Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1443





CHƯƠNG 1443



“Đình Phong, bây giờ em đứng không vững, hai chân của em yếu đến mức sắp ngã xuống đất, a!” Cô hét lên.

“…” Tay phải đang cởi áo khoác của anh đột nhiên đặt lên cổ áo khoác đen, nghe vậy, anh nhìn màn hình giám sát theo phản xạ có điều kiện, nhưng lại thấy cô đang dựa vào tường một cách thoải mái.

Bảo mẫu và người chăm sóc đang ở trong căn hộ, nhìn màn hình giám sát, rồi lại nhìn ông Hoắc.

Hoắc Đình Phong mặc kệ cô, để cô đứng ngoài cửa.

“Anh đã là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi rồi. Sao giận dỗi lại như một cậu bé vậy chứ. Lúc nào cũng thích đóng sầm cửa lại.”

“…”

“Anh đóng sầm cửa lại cũng được. Đây là căn hộ của em. Có phải anh đóng nhầm đối tượng rồi không?”.

Lần này, Hoắc Đình Phong có cử động, cầm áo khoác mặc vào, kêu bảo mẫu đi theo, đoàn người mở cửa, anh bình thản nhìn chằm chằm cô: “Vậy được, em ở lại, tụi anh đi.”.

Thân Nhã: “…”

Đôi chân dài của anh sải bước, thân trước của chiếc áo khoác màu đen lướt trên mu bàn tay cô, nhồn nhột nhưng có cảm giác châm chích khó tả.

Thân Nhã đã quen với sự ấm áp của anh, cảm giác xa cách này khiến cô thật sự không quen, lần này không giả bộ, bước chân cô rất vội vàng, hai chân loạng choạng, đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất, cô kêu lên một tiếng đau đớn.

Quay người lại, người đàn ông mới vừa xa cách lạnh lùng như người xa lạ kia trong giây lát liền thay đổi sắc mặt, bước nhanh trở lại bên cạnh cô, một tay nhanh chóng bế lấy thân thể cô.

Thân Nhã hai tay ôm cổ anh, áp má vào ngực anh: “Không phải anh đi rồi sao?”

Sau câu hỏi của cô, ngực anh như bị nghẹn lại, hỏi: “Em có cần anh để em xuống không?”

“Không muốn!”

Cô lập tức ôm chặt lấy anh bằng cả hai tay:

“Anh cứ ôm em thế này, không được buông ra! Với lại em muốn giải thích, lúc đó Tô Chính Kiêu trói em, em lại không điện thoại di động sao báo cho anh được? Em chỉ có thể đi mượn điện thoại của Tô Chính Kiêu. Nhưng tất nhiên em không thể để lộ, cũng không biết lúc đó anh ta sẽ đối phó với em như thế nào, nếu chọc giận anh ta thì sao? Em mượn cớ như vậy không phải là anh cũng tìm đến đây được ư?”

Hoàn cảnh lúc đó thật sự không cho phép cô bộc lộ cảm xúc, nói thật ra, lúc đó bị Tô Chính Kiêu trói, chọc giận anh ta thì cô thật sự không biết hậu quả như thế nào, giống như lúc đó Tô Chính Kiêu muốn cầm dao để giết cô, khi đó anh ta như phát điên.

Nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Đình Phong dần dần tối sầm lại, không nói một lời, anh bế cô vào trong căn hộ.

“Em nói đúng rồi có phải không?Lúc em lấy điện thoại nói mấy lời mượn cớ đó, anh cũng cảm thấy có gì kỳ lạ đúng chứ?”

Lúc đó cô chỉ biết nói vậy thôi, nếu không thì làm gì được? Nói rằng Tô Chính Kiêu đã bắt cóc cô, e rằng cô sẽ chết nhanh hơn.

Không nói gì, Hoắc Đình Phong bôi thuốc lên đầu gối cô, vẫn luôn dùng một tay, cảm xúc đè nén cũng nhẹ nhàng tiêu tan, không thể phủ nhận rằng đứng ở lập trường của mình, cô đã làm rất đúng.

“Sao anh có thể nghe ra có gì đó sai sai?” Thân Nhã có chút tò mò.

“Bật loa ngoài, dường như anh nghe loáng thoáng được tiếng của một người đàn ông đang thầm chửi rủa, có vẻ rất quen….”