Có Yêu Được Không

Chương 20



- Ê, mày không định uống hả, tan hết đá rồi kìa! - Con bạn ngồi cạnh nhìn ly trà sữa đã thành một lớp nước một lớp sữa mà nói. Tôi vẫn cứ để đó, dù tôi thích trà sữa thật đấy, nhưng không được ăn đồ của người lạ, huống chi là kẻ thù. Biết đâu được cậu ta bỏ độc vào đây thì sao. Nhưng mà là thật đấy, sao tự nhiên lại mua trà sữa cho tôi, thêm cả biểu hiện sáng nay của Bình Nguyên nữa, chẳng lẽ cậu ta muốn làm lành, thân thiết hóa mối quan hệ của tôi với cậu ta sao. Không thể nào như vậy được, tên đó không bao giờ chịu hạ mình đâu. Thế thì vì lý do gì chứ? Tôi nghĩ mãi cũng chẳng ra, đến khi về đến nhà thì tôi lên mạng để thư giãn đầu óc, chợt nhận ra câu hỏi của tôi từ hôm bữa đã có người phản hồi.

"Người ta thích cậu chứ còn sao nữa. Mấy đứa con trai thích ai thì nó thường hay trêu chọc, để cho đứa con gái đó thích nó. Cậu không tin thì cứ để ý thử đi. Thể nào sau đó cậu ta cũng bắt đầu thể hiện sự quan tâm cậu hơn liền."

Đọc xong tin đó tôi tắt máy đi ngủ luôn. Mấy người này điên hết rồi, lí nào mà Bình Nguyên lại thích tôi, cứ đọc ngôn tình nhiều quá nên tưởng cái gì cũng thành tình yêu được. Tất cả chỉ là sự trùng hợp thôi, Bình Nguyên không thích tôi, Bình Nguyên thích Tú Sương.

Tôi lẩm bẩm trong miệng để trấn an bản thân, vì tối đó tôi không muốn gặp ác mộng. Hôm sau lên lớp dù cố tỏ ra không có gì nhưng tôi vẫn cảm thấy cách Bình Nguyên đối xử với tôi có sự thay đổi. Cậu ta nói chuyện nhẹ nhàng với tôi hơn, không còn lôi cái bộ mặt bố đời ra mỗi khi tôi nói gì đó nữa. Chẳng những thế còn không sai vặt tôi, không bắt tôi phải đi mua nước cho cậu ta nữa. Những hành động đó làm tôi rất là hoang mang, chẳng lẽ cậu ta thích tôi thật sao?

- Sao tự dưng mua trà sữa cho tôi vậy? - Tôi hỏi, cố thể hiện thái độ bình thường nhất có thể, nhưng tôi không nhìn mặt Bình Nguyên.

- Tại cậu thích uống trà sữa.

- Nhưng tôi có bảo cậu mua đâu.

- Tại tôi thích mua.

Tôi dừng lại, sao tự dưng cái cuộc nói chuyện này lại xàm xí như vậy chứ. Lẽ ra ngay lúc đó tôi phải kết thúc nó ngay, nhưng không biết ma xui quỷ khiến lại khiến tôi nhìn thẳng vào mắt Bình Nguyên mà hỏi một câu ngu ngốc vô cùng.

- Nhưng tại sao lại thế, đừng bảo là do cậu thích tôi đấy nhé!

Những tưởng cậu ta sẽ ngay lập tức bảo không, nhưng không ngờ cậu ta cũng nhìn thẳng vào mặt tôi, trả lời không chút do dự.



- Phải, do tôi thích cậu đấy!

Tôi im lặng, sốc toàn tập. Những điều tôi nghe thấy có phải sự thật không, cái tên đó vừa bảo thích tôi ư? Không phải, không thể nào, chắc do cơ thể thiếu nước nên tôi nghe nhầm. Phải! Tôi cần uống nước. Tôi vội lấy chai nước ra mà uống một mạch đến cạn đáy. Hít thở sâu vào, cậu ta chỉ nói đùa thôi. Đời nào Bình Nguyên lại thích tôi chứ. Tôi vội đứng dậy, bước ra khỏi lớp, tôi thấy rối quá. Chẳng biết lúc đó ở lại thì đối mặt sao với cậu ta, vừa đi vừa tự nhủ đó chỉ là một trò đùa vớ vẩn mà Bình Nguyên nghĩ ra, đến nỗi tôi không để ý là đã va phải một ai đó. Tôi không ngẩng lên nhìn mặt người đó, chỉ cúi đầu xin lỗi rồi bỏ đi.

- Em ơi, em rớt đồ này.

Tôi quay lại, cái anh đó đưa cho tôi cái bóp tôi làm rớt. Tôi cảm ơn rồi đi tiếp. Giờ trong đầu tôi bị câu nói đó làm cho rối loạn rồi. Tôi chẳng biết sao nhưng tôi không muốn về lớp, lúc đó sẽ không biết đối mặt với Bình Nguyên thế nào. Ngay lúc đó thì Trí tới. May quá, giờ tôi đi tập hát đến lúc về luôn, sẽ không phải gặp mặt Bình Nguyên nữa. Nhưng về sau thì sao, đâu thể tránh mặt mãi được. Tôi cần có phương pháp để giải quyết việc này. Nhưng sao tôi rối quá, đúng là người trong cuộc thì không thể suy nghĩ thông suốt được. Tôi phải nhờ sự tư vấn của con Phương, thế là chiều đó tôi đi một mạch lên lầu lôi đầu nó ra để nói về chuyện này, nhưng khác với vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, nó cứ cắm mặt vào điện thoại mà nhắn tin với Salis. Tôi giật điện thoại của nó, ngay lập tức nó trợn mắt định chửi tôi, tôi chặn họng nó lại ngay trước khi thảm họa xảy ra.

- Đã bảo là có chuyện quan trọng thật mà. -Tôi nói, nó lườm tôi, rồi cũng ngồi nghiêm túc mà nói

- Rồi, nói đi!

- Nhớ đừng hét lên đấy! -Tôi cảnh báo nó trước, tôi không muốn cả trường tưởng chúng tôi đang cắt tiết heo đâu.

- Gớm! Nghĩ sao mà tao lại hét lên. Chuyện gì, nói đi!

Con Phương tự tin nói, phong thái như một mỹ nữ an tĩnh, dù ngoài kia có bão tố cuồng phong thì lòng nó vẫn một mực bất biến. Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nói:

- Bình Nguyên thích tao.

Nghe câu đó xong, con Phương tự giác bịt miệng mình lại, mắt mở to hết cỡ. Tôi gật gật đầu, mặt nhăn nhó nói tiếp:



- Tao biết, tao cũng đâu có ngờ.

Mất một lúc sau nó mới trở về trạng thái bình thường, dù vẫn chưa hết sốc, nó hỏi tôi:

- Rồi mày nói sao?

- Tao không nói gì hết. Tao bỏ đi luôn.

- Trời ơi! Làm vậy người ta buồn lắm đấy!

Lúc đó ai mà để ý được chứ. Tôi mới là người tinh thần bị sang chấn đây này.

- Thế mày có thích người ta không? - Con Phương hỏi, ngay lập tức tôi bảo không, nghĩ sao mà tôi thích Bình Nguyên chứ. Nhưng, bỗng nhiên cậu ta bảo thích tôi khiến tôi có đôi chút khó xử. Rồi nhận ra tất cả các chuyện Bình Nguyên làm từ trước đến giờ cũng là vì do cậu ta thích tôi làm tôi chẳng biết phải giải quyết sao nữa.

- Nhưng mà tao..

- Chết mày rồi, mày "nhưng mà" có nghĩa là cũng thích đấy.

- Mày điên à, tao không có!

Tôi thở dài, ai ngờ có ngày tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ. Nhưng mà Bình Nguyên cũng đẹp trai, học thì giỏi, nhà lại còn giàu. Khoan đã, sao giống với cái lời tiên tri mà thằng Bảo nói quá vậy? Đừng nói chồng tương lai của tôi là Bình Nguyên đấy! Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện này, tôi cũng không thích làm nữ chính đâu!