuống bên dưới hé mở bờ môi đỏ rực ngậm nó vào bên trong, ôn nhu hầu hạ.

Yêu tộc một khi đã giao trái tim mình cho người nam nhân, các nàng hiếm khi rụt rè trong chuyện ân ái như nữ tử nhân loại.

Đối với yêu tộc thì giao phối, duy trì nồi giống chính là sự nghĩa vụ thiên liêng, chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Lạc Nam đã sớm quen thuộc sự hoang dại của những thê tử yêu tộc, vì lẽ đó động tác cũng thiếu đi sự ôn nhu, nhiều hơn sự mạnh mẽ.

Hắn rời môi Thải Quỳnh Dao trong ánh mắt kiều mị của nàng, cúi đầu gặm lấy một bên gò bồng đảo căng tròn đầy ắp miệng, hàm răng khẽ cắn lấy hạt anh đào hồng nhuận, mãnh liệt cuốn lấy.

“Ưm...thiếp thích…ăn nhiều vào.” Thải Quỳnh Dao toàn thân run rẩy, đuôi rắn càng thêm siết chặt người nam nhân, vòng eo dẻo dai vô cùng.

“Mẫn cảm lắm bảo bối.” Lạc Nam vuốt ve xuống bên dưới nơi riêng tư thầm kín của nàng, một thảm cỏ nhỏ với nhiều màu sắc, nước ấm không dứt chảy ra.

“Hít…thiếp muốn.” Thải Quỳnh Dao thở dốc, toàn thân nóng rực lên, gò má ửng hồng như đào chín.

Bạch Miêu Miêu hiểu ý rời môi, phóng thích thanh hung khí hoang dại.

Không cần Lạc Nam chủ động, Thải Quỳnh Dao đã chuyển từ đuôi rắn thành đôi chân bình thường, một chân kẹp chặt hông hắn, một chân khác nới rộng ra.

Lạc Nam thuận thế, đầu côn từ từ chen vào đôi môi dọc chật chội.

“Vào…vào trong thiếp rồi…” Thải Quỳnh Dao run lên bần bật, giọng điệu nức nở.

Màn mỏng bị xuyên qua, thánh huyết hòa vào dòng nước, nơi cần thiết đã chặt chẽ gắt gao hợp cùng một chỗ.

Lạc Nam rùng mình, xà nữ vẫn luôn mang đến những xúc cảm đặc biệt khác xa nữ nhân loại, quá chật chội và bó sát, cảm giác như bên trong đang có một con tiểu xà mềm mại đang quấn quít lấy ngươi.

Hắn nhịn không được dùng sức chuyển động, đâm vào rút ra cật lực.

“Thoải mái quá, chàng tuyệt vời quá…” Thải Quỳnh Dao tận hưởng tất cả, mỗi lần nam nhân chạm vào tận cùng hoa tâm, làm cơ thể nàng như muốn xé rách càng khiến nàng mê mẫn.

Lần đầu thường không trụ được lâu, Lạc Nam chỉ mới thay đổi hai tư thế thì nàng đã toàn thân co giật, tinh hoa phun trào, hai mắt vô thần ngửa trên mặt nước, tận hưởng cơn mụ mị tột đỉnh.

Lạc Nam rút ra hung khí, quay sang ôm lấy Bạch Miêu Miêu đã sớm động tình, hung hăng gặm lấy bờ môi chín mộng.

Bạch Miêu Miêu chủ động duỗi chiếc lưỡi ấm nóng trơn tuột vào miệng nam nhân, hơi thở gấp gáp.

Bầu sữa của nàng không quá to nhưng cực đàn hồi và săn chắc, ép sát vào lồng ngực cứng cáp của Lạc Nam liên tục biến dạng.

Rời khỏi môi nàng, hắn hôn từ cổ nàng trượt dài xuống tận vòng eo trơn mịn, sau đó quét xuống thảm cỏ thơm màu trắng với vài sợi đen tuyền tô điểm, lặn xuống nước tận hưởng đóa hoa trinh khiết đỏ rực của nàng.

“Thiếp nhịn không được rồi, chiếm hữu thiếp đi, xin chàng.” Bạch Miêu Miêu quằn quại, móng tay cấu vào lưng hắn để lại những vết xướt.

Lạc Nam hưng phấn gầm lên, cường thế đánh sâu vào bất chấp việc hành lang nhục nguyệt của nàng ép sát dữ dội.

Đúng như mong đợi của nàng, hắn đang chiếm lấy nàng đầy hoang dại.

Một cơn đau khiến Bạch Miêu Miêu khắc cốt minh tâm, nhưng sau đó là khoái cảm như nước thủy triều đánh tới, nơi khô hạn của nàng đã được nam nhân mà nàng ngưỡng mộ tưới tắm.

Hắn là chủ công của nàng, đối với hắn chưa biết có phải là yêu đương tơ tình hay không…nhưng chắc chắn ngoài hắn ra, không có bất kỳ nam nhân nào khác lọt vào mắt nàng.

Hắn đem Bạch Miêu Miêu tựa lưng vào vách đá, chân dài của nàng gác lên vai hắn, từ phía trước hôn môi nàng, bên dưới tiến vào nàng như vũ bão.

Sóng nước trùng điệp, long hổ giao hoan, động tĩnh như chiến trận.

Thân là nữ tướng quân chinh chiến sa trường, chỉ có nam nhân cường thế mới chinh phục được nội tâm của nàng.

Bạch Miêu Miêu thở hừ hừ trong cổ họng, hắn hôn nàng đến mức không thể ngâm nga thành lời, cảm giác thật tuyệt vời, nàng chỉ muốn nằm dưới thân thể hắn để mặc hắn xâm chiếm và tận hưởng tất cả.

Rõ ràng khả năng chịu đựng của nàng lâu hơn Thải Quỳnh Dao, thân thể nàng bền bỉ hơn rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, không biết đã thay đổi bao nhiêu tư thế, đến khi Thải Quỳnh Dao lấy lại tinh thần thì Bạch Miêu Miêu mới rùng mình liên tục, tất cả dây thần kinh căng cứng, răng nàng cắn lấy lưỡi Lạc Nam, hé môi rên rỉ:

“Thiếp sướng…”

Lạc Nam thật sự tận hứng, toàn thân rùng mình, vô hạn sinh mệnh bắn ra, lắp đầy tận cùng yêu nữ.

Hắn ôm hai kiều thê, trong lòng thỏa mãn chưa từng có.

“Phu quân, chàng còn cứng quá vậy…” Thải Quỳnh Dao giật mình nhìn thứ đó vẫn sừng sững giữa hạ thể nam nhân.

Lạc Nam cười cười, hướng về một phía không gian mắng nói:

“Còn không mau đến?”

“Khanh khách!”

Oanh oanh yến yến, chúng mỹ Lạc Tư Tình, Lăng Ba, Thủy Triều Tịch trân thân chỉ khoác lụa mỏng hiện thân, bước vào dòng nước mát lạnh nhưng lại không thể xoa dịu dục hỏa nóng rực trong cơ thể.

“Để bọn thiếp giúp phu quân thư giãn, chàng chỉ cần nằm im không làm gì cả.”

Trong lúc nhất thời, hậu viện Đông Hoa Cung ngập tràn xuân sắc…



Chúc cả nhà chiều vui vẻ