Cô Vợ Xấu Xí

Chương 320



Nhìn dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của Lăng Tiêu Tường, Khả Khả không khỏi làm một động tác nhỏ sau lưng cô ta.

“Hừ, ghen tị với người ta nhưng không làm gì được, chỉ biết công kích là giỏi!” Khả Khả không khỏi mắng thay Hạ Tịch Nghiên một câu.

Hạ Tịch Nghiên bật cười: “Thường thường đối với những chuyện như vậy, chúng ta có một từ thôi!”

“Từ gì?”

“Đố ky!” Cô cười đáp.

Nghe vậy, Khả Khả không khỏi bật cười, hai người cười đùa một lúc mới vào làm.

Buổi chiều tan ca, mọi người đều đi cửa chính, riêng Hạ Tịch Nghiên phải đi lối đặc biệt. Hết cách rồi, cô còn tưởng rằng chỉ cần không lộ mặt là bọn họ sẽ chịu từ bỏ, nào ngờ đám người đó lại càng đeo bám như saml Cứ như thể không săn được tin thì sẽ không bỏ cuộc vậy.

Đối với chuyện này, họ không đưa ra bất kỳ phản hồi nào, để mặc cho đám phóng viên đoán già đoán non.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, Hạ Tịch Nghiên đi thẳng thang máy xuống bãi đậu xe. Chỉ có thể từ đây đi ra, sau đó bắt taxi.

Thế nhưng, ai mà ngờ được, lúc cô vừa đến bãi đậu xe chuẩn bị đi ra ngoài thì đã có một đám đông phóng viên lũ lượt kéo đến.

Cả người Hạ Tịch Nghiên sững sờ.

Làm thế nào mà bọn họ lại tìm được đến đây vậy?

Gần như không có thời gian do dự, đám phóng viên lập tức xông lên, trực tiếp vây quanh cô.

“Cô Hạ, xin hỏi cô đang cố ý tránh mặt chúng tôi có phải không?”

“Cô Hạ, có người chụp được ảnh hai bên gia đình cô và Tổng giám đốc Mục gặp nhau, xin hỏi có thật là như vậy không?”

“Hai người đã quyết định chuyện kết hôn rồi sao? Có thể tiết lộ cho chúng tôi biết thời gian cụ thể là khi nào không?”

“Cô Hạ, mọi người đều biết thiên kim của Tập đoàn Lăng Thị mới thực sự là bạn gái của Tổng giám đốc Mục. Bây giờ cô đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Mục, trở thành cháu dâu mặc định của nhà họ Mục.

Xin hỏi, cô có suy gì về việc này?”

Lúc này, ánh đèn nháy lóe lên trước mặt cô, vô số micro và toán người bao vây xung quanh.

Hạ Tịch Nghiên đứng ở giữa, đối mặt với những câu hỏi của phóng viên, tất cả những gì cô có thể làm lúc này là im lặng.

Lúc này, ánh đèn nháy lóe lên trước mặt cô, vô số micro và cả toán người bao vây xung quanh.

Hạ Tịch Nghiên đứng ở giữa, đối mặt với những câu hỏi của phóng viên, giờ phút này, tất cả những gì cô có thể làm là im lặng.

“Xin lỗi, tôi đang vội, xin nhường đường!” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng.

Nhưng phóng viên không hề có ý thỏa hiệp, tiếp tục vây lấy Hạ Tịch Nghiên.

Dù Hạ Tịch Nghiên có muốn đi ra ngoài cũng khó khăn, đặc biệt là cô còn đi giày cao gót nữa, muốn đi một bước cũng rất tốn sức.

“Cô Hạ, xin cô hãy trả lời!” Lúc này, có phóng viên nào đó bất mãn lên tiếng.

“Xin lỗi, hôm khác sẽ giải thích với mọi người!” Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên chuẩn bị rời đi.

Nhưng sao phóng viên có thể bỏ qua cơ hội này?

Tìm cô suốt một ngày, khó khăn lắm mới thấy, sao có thể dễ dàng để cô đi được.