Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 232: Đây là muốn làm ra nông nỗi gì?



Xích đu, cầu trượt và các thiết bị thể thao đã trở thành vật trang trí ở nơi đây.

Tích Niên nhìn xung quanh một cái, sáng sớm đứng ở trên đây đúng là lạnh chết đi được, cô không khỏi rụt vai lại: “Mới sáng sớm anh đưa tôi đến đây làm gì? Hóng gió sao? Hay là dẫn tôi đến tập thể dục buổi sáng!”

Cô thản nhiên nói, như thể đang châm chọc anh vậy.

Lúc này Hạ Ngôn mới buông lỏng cái tay đang nắm chặt cô, nhướng mày nhìn cô: “Cô nói đúng, là tập thể dục buổi sáng.”

“Hả? Anh không bị nhầm chứ? Anh có thấy sếp của công ty nào tới đón nhân viên vào sáng sớm rồi đến tập thể dục ở một công viên gần như bị bỏ hoang không?” Cô buồn bực nói, hàng chân mày sắp nhíu lại thành chữ bát rồi! Đây cũng quá sớm rồi!

Cơn gió nhẹ thổi đến, cô hoàn toàn không để ý rằng tóc của mình đang bị cơn gió nhẹ nhàng thổi tung bay, cái cổ trắng ngần gần như hoàn toàn lộ ra ở trước mặt mọi người, mà điều chướng mắt hơn chính là cái vết đỏ tươi trên cổ, gai mắt biết nhường nào.

Hạ Ngôn giơ tay lên, từ từ chạm vào cổ cô, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng: “Hừ, đúng là bị cho ăn no rồi! Bây giờ đầy tinh thần như vậy.”

Ơ… Nơi mà tay anh chạm vào đang từ từ bắt đầu nóng lên.

Lúc này Tích Niên mới nhớ ra trên cổ còn có một dấu hôn, cô nhanh chóng lùi lại một bước, dùng một tay ôm chặt lấy cổ, khi ra ngoài cô cũng quên mất, biết vậy thì cô nên dán một miếng băng keo cá nhân lên cổ, cũng sẽ không bắt mắt như vậy!

“Cái gì mà bị cho ăn no, anh, anh lại nói bậy bạ gì vậy!” Tích Niên cau chặt mày, có lẽ đã bị anh bắt nạt quá nhiều nên cô cũng hơi hiểu được ý trong lời nói của anh.

“Ở ngoài trời, đã thử qua chưa?” Anh lạnh lùng nói.

Trên trán của Tích Niên lóe lên một vạch đen: “Ai muốn thử cái thứ này chứ, không nói với anh nữa, vớ vẩn, tôi đi đây!”

“Xem ra cô biết tôi đang nói gì!” Hạ Ngôn lập tức nắm lấy cổ tay của cô, đột nhiên kéo cô rồi ném vào cầu trượt bên cạnh.

Cơ thể cô ngã ầm xuống cầu trượt, đúng là đau tê cả lưng, cô dùng tay xoa lưng: “Anh làm gì vậy! Có chuyện gì không thể từ từ nói sao?”

“Cởi quần áo ra.”

“Hả?”



“Muốn tôi giúp cô hay là cô tự làm.” Anh lạnh lùng nói, nhìn cô bằng đôi mắt như tảng băng, như thể muốn nuốt chửng cô vậy.

Chỉ là một dấu hôn mà thôi, anh có cần phải phản ứng lớn như vậy không? Hơn nữa, cô có dấu hôn này hay không thì liên quan gì đến anh chứ: “Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi cởi quần áo?”

Anh bước đến cầu trượt, cúi người xuống, hai tay đặt ở hai bên cầu trượt, gần như đã cố định cả người cô trong cầu trượt.

Lại một lần nữa bị cơ thể của anh giam cầm.

Gió không ngừng thổi bay mái tóc đen của cô, khiến cho dấu hôn màu đỏ đó vẫn gai mắt như thế ở trước mặt mọi người, cô không biết tại sao Hạ Ngôn phải giận dữ lớn như vậy, chẳng lẽ đây chính là ham muốn chiếm hữu mà Lam Tử Kiên đã nói sao? Nhưng anh dựa vào cái gì mà có ham muốn chiếm hữu? Rõ ràng chỉ là tạm thời làm hầu gái của anh vài ngày mà thôi, chứ đâu phải là đã bán thân cho anh!

“Được, được, được rồi, cái này thực ra không phải gì cả, là do tôi đã gãi sau khi bị muỗi đốt.” Cô lùi một bước nói, mặc kệ Hạ Ngôn tại sao lại tức giận, nhưng nơi này đúng là ở ngoài trời!

Cô thực sự có đủ lý do để tin rằng Hạ Ngôn là một người đàn ông cái gì cũng có thể làm ra được, để đề phòng, cô vẫn nên lùi một bước biển rộng trời cao, chẳng thèm nghiêm túc với người này nhiều như vậy, cuối cùng thì người chịu thiệt thòi vẫn không là cô.

Sự tức giận trong đôi mắt xanh của anh đã bớt đi, nhiều hơn là buồn cười, giễu cợt nhìn cô: “Cô gãi thêm một cái cho tôi xem thử.”

Cái tên đàn ông đáng ghét này, không phải cố tình làm khó cô sao? Muốn gãi đỏ như vậy thì cô buộc phải gãi trầy da của mình! Nhìn Hạ Ngôn chằm chằm, cô hít một hơi thật sâu: “Không được, tôi bây giờ không ngứa chút nào!”

Cố tình mà, mọi người mắt nhắm mắt mở, cứ thế cho qua chuyện đi không được sao? Làm gì phải truy cứu tới cùng, sau đó làm tổn thương nhau!

“Không ngứa? Vậy để tôi giúp cô!” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Ngôn vang lên bên tai cô.

Tích Niên ậm ừ, anh là muốn giúp cô bắt muỗi sao? Khi đang nghĩ như vậy thì đôi môi của anh đột nhiên hôn xuống, hôn thẳng lên cổ của cô.

“Ưm…” Cô vội vàng vươn tay đẩy đầu của anh ra.

“Này… Hạ Ngôn… Anh đừng như vậy, ở đây là công viên!” Mặc dù bây giờ không có ai ở trong công viên này, nhưng đứng ở vị trí này của cô nhìn xuống, gần như có thể nhìn thấy lối đi bộ phía dưới vẫn còn có người rộn ràng qua lại, nếu như có người ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh tượng này thì phải làm sao mới được đây?

Trước mặt công chúng! Làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy…

Anh nhẹ nhàng lướt qua từng chỗ trên da cô, gần như sắp đến dái tai của cô rồi, mỗi lần hôn cũng khiến ngòi lửa trong cơ thể cô càng cháy càng mãnh liệt.



Cô thở hổn hển, sợ bị người khác nhìn thấy, mà trong lòng càng thêm căng thẳng, cảm giác cũng càng lúc càng mạnh mẽ, là do anh quá biết trêu chọc người ta sao?

Cô mím chặt môi: “Anh đừng, á… Đừng như vậy! Ngứa…” Nhẹ giọng rên rỉ.

Khi nói ra câu này thì Tích Niên mới vô thức cảm thấy mình đã nhanh miệng nói ra lời bưng tảng đá lên đập vào chân mình! Cô mở to mắt ra, nguy rồi! Hy vọng anh không để ý.

Nhưng mà…

Có thể sao?

Nụ hôn trêu đùa của anh chính là chờ đợi câu nói này của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Biết ngứa rồi sao? Tốt lắm, gãi đi, tôi đang xem đây!”

Đây là trừng phạt, một sự trừng phạt của anh dành cho cô. Dường như Tích Niên cũng nhận ra anh biết cô nói dối chính là để qua loa cho xong chuyện, cho nên sau khi nói dối thì cô sẽ bị trừng phạt. Hôm nay người đàn ông này chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.

Cô giơ tay lên, thực sự phải gãi sao?

Vì lời nói dối của mình mà phải trả giá, móng tay chạm nhẹ vào cổ của mình, ngón tay của Tích Niên khẽ run lên, cô đã làm quen và cũng chịu đựng qua chút đau đớn này từ lâu rồi, cho nên cô căn bản sẽ không sợ hãi chút đau đớn này, mà điều cô không vui là tại sao cô phải hậm hực chấp nhận sự trừng phạt của anh chứ?

Đôi mắt phượng sắc bén: “Tôi không làm đâu!”

“Vậy à? Vậy thì để tôi gãi giúp cô!” Hạ Ngôn nói, đôi môi lạnh giá lại một lần nữa hôn xuống, anh mút lấy một miếng thịt mềm trên cổ cô.

“Á!” Đau!

Lại bị anh mút đến thấy đau, Tích Niên siết chặt hai tay thành nắm đấm, cô có thể cảm nhận được anh đang hôn mạnh vào cổ cô.

Vài giây sau, đôi môi đó cuối cùng cũng rời khỏi cổ cô.

“Anh…” Vừa định nói, vào khoảnh khắc lời nói phía sau vẫn chưa thốt ra thì: “Ưm…” Nụ hôn của anh dọc theo cổ hôn xuống đến xương quai xanh.

Anh mút mạnh, ngoài cảm giác tê dại và đau đớn ra thì còn mang theo một khoái cảm khiến người ta ngạt thở.