Cô Vợ Thần Bí Của Đại Boss

Chương 47: Kẻ Thù Của Kẻ Thù Chưa Chắc Là Bạn



Đôi khi Tống Kiều không hiểu mạch suy nghĩ của Kỷ Đình Dạ, không biết khi nào bản thân sẽ đắc tội ông lớn này. Cô đã gặp nhiều kẻ âm dương quái khí rồi, nhưng đẳng cấp như vị họ Kỷ này là lần đầu tiên.

Tống Kiều dùng tay che đi dấu vết phạm tội của Kỷ Đình Dạ, ném cho hắn cái nhìn lên án:

- Nếu anh còn làm tôi đau, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.

Kỷ Đình Dạ nhìn cô ủy khuất, nhất thời cảm thấy giở khóc giở cười. Đôi khi ở cạnh hắn, cô sẽ lộ ra chút gì đó ngây thơ trẻ con mà chính cô cũng không nhận ra. Nhưng điều quan trọng là Kỷ Đình Dạ lại rất thích những biểu cảm đó, cứ như chỉ có hắn là điều ngoại lệ với cô vậy.

Tống Kiều thấy Kỷ Đình Dạ không trả lời mà cứ chăm chú nhìn mình thì cau mày không vui:

- Tôi nói thật đấy.

Kỷ Đình Dạ bật cười, bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu không yên phận:

- Em đúng là chẳng để tâm lời cảnh cáo của tôi gì cả.

Hắn vừa nói vừa đẩy gương mặt điển trai đến gần Tống Kiều, cô bối rối lập tức tránh thoát vòng tay của hắn. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Tống Kiều hoảng hốt như vậy. Trái tim cô cứ đập liên hồi không theo quy luật gì, hơi thở và sự đụng chạm của người đàn ông này vừa kích thích lại nguy hiểm khiến cô không biết làm sao.

Kỷ Đình Dạ bị ghét bỏ cũng không lấy làm tức giận, chỉ cười nhìn Tống Kiều:

- Được rồi, không đùa em nữa. Mau qua đây.

- Lại có chuyện gì à?

Tống Kiều nghi hoặc nhìn Kỷ Đình Dạ, trên gương mặt hiện lên vẻ không tình nguyện. Kỷ Đình Dạ lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhung màu xanh biển đưa cho cô.

- Quà của em.

Tống Kiều nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay được thiết kế tinh xảo đính đá quý màu xanh lục. Chiếc vòng tay không quá phô trương, nhưng lại rất trang nhã và sang trọng. Tuy Kỷ Đình Dạ không giỏi trong việc biểu đạt cảm xúc nhưng cô phải công nhận hắn rất có con mắt thẩm mỹ, đây là kỹ năng mà mọi cô gái đều mong muốn ở bạn trai.



Kỷ Đình Dạ lấy vòng tay nhẹ nhàng đeo lên tay Tống Kiều, sau đó nắm tay cô ngắm nghía.

- Rất đẹp. Quả nhiên hợp với em.

- Anh tự kỷ vừa thôi, thật không biết ngượng.

Kỷ Đình Dạ mặt không đổi sắc đáp lời Tống Kiều.

- Tôi khen người phụ nữ của tôi sao phải ngượng?

- Ai là người phụ nữ của anh?

Kỷ Đình Dạ ngồi xuống giường, sau đó kéo Tống Kiều lên đùi mình cười khẽ:

- Trước sau gì cũng là của tôi thôi.

Tống Kiều ôm lấy cổ hắn, cất giọng ngọt ngào:

- Có phải Kỷ Tổng đã xiêu lòng rồi không? Đừng quên chúng ta đang trong mối quan hệ hợp tác đấy.

Kỷ Đình Dạ nâng nhẹ cằm Tống Kiều, hạ giọng:

- Sở hữu tôi 1 năm với sở hữu tôi cả đời, người thông minh như em chắc không cần tôi đưa lời khuyên đâu nhỉ?

Tống Kiều bĩu môi, đúng là một người cuồng tự luyến. Chẳng lẽ hắn không biết người ở bên cạnh hắn tuổi thọ sẽ tự động ngắn lại ư?

Kỷ Đình Dạ xoa xoa má Tống Kiều, nghiến răng:

- Em dám nghi ngờ lời nói của tôi à?

Tống Kiều gạt tay hắn ra, hừ khẽ:

- Không dám, nếu nói xong rồi thì tôi về phòng đây.

Tống Kiều toang đứng dậy nhưng Kỷ Đình Dạ đã giữ eo cô lại:

- Muốn chạy à? Còn chưa nói quyết định của em mà.

Tống Kiều cau mày, này là ép buộc sao?

- Tôi muốn suy nghĩ.

- Bao lâu?

- Trước khi thỏa thuận của chúng ta kết thúc.

Kỷ Đình Dạ hài lòng, hắn ghé tai Tống Kiều cất giọng trầm thấp:

- Được, tôi đợi em…

Tống Kiều đẩy hắn ra, nhanh chóng rời khỏi phòng. Kỷ Đình Dạ nhìn cô chạy trói chết mà cười khẽ.

Trong quán bar, Lưu Tuyết Lam chán nản ngồi uống rượu. Xung quanh cô ta là những ánh mắt thèm khát trần trụi. Có một người đàn ông đánh bạo cầm ly rượu tiến đến, gã tao nhã dựa gần Lưu Tuyết Lam:

- Người đẹp có tâm sự à? Muốn chia sẽ với tôi không?

Lưu Tuyết Lam lạnh lùng liếc người đàn ông, nhếch môi khinh miệt:

- Dựa vào anh mà cũng muốn mời tôi? Mau cút…

Người đàn ông nét mặt sa sầm, bàn tay dùng lực siết chặt ly rượu. Gã vươn tay muốn kéo Lưu Tuyết Lam nhưng bàn tay bị cô ta giữ lấy. Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đàn ông đã rú lên đau đớn rồi ngã xuống. Trên trán gã là một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống, phía dưới chân đầy những mảnh vỡ thủy tinh. Lưu Tuyết Lam dẫm chân lên vai gã đàn ông, cười lạnh:

- Chai rượu này rất đắc tiền đấy, anh nên thấy vinh hạnh vì được thưởng thức đi.

Lưu Tuyết Lam dứt lời thì đá gã đàn ông ra, sau đó kiêu ngạo mà rời đi trong ánh mắt sợ hãi và khâm phục của mọi người.

Hạ Y Thuần nãy giờ vẫn yên lặng ngồi một góc quan sát, lúc này mới chậm rãi đứng lên đuổi theo Lưu Tuyết Lam ra bên ngoài. Mắt thấy người sắp ngồi vào xe, Hạ Y Thuần bất chấp hình tượng chạy đến ngăn cản:

- Lưu tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?

Lưu Tuyết Lam nhíu mày, ánh mắt nhìn Hạ Y Thuần đầy sự chán ghét:

- Cô là ai? Muốn chết à?

Trước thái độ không mấy tốt của Lưu Tuyết Lam, Hạ Y Thuần chẳng những không tức giận mà còn rất thân thiện:

- Tôi biết tâm tình Lưu tiểu thư không được tốt nên có hảo ý giúp đỡ cô.

Lưu Tuyết Lam tựa nghiêng vào thân xe, ánh mắt đầy sự hứng thú:

- Vậy sao? Cô nói thử xem vì sao tôi không vui. Nếu nói được thì tốt, bằng không…

Lưu Tuyết Lam không nói hết câu, nhưng họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào mình cũng khiến Hạ Y Thuần toát mồ hôi lạnh. Cô ta cố trấn an chính mình, bình tĩnh đáp:

- Đáng ra vị trí Kỷ thiếu phu nhân là của Lưu tiểu thư, nhưng chị gái tôi lại dùng thủ đoạn dơ bẩn quyến rũ Kỷ tiên sinh. Tôi rất áy náy vì chuyện này, nên muốn giúp đỡ Lưu tiểu thư.

Lưu Tuyết Lam mỉm cười, nụ cười mơ hồ không nhìn ra cảm xúc.

- Vậy cô nói xem định giúp tôi bằng cách nào?

Hạ Y Thuần tiến đến gần Lưu Tuyết Lam, ghé vào tai cô ta nói gì đó chỉ có hai người biết. Sắc mặt lạnh lẽo của Lưu Tuyết Lam thay đổi, cô ta nhướng mày nhìn Hạ Y Thuần:

- Cô cũng đủ thâm độc đấy. Chuyện thế này mà dám nói với tôi ư? Vậy hóa ra kẻ nặc danh gửi tin nhắn cho tôi là cô à?

Hạ Y Thuần mỉm cười, đắc ý nói:

- Đúng vậy, tôi không muốn chị gái lại đi sai đường cướp vị hôn phu của người khác. Lưu tiểu thư, chị gái tôi là người giả tạo. Cô đừng để chị ấy lừa Kỷ tiên sinh đấy.

Ánh mắt của Lưu Tuyết Lam chợt lạnh xuống, cô ta không chút do dự bóp cổ Hạ Y Thuần ấn lên thân xe. Hạ Y Thuần kinh hoảng, không biết bản thân đã đắc tội gì với vị tiểu thư này. Lưu Tuyết Lam mặc kệ cô ta vùng vẫy, lạnh lùng nói:

- Cô tưởng tôi ngốc à? Dám dùng tôi như con dao để đối phó Hạ Mẫn Hi? Không ngại nói cho cô biết, những kẻ dám giở trò lợi dụng tôi hiện giờ cỏ trên mộ đã cao quá đầu cô rồi đấy.

Lưu Tuyết Lam vứt Hạ Y Thuần xuống đất, không chút do dự nổ súng bắn vào đùi cô ta. Hạ Y Thuần không nghĩ bản thân lại nhận quả đắng thế này, cô ta đau đớn ôm lấy vết thương không ngừng rên rỉ.

Lưu Tuyết Lam không chút thương xót, quay sang tên vệ sĩ không biết đã có mặt từ lúc nào:

- Mang cô ta đến bệnh viện đi.

Sau đó Lưu Tuyết Lam quay sang Hạ Y Thuần đang quằn quại trên đất, gằn giọng:

- Lần này là cảnh cáo, nếu còn xuất hiện trước mặt tôi thì hậu quả tự chịu. Cô nên thấy may mắn vì tin tức hữu ích vừa rồi, giờ thì cút đi.

Lưu Tuyết Lam khởi động xe, không nói thêm gì nữa mà lái khỏi hiện trường. Hạ Y Thuần cắn môi kiềm nén cơn đau, mắng thầm:

- Cứ chờ đấy, còn chưa xong đâu…