Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 152



Bạch Phàm: “Là ai không quan trọng, quan trọng là nữ thân cao quý của chúng ta thế mà lại… tên bạn trai kia của em đâu? Chắc không phải là thái giám đấy chứ?” Bạch Phàm cười càn rỠ.

Đỉnh đầu lại bị dội một đồng nước, là Cao Duy Duy lây cốc nước đang uông dội lên đâu Bạch Phàm.

Bạch Phàm mặc cô ta tùy ý làm bậy, mái tóc bị nước đồ ướt, gương mặt anh tuần cười như không cười.

Cao Duy Duy: “Bạch Phàm, mong anh giữ môm giữ miệng tích đức, biến đi cho tôi.”

Bạch Phàm cười xấu xa, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt Cao Duy Duy, nâng cằm cô ta lên, ép Cao Duy Duy nhìn anh ta, nói: “Biến?

Em dạy tôi đi?”

Cao Duy Duy duôi tay muôn giãy ra khỏi Bạch Phàm, lại bị Bạch Phàm ngăn lại: “Hóa ra là em thích khẩu vị nặng?”

Cao Duy Duy cảm nhận được bản thân bị sỉ nhục, mắt đị lần đầu tiên đã là việc cô ta không thể chấp nhận được, lại còn phải chịu nhục nhã như này.

Cao Duy Duy: “Bạch Phàm, anh biết anh giông loại người gì không?”

Bạch Phàm bắt đầu hôn lên môi Cao Duy Duy: “Em cứ nói!”

“Cặn bã xã hội!” Cao Duy Duy nói xong, dùng hết sức đầy Bạch Phàm ra, chạy lại vào phòng ngủ, khóa cửa lại, cô ta sợ hãi.

Cao Duy Duy ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn cũng không lùi bước, ở bên Tạ Mẫn Hành, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chưa bao giờ thật sự ở cùng nhau, mà hiện giờ thứ trân quý nhất của cô ta lại cứ thê bị một người đàn ông cướp đi.



Cao Duy Duy hối hận vô cùng, nếu buổi tối hôm đấy cô ta không đi ra ngoài cùng Bạch Phàm thì đã tốt, Bạch Phàm là đồ mặt người dạ thú, mặt người dạ thúil “Reng rengl” Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cao Duy Duy cầm lấy điện thoại vừa nhìn thây tên, trong lòng lập tức, khựng lại, tại sao lại như vậy?

Nhà họ Tạ, Vân Thư luôn không phản ứng lại nề Mẫn Hành, tại anh mm cô xâu mặt, người giúp việc còn thầy được.

Tạ Mẫn Hành: “Hai chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ chuyện này không bình thường sao?”

Vân Thư nghiên răng, còn dám nói bình thường? Bọn họ thì có cái gì mà bình thường: “Vợ chồng bình thường mới bình thường, em với anh thì bình thường cái gì?”

Tạ Mẫn Hành cố tình hiểu sai ý Vân Thư: “Vậy chúng ta là vợ chồng bình thường đi. Đêm nay sẽ động phòng.”

Mặt Vân Thư trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận đến mức không nói liền mạch: “Tạ Mẫn Hành, anh, anh vẫn nên đến công ty làm việc đi, em thấy, thấy anh là đang nhàn rỗi sinh Á\y„9 nông nổi đây.

Tạ Mẫn Hành cười lớn: “Vậy là em không muốn động phòng?”

Tạ Mẫn Hành cũng không hề nhận ra, lúc anh ở bên cạnh Vân Thư, bắt giác lại muôn trêu đùa cô.

Tạ Mẫn Hành bước một bước lên ép sát Vân Thư, Vân Thư từng bước lui về phía sau, mãi đến khi đụng vào mép giường, Vân Thư không lùi được nữa.

Tạ Mẫn Hành vẫn cô tình ép sát đùa giỡn Vân Thư: “Động phòng thực sự rất nhiều điều thú vị, em chắc chắn mình không muôn sao?”

Mặt Vân Thư đỏ như sắp nhỏ ra máu, vươn cánh tay ngăn Tạ Mẫn Hành tới gần: “Không… Nêu anh cô đơn quá, hoặc là không nhịn được, em đi tìm dịch vụ cho…”