Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 57: Tranh đấu vô hình



TRải qua chuỵện Tần Mộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi tận lực tuyên truyền,Bạch MặcY trong mắt mọi người gần như biến thành một nữ nhân xảo quyệt,gian dối, ngược đãi thiếp thất, phóng đãng, ngoại tình, lại hay ghen tị, ác độc nữa. Đổi lại thì Bạch Mặc Y rất bình tĩnh, Hồng Lăng Xuân Nhi ba người đều nhanh xẹp khí tức tại, nếu không phải tiểu thư nói, cấm không cho các nàng ra ngoài, thì sợ rằng hiện giờ các nàng đã sớm đem hai nữnhân nói dối trắng trợn đổi trắng thay đen kia chém nát bươm rồi.

Cổng Thuỷ mặc cư vẫn đóng chặt như cũ, bất kể người bên ngoài nói gì thì vẫn bất động. Lâm Thuỷ Nhi nghiến răng nghiến lợi ngứa ngáy, chỉ có TầnMộng Dao thì chịu không nổi cứ chửi ầm lên. Bạch Mặc Y vẫn im lặng, bấtkể là các nàng ấy nói gì, thì nàng vĩnh viễn vẫn yên lặng không nhúcnhích. Làn da hai người trải qua thời gian lâu vậy, đã phồng rộp lênthành bọc nước đỏ, ngứa ngáy vô cùng, lại không thể gãi được. Phái người đi Bạch phủ lấy thuốc nhưng mang về cũng không dùng được, lại càngkhông dám rời đi, lời nói ra cũng bớt hơn nhiều, điều này là các nàng ấy thật tâm yêu cầu thuốc giải, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng làn da sẽthối rữa mất!

“Chủ nhân, có cần cho người đem đuổi các nàng ấy đikhông ạ?” Lưu Tinh và Ngọc Vô Ngân nấp trong chỗ tối, nhìn hai nữ nhânlàm ầm ĩ liên tục, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ với Sở Quân Mạc, thậtlà mắt chó mù mà, cái loại nữ nhân cần vóc dáng không ra vóc dáng, muốnnội hàm không ra nội hàm này thế mà hắn cũng muốn sao? Thật đúng là loại nam nhân không ra gì mà!

“Ta nhớ rõ còn ba ngày nữa hình như làđến sinh nhật của nhóc quỷ kia hay sao đó!” Ngọc Vô Ngân nói nhẹ nhàngnhư gió thoảng vậy.

Lưu Tinh ngoáy ngoáy lỗ tai, xác định bản thân mình không nghe nhầm chứ? Thế mà chủ nhân đến cả điều này cũng biết nói ra ư? Vậy còn có chuyện gì mà chủ tử không biết không nhỉ?

“Cònthất thần làm gì hả? Hôm nay náo nhiệt như vầy, đưa tặng lễ đi thôi!”Ngọc Vô Ngân ngắm liếc mắt nhìn Lưu Tinh đang túm tóc, nói rõ hơn chút.

Lưu Tinh ngẩn ra, rồi lập tức vui vẻ hẳn lên, “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay,cam đoan sẽ đem sinh nhật tiểu thiếu gia náo nhiệt ngang với Hoàng đế gả con gái ạ!” Nói xong, người đã nhanh nhẹn biến mất.

Ngọc Vô Ngâncau mày, nhìn theo bóng hắn, hình như hắn cũng chỉ bảo hắn ta đi tặngquà thôi chứ có nói làm sinh nhật gì đâu chứ nhỉ? Những tên ngày càngngày càng quá mức rồi, nhưng mà, sinh nhật thế nào thì quả thật cũng nên làm náo nhiệt hơn chút thật!

“Đủ rồi, trở về đi!” Sở Quân Mạctiến lên, nói với hai nữ nhân đang khóc lóc cầu xin, nhìn các nàng,trước mắt không giận, còn có một luồng tức giận không tên dâng lên, hainữ nhân ngu xuẩn này, việc xấu trong vương phủ thế mà cũng dám nói ranữa!

“Ngũ gia à, ngài đến đúng lúc lắm, hay là, ngài cho tỷ tỷ trở về phủ được không?” Lâm Thuỷ Nhi lúc mới bắt đầu thì giả vờ, giờ lấyđược thuốc ở Bạch phủ dùng xong rồi, hiện giờ nghiến răng nghiến lợinói, tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà nàng ta không dám lấy sắc đẹp của mình đánh cuộc, Bạch Mặc Y nàng ta không phải là muốn trở lạitam vương phủ hay sao? Vậy thì nàng khiến cho nàng ta trở về, nàng cóthể đuổi nàng ta được một lần, thì cũng có thể đuổi đi được lần hai, cứqua được hôm nay rồi mới nói sau vậy!

Để cho nàng trở lại phủ sao? Trong lòng Sở Quân Mạc giật mình, nổi lên tia mong chờ, mím môi khôngnói gì. Hắn đã đến đây một lúc rồi, nhưng vẫn không xuất hiện, chỉ muốnnhìn xem thái độ Bạch Mặc Y thế nào, nên hắn vẫn không chịu ra mặt. Nhớđến nguyên nhân đuổi nàng ra khỏi phủ, đầu Sở Quân Mạc bốc lên, mắt thâm trầm hơn.

“Vương gia, thiếp thật chịu hết nổi rồi, cầu xin vươnggia giúp lấy thuốc giải về cho chúng thiếp được không!” Tần Mộng Daocũng rất hận, hận không thể rút gân lột da Bạch Mặc Y, nhưng mà nàng tavà Lâm Thuỷ Nhi đều giống nhau, biết rõ làn da quan trọng thế nào, nếutoàn thân nàng ta thật sự bị cào nát mà nói, vậy nhất định vương gia sẽđuổi hai nàng ra khỏi phủ ngay!

Mắt Sở Quân Mạc nhìn hai ngườichằm chằm, làn da toàn thân đều phồng lên thành bọc nước, mắt ngời sáng, lấp lánh nước, còn có nơi bị cào rách bốc ra mùi hôi không thể tả được.

“Mau nhìn mà xem, đó không phải là vị vương gia bị cắm sừng hay sao?” Có người trong đám đông đột nhiên lên tiếng.

“Đúng đó, đúng đó, đúng là Mạc vương gia à nha! Bị chính thiếp mình cho độinón xanh mà còn dám khoe ra nữa, thật là cái mũ vinh quang quá ha!” Lờinói này của người ta cũng thấy lạ, không biết là giúp bên này hay bênkia nữa, có lẽ là cảm thấy chưa đủ náo nhiệt hay sao?

“Ta nghe nói lúc trước Mạc Vương gia tức bỏ Vương phi có cho sát thủ giết, lại còndùng tên bắn đứa con không rõ lai lịch kia nữa chứ!”

“Ta cũng nghe nói vị Bạch tiểu thư bị bỏ kia bị đuổi ra khỏi nhà, lại tự lập môn hộ,hiện giờ có mấy nam nhân đều vây xung quanh, nhưng mà, những nam nhânnày cũng không kém Mạc vương gia đâu nhá!” Nói chuyện là một người thôlỗ, giọng rất lớn, cả đám đông đều nghe được hết.

Mặt Sở Quân Mạccàng ngày càng đen, lệ khí trên người càng ngày càng đậm, mắt nhìn TầnMộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi lạnh lẽo vô cùng, hận không thể bóp chết ngaycác nàng ta!

Trong Thuỷ Mặc cư ba người Hồng Lăng đều nghe đượclời nói này, cũng gật đầu đồng tình, lời này không kém ha, hiện giờ namnhân bên người tiểu thư người nào người nấy còn mạnh hơn cả tam vươnggia nữa đó!

“Mau về đi!” Sở Quân Mạc cũng để ý thanh danh, nhưnglại càng để ý đến mặt sau của lời nói kia, làm cho lòng hắn thấy khóchịu. Nhất là cái sự kiện dùng Bạch Mặc Y chặn nhát kiếm kia, hiện giờlàm hắn mỗi lần nhớ lại thấy mà đau, nhớ tới lúc ấy ánh mắt nàng khôngai không oán không hận, tim hắn vội co thắt lại, cái loại coi thường vàlãnh đạm ấy quả thật làm cho máu trong người hắn gần như đông lại vậy.

“Vương gia, chúng thiếp không đi, người xem bộ dạng này của chúng thiếp xem,thiếp thân thật chẳng còn muốn sống nữa” Tần Mộng Dao bắt đầu khóc to,có người trong đám đông còn nói giúp cả Bạch Mặc Y nữa.

Thật rathì các nàng ta không biết là vốn có rất nhiều người đồng tình với mình, nhưng những người đó mỗi lần định mở miệng thì đã bị người khác bịtmiệng lại dẫn đi, rồi yên lặng thương lượng trong ngõ nhỏ, ném cho mấybạc vụn, không cần sai bảo, tiếp theo cũng biết cái gì nên nói cái gìkhông rồi. Tuy trong lòng không hề thoải mái, nhưng đánh không lại người ta hơn nữa họ vốn chỉ cần xem náo nhiệt thôi, nên với bạc không ai quađược cả!

Dù sao thì những kiểu này cũng không cần đến người cao ngạo như Ngọc Vô Ngân hay Lạc Vũ Trần như thần tiên dúng tay vào.

“Vương gia, độc này rất quái lạ ạ, vừa rồi đại phu có nói là không giải được,người xem đi ạ!” Huyền Nhất do dự nói với Sở Quân Mạc.

“Vương gia, cầu xin ngài, niệm tình vợ chồng, ngài cứu chúng thiếp đi ạ!” Hai mắt Lâm Thuỷ Nhi đẫm lệ nhìn Sở Quân Mạc cầu xin.

“Huyền Nhất, gọi cửa!” Sở Quân Mạc dừng một lát rồi mở miệng.

Không phải chứ, thế mà bảo hắn đi gọi cửa sao? Huyền Nhất mặt khổ sở cúi gằmxuống, hắn dường như cảm giác được mặt tam vương gia kia đang nhìn trợntrừng, hắn cũng không quên, hai nha đầu mặc đồ đỏ bên người tiền vươngphi ấy biết võ công đó, cũng không kém hắn chút nào. Quan trọng nhất là, hắn cảm giác được thái độ của vương gia đối với tiền vương phi kháchẳn, nếu mà cùng đánh hai tiểu nha đầu kia, hắn ra tay đánh cũng khôngđược mà không ra tay cũng không xong, đây là một vấn đề khó đây!

“Các ngươi, đi giúp Huyền hộ vệ gọi cửa đi!” Tần Mộng Dao chỉ vào hai ngườihầu, dùng ánh mắt bảo họ phải kêu thật to lên, ra sức kêu, tốt nhất làđem đập nát cánh cổng kia ra, kêu gào thảm thiết mới thôi!

Cóngười đi, Huyền Nhất tự dưng lén tránh sang một bên, còn hai gã ngườilàm há hốc mồm không biết gọi thế nào nữa, càng không biết gọi Bạch Mặc Y ra sao.

Đúng lúc này có một đội ngũ chỉnh tề trật tự, đi tốc độrất nhanh về phía bên này, trên vai vác rất nhiều thùng, trong tay còncầm tấm vải đỏ phủ lên, đi tuốt đằng trước không phải Lưu Tinh mà là Lưu Vũ, khuôn mặt anh tuấn suất khí hồng hào, bừa bãi tiêu sái, lại cànglàm cho đám đông không ngừng dãn ra nhường đường, cảm tạ họ đã nhườngđường.

“Chủ nhân nhà ta vì tiểu thiếu gia Vô Thương đã đặc biệtchuẩn bị một phần lễ nhỏ, hy vọng Bạch cô nương vui lòng nhận cho!”Giọng Lưu Vũ vang lên trong trẻo, lại vận dụng nội lực trong phạm vimười dặm đều nghe được rất rõ ràng.

Người sau lưng Lưu Vũ rất mạnh mẽ, cùng mặc một màu đen, đi lại nhẹ nhàng, hai mắt sáng ngời, mà chủyếu đều cùng giống nhau đều là những mỹ nam thượng đẳng cả. Đương nhiênngoài một vài người đẹp tới kỳ lạ ra thì những người này bất kể ai đi ra ngoài đều có thể làm cho người ta hét lên chói tai mất!

Họ đãđến, trên người toát ra luồng khí lạnh, gia đinh vương phủ bất giác tựtránh ra, Lưu Tinh đứng trước cửa Thuỷ Mặc cư, nói với người bên cạnh,“Đọc danh mục quà tặng ra!” Nhìn cũng không thèm liếc Sở Quân Mạc cáinào, không chỉ hắn mà cả những mấy chục người phía sau hắn nữa cũng đềuưỡn ngực nhìn không chớp mắt, trong mắt họ, chỉ có chủ nhân, không cóvương gia hoàng đế gì sất, thì Sở Quân Mạc còn tính gì chứ?

Sinhnhật Vô Thương ư? Sở Quân Mạc ghé mắt nhìn những kẻ đột nhiên xuất hiệnmà trong lòng phỏng đoán xem họ là những loại người nào? Chả lẽ là người của Ngọc Vô Ngân ư? Làm sao hắn có thể biết rõ sinh nhật của Vô Thươngchứ? Đang nghĩ ngợi, thì người đằng trước bắt đầu đọc danh mục quà tặng.

“Chủ nhân tặng sinh nhật tiểu thiếu gia Vô Thương, mười vạn lượng hoàng kim, trăm hộp chân châu, thiên tàm ti hai mươi thước, Tuyết liên thiên sơnhai mươi bông…..”

Cứ mỗi một câu người nọ đọc ra, biểu hiện củamọi người càng ngây ngốc hẳn: những mười vạn lượng hoàng kim nha, thậtnhiều tiền quá ha! Dĩ nhiên minh châu cũng đưa, lại thêm cả thiên tàmti, kể cả hoàng cung cũng tìm không ra, nghe nói hoàng hậu cũng có mộtkiện tàm ti dùng để may quần áo, hiện giờ lại tặng tới những hai mươithước cơ? Họ không nghe nhầm đó chứ? Lại cả tuyết liên thiên sơn thuốcthánh phẩm nữa, mấy thứ này họ chẳng dám nghĩ tới bao giờ! Ánh mắt mọingười đều cứ nhìn theo đội ngũ tặng quà dài mãi không dứt, rồi nhìn thấy những cuộn vải vóc sáng rực rỡ đang bưng đến mà không tin nổi, mấy thứnày cũng khoa trương quá đi, thế mà xuất hiện trước mặt họ thật. Nhìnviên ngọc minh châu trơn bóng, ít nhất còn lớn gấp nhiều lần so với bình thường, mắt ai cũng đỏ, hận không thể mở to thêm được, trợn to thêmchút nhìn, dù chiếm không được thì nhìn cũng tốt rồi!

Biểu hiệnphong phú nhất phải nói tới Tần Mộng Dao và Lâm Thuỷ Nhi, mắt hai ngườinhìn chằm chằm vào các đồ giá trị, trong mắt như toé lửa hận không đốtcháy những thứ kia tan tành. Các nàng ta coi trọng nhất vẫn là thiên tàm ti, dựa vài cái gì mà Bạch Mặc Y nàng ta lại có đồ tốt như vậy chứ? Chỉ cần là phụ nữ thôi, ai mà chẳng có giấc mộng một ngày nào đó được khoác lên người thứ quần áo làm bằng thiên tàm ti đó chứ? Chỉ là vải vóc thôi nhưng để ở đó lại toả ra khí lạnh như băng vậy, màu sắc nhã nhặn vôcùng, sợ là thứ ánh sáng toả ra từ thiên tàm ti nguyên chất, chủ yếu làmàu trắng, mặt trên còn điểm lấm chấm những quầng sáng trong trẻo lạnhlùng.

Tay Tần Mộng Dao nắm rất chặt, thế này mà gọi là lễ mọn ư?Đố kỵ làm nàng ta thấy nổi điên lên, nếu không phải Lâm Thuỷ Nhi đứngbên cũng nắm chặt tay giống nàng ta thì nàng ta đã sớm đi huỷ sạch những thứ đó rồi. Thật giận Bạch Mặc Y, nàng ta dựa vào cái gì mà lại được đồ tốt đến thế cơ chứ?

Danh mục quà tặng vừa đọc xong, lại có mộtđội đi tới nữa, tất cả đều mà màu trắng, như làn gió lạnh ào tới, đốilập hẳn với đội áo đen, chẳng qua giống nhau ở chỗ là cũng mang quà tớitặng, mà đi tuốt ở đằng trước là Vân Tri, tới bên cạnh người là Lưu Vũ,mắt nhìn chẳng tốt đẹp gì liếc mắt một cái, tưởng hắn có mác là Thiên Hạ Đệ nhất lâu thì cũng muốn cướp người với chủ nhân nhà hắn hay sao?

Lưu Vũ trong lúc bị Vân Tri đánh giá thì cũng đánh giá lại hắn, tầm mắt hai người giao nhau, rung lên ầm ầm, ai cũng không phục ai, chỉ lát sau,đều cùng quay phắt đầu đi, một trái một phải đứng ở cổng Thuỷ Mặc cư.

“Chủ nhân nhà ta tặng riêng một phần quà sinh nhật cho tiểu thiếu gia VôThương, xin Bạch cô nương vui lòng nhận cho!” Vân Tri nói xong, khôngcần hắn mở miệng thì người đằng sau đã đi lên cầm danh mục quà tặngtrong tay đọc to, giọng vút lên xuyên thủng toàn trường.

“Chủ nhân nhà ta đặc biệt tặng hai mươi vạn lượng hoàng kim, ngọc bích băng tihai mươi thước, minh châu trăm đấu, từ ngọc long vương mười cây….

Tương tự cũng đọc giống nhau, miệng mọi người cứ càng ngày càng há to hơnchút. Thế này là thế nào? Chỉ ra tay một cái mà lại còn hào phóng hơn,thiên tàm ti vốn đã khó có rồi, mà đến cả ngọc bích băng ti lại càng khó có hơn, thế mà vừa ra tay đã là hai mươi thước, lại còn có tử ngọc long vương nữa, so với tuyết liên sơn lại càng trân quý hơn, không được, họsắp bị hôn mê mất rồi, chỉ trong một ngày thôi mà mọi thứ chỉ trongtruyền thuyết mới có lại được nhìn thấy, bút này sao mà tả hết được chứ!

Hơn nữa tặng vàng còn nhiều hơn mười vạn so với nhóm người kia, sao họ cứcảm thấy như ngửi được mùi vị của một luồng thuốc nổ thế nhỉ?

Mọingười càng nghe càng hưng phấn, thầm nghĩ như được mở mắt, Lưu Vũ càngnghe mặt càng đen sì, bỏ qua chuyện thằng nhóc này đối nghịch cùng hắn,thế mà giờ cái gì cũng biến thành tốt hơn hắn, cơn tức này nuốt khôngtrôi, mở trừng hai mắt nhìn hắn, “Chủ nhân nhà ta lại tặng thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, băng ngọc long mẫu một chuỗi!”

Ầm ầm! Lại bỏ thêm hai mươi vạn lượng nữa, đó chẳng phải là ba mươi lượng hay sao?Đơị chút, băng ngọc long mẫu châu kia nghe nói vốn là linh thạch tạothành, thế gian này chỉ có một chuỗi, giá trị có thể mua được hai toàthành, càng có nhiều người véo thịt trên người mình không tin nổi?

Thằng nhóc mày còn định đấu với ta sao! Ngươi thêm ta cũng thêm, dù sao tuyệt đối không thể thua ngươi được, Vân Tri trừng mắt nhìn Lưu Vũ, bĩu môinói, “Chủ nhân nhà ta lại thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim nữa, thấtthải ngọc lưu ly 1 cây trâm phượng!” Nói xong lại đắc ý vô cùng nhìn mặt đen Lưu Vũ, hừ, xem người cao hơn ta thế nào nào??

Oa! Bên nàycũng thêm hai mươi vạn lượng ư? Nghe đồn thất thải ngọc lưu ly phi trâmphượng vốn là dùng đá nữ oa vá trời tạo thành, cũng chỉ duy nhất có một, nghe đồn ba trăm năm trước mới xuất hiện một lần, ai ngờ thế mà lạixuất hiện vào hôm nay, thật sự là được lời quá lớn! Ánh mắt mọi ngườilập tức chuyển hướng về phía Lưu Vũ, xem ngươi còn có gì để so với tanữa không đây?

Lưu Vũ lại tiếp tục xướng lên, “Lại thêm hai mươivạn lượng hoàng kim, một quả vàng của Thiên Hạ Đệ nhất lâu, thêm hiệulệnh làm chủ các phân bộ của Thiên Hạ Đệ nhất lâu, lông dê ba kiện,thiên Hạ đệ nhất lâu đem hết khả năng hoàn thành mọi yêu cầu!” Thằngnhóc thối, so thì đo, xem thiên Hạ Đệ nhất lâu chúng ta ai sợ ngươi chứ!

Gì cơ? Thiên Hạ Đệ nhất lâu ư? Vậy nhóm người thứ nhất dĩ nhiên là ThiênHạ Đệ nhất lâu nghe đồn là rồng thấy đầu không thấy đuôi đó ư? Thế lựclấn ba nước, đến cả Hoàng đế còn phải nhường ba phần đó ư? Mọi người vây xem hỗn loạn cả lên, đến cả Hoàng thượng còn phải nể mặt Thiên Hạ Đệnhất lâu, ấy thế mà còn dám hứa hẹn vì chuyện này làm ba chuyện, so vớivàng bạc châu báu lại càng kinh khủng hơn ha! Lời nói thật đại nghịchbất đạo, nếu tại đây mà nói ba chuyện đó mà có chuyện muốn ngôi vị hoàng đế thì thế nào, người khác không làm được nhưng Thiên Hạ Đệ nhất lâunhất định được! Đây là chuyện dụ hoặc quá lớn. vì sao họ lại không nhậnđược vinh hạnh này chứ?

“Lại thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim,hơn nữa Lạc Vân Sơn TRang làm một chuyện, mọi tài sản từ này về sau Bạch cô nương được hưởng một phần ba, tận lực vì chuyện này mà cống hiến!”Vân Tri cũng oán hận nhìn Lưu Vũ, nghiên răng nghiến lợi nói thêm. Vìsao hắn nói một phần ba, bởi vì trong sơn trang còn có nhị công tử nữa,tuy rằng không quan tâm gì cả, nhưng chủ nhân cũng từng nói qua sẽ đểlại một nửa tài sản cho hắn!

Cái gì cơ? Cứ tưởng họ là người giàucó ở đâu chứ, hoá ra là sơn trang Lạc Vân! Thế mà lại còn dám chia mộtphần ba tài sản đi ư? Đó không biết là bao nhiêu vàng bạc châu báu đónha! Mọi người bắt đầu từ kinh ngạc dẫn đến khiếp sợ, rồi lại tới tậnbây giờ tâm tình mới bình phục lại, hứng thú dạt dào xem biểu diễn. nếuđối phương là Thiên Hạ Đệ nhất Lâu và sơn trang Lạc Vân thì mấy thứ nàycó đáng giá gì chứ!

Tần Mộng Dao tức quá đã ngất đi, được ngườihầu đỡ lên xe ngựa. mà độc trên người thì vẫn thế, môi vì ghen tị mà cắn chặt tứa máu.

Lâm Thuỷ Nhi thì tương đối trầm tĩnh chút, nhưngkhuôn mặt hồng giờ lộ ra dữ tợn, trong mắt bao trùm ngọn lửa lớn, móngtay nhọn bấm sâu vào thịt không biết đau, hận ý toát ra trên người mãnhliệt. đến cả Sở Quân Mạc đứng cách xa nàng ta cũng cảm nhận được, nhìnchằm chằm nàng ta thâm trầm.

Đương nhiên tương tự không rõ tư vịmà cả người đều khó chịu còn có cả Sở Quân Mạc, hiện giờ hắn cảm giácđược đã vứt bỏ tuỳ tiện một tảng đá, hoá ra lại là một khối ngọc thô,nhưng lại là loại ngọc trân quý, chẳng có lời nào tả được đau đớn, đợikhi hắn bình tĩnh trở lại thì đã phát hiện ra biển biến thành nương dâu(thay đổi) mất rồi!

Nghe thấy Lưu Vũ và Vân Tri đấu trí, Ngọc VôNgân và Lạc Vũ Trần ẩn nấp trong một chỗ tối gần đó cũng rút đi, cùngcảm thấy nếu hai người họ mà cứ vậy đi xuống, chắc chắn sẽ đem Thiên HạĐệ nhất lâu và sơn trang Lạc Vân tặng không cho người ta mất, nhưng đồng thời cùng buồn bực ở chỗ là, hai thằng nhóc thối này chẳng lẽ khôngbiết đạo lý đáng giá nhất chính là bản thân họ hay sao?

Xuân Nhiquả thật không thể nói chuyện nổi, ngón tay vẫn chỉ ra ngoài cửa, trợnmắt há hốc mồm giống y chang Hồng Lăng Hồng Tiêu hai người họ, các nàngkhông nghe nhầm đó chứ? Tiểu thư trong nháy mắt bỗng trở thành kẻ giàucó quá, nhưng mà chỉ phất trong một đêm thôi. Loại giàu có này thật kỳcục quá cơ!

”Không được, ta sắp ngất rồi, cho ta dựa dẫm vào chút nào!” Hồng Tiêucũng đứng không nổi, ngả thẳng vào người Hồng Lăng, trên mình còn cóchút đau, chẳng nhẽ Lưu Vũ còn định tặng cả Thiên Hạ Đệ nhất lâu chongười ta nữa ư?

Hồng Tiêu lắc lắc, Hồng Lăng cũng ngã trên mặtđất, tiện còn chạm cả vào Xuân Nhi, ba nha đầu cũng ngã dúi vào nhau,vẫn duy trì động tác cũ, biểu hiện kinh ngạc phát ra. Trong đầu độtnhiên nhảy ra một ý nghĩ, có phải các nàng không mở cửa mà đã doạ chếtngười không nhỉ?

Bạch Mặc Y không ngủ được, sức khoẻ trở lại bình thường, mọi động tĩnhbên ngoài nàng đều nghe hết, nhưng cũng không có ý để ý tới, nàng nhớnhững lời lão nhân Thiên Ky nói, tuy nàng không giỏi về trung y nhưngvẫn hiểu bản thân mình vốn không thích hợp để luyện võ, nhất là thể chất quá kém, hai là khối thân thể này gân cốt cũng yếu ớt bất lợi, chưa nói tới là cứng ngắc, hiện giờ thân thủ của nàng căn bản không bằng mộtphần ba như trước kia, hơn nữa mỗi lần nàng động tay chân, trong cơ thểcứ như bị kim châm vậy, rồi như bị sai khớp rất đau đớn, cũng làm chonàng không thể không thừa nhận là khối thân thể này căn bản không phảiđể luyện võ, không đủ mạnh! Nếu Thiên Ky nói nàng có thể vậy thì nàngnhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng mà vì sao lão lại giúp nàngchứ? Lão là một cao nhân không tranh giành quyền lợi, vì sao lại đúnglúc xuất hiện trong kinh thành, lại còn hiện thân bên cạnh nàng, nàngkhông đồng ý với lão chỉ vì muốn biết rõ ý đồ lão là gì, ít nhất cònphân biệt được tốt xấu mà tránh, nếu không nàng sao dám yên tâm giao VôThương được chứ?

Nhưng mà hôm nay hàng loạt chuyện ngẫu nhiên xảyra đã làm cho nàng hiểu được, lão nhân Thiên Ky thật sự không ác ý, ítnhất là với nàng, tuy lão cũng có mục đích nhưng mà nàng không bài xíchchuyện lợi dụng lẫn nhau, nếu nàng thật sự có thể tập võ, đó là mộtchuyện không thể tốt hơn được!

Nghe bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng kêu gào, Bạch Mặc Y nhíu mày lại, những người này làm cái gì vậy? Ăn no rửng mỡ à? Đến xem náo nhiệt hay sao?

Đợt chút, họ nói làtặng sinh nhật cho Vô Thương à? Thế mà nàng lại quên mất chuyện này chứ, trước đây Bạch Mặc Y rất khi làm sinh nhật cho Bạch Vô Thương, vì thếchẳng trách mà nàng chẳng có ấn tượng sâu gì.

Nhưng mà nàng thấy lạ là vì sao họ lại biết chứ?

Nếu họ đến tặng lễ, nàng không nhận không được, tặng bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, nàng không chê tiền nhiều đâu nhé! Dù sao hiện giờ nàng đangthiếu tiền mà!

Bạch Mặc Y nằm trên giường trừng mắt một lúc, rồichậm rãi đứng dậy, chậm rãi ra tới cửa, nhìn thoáng qua ba nha đầu đangngồi than thở, thì cất giọng lãnh đạm bảo, ‘Mở cửa đi!” Có chút này nọmuốn tránh cũng chẳng được, nếu không bình tĩnh nổi vậy thì nàng cứ tung hê mọi chuyện này lên đi vậy.