Cô Vợ Xấu Xí

Chương 328



“Mục Chính Hi, chuyện ở bãi đỗ xe, đã tới lối đi đặc biệt rồi thì không phải nhân viên chắc sẽ không vào được phải không?”

Hạ Tịch Nghiên bỗng nhìn Mục Chính Hi hỏi.

Đôi mắt thanh khiết, mang theo vẻ nghi ngờ.

Nói tới chuyện này, Mục Chính Hi cũng nhớ lại, gật đầu nói: “Ừ, em đang nghi ngờ có người cố ý làm vậy sao?”

“Sao anh không tới bãi đỗ xe? Còn nữa, sao họ lại biết chuyện tôi tới bãi đỗ xe?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi, tất cả những việc này đều đáng nghi.

Lời của Hạ Tịch Nghiên đã rất rõ ràng.

Mục Chính Hi bỗng nhiên nhớ tới, anh vừa định tới bãi đỗ xe thì Lăng Tiêu Tường xuất hiện, muốn anh đưa cô ta về nhà, đã vậy còn nói ngoài cổng đã không còn phóng viên nữa…

Nghĩ tới đây, Mục Chính Hi nhíu mày lại.

Nhìn dáng vẻ của anh, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói: “Có phải anh nghĩ tới gì không?”

Mục Chính Hi lẳng lặng ngước mắt lên, nhìn Hạ Tịch Nghiên, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chuyện này, tôi sẽ điều tra rõ ràng!”

“Tổng giám đốc Mục, chuyện tôi bị bắt cóc lần trước, anh còn chưa điều tra rõ đâu!” Hạ Tịch Nghiên nói.

“Em đang trách anh vô dụng à?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại, anh vô cùng khó chịu vì sự bất mãn của cô gái này.

“Không phải!” Hạ Tịch Nghiên lắc đầu.

“Em tưởng mọi chuyện dễ điều tra thế à? Em phải nhớ hiện giờ Hà Lục Nguyên còn chưa bị bắt đâu, tốt nhất em nên cẩn thận chút!” Mục Chính Hi cảnh cáo.

Hạ Tịch Nghiên cười: “Biết rồi!”

Chỉ là, chuyện này, không nói thì chắc cô cũng biết là ai làm.

Người hận cô nhất ở Vân Duệ là ai, hơn nữa, người có thể thông báo tới phóng viên, thậm chí còn dẫn họ tới là ail Trong lòng cô đã rất rõ ràng.

Chỉ là, nếu cô có được chứng cứ thì nhất định sẽ không bỏ qua như vậy đâu!

Tán gẫu với Mục Chính Hi một lúc, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

“Tịch Nghiên…” Một âm thanh dịu dàng, hiền hậu vang lên, bà cụ Mục tiến vào như một cơn gió.

Hạ Tịch Nghiên ngồi trên giường nhìn bà cụ Mục, mỉm cười nói: “Bà nội!”

“Ôi chao, Tịch Nghi đáng thương, thế nào rồi? Có sao không? Chính Hi, tìm bác sĩ tốt nhất thành phố A cho bà, không thể để Tịch Nghiên có vấn đề gì được!” Mục nói.

Người bà gầy gò nhưng trông rất có sức sống.

“Bà nội, cháu không sao đâu, chỉ là gấy xương nhẹ thôi, ở viện theo dõi một ngày là không sao rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói, nhìn bà cụ Mục, trong lòng vô cùng ấm áp.

Trên đời này, hiếm có người nào không cùng huyết thống mà lại yêu thương, cưng chiều bạn như vậy.

Nhưng bà cụ Mục trông có vẻ vẫn rất đau lòng: “Tức thật, sao mấy phóng viên đó lại vào bãi đỗ xe được thế? Chính Hi, cháu làm việc vô dụng quá đấy, nhất định phải nghiêm trị đám phóng viên này!” Bà cụ Mục nói.

“Vâng, cháu sẽ biết rồi, cháu sẽ điều tra rõ ạ!” Mục Chính Hi nói.

Hạ Tịch Nghiên ngồi đó nhìn, cô không trách anh vô dụng thì cũng có người trách thôi.