Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 89: Tiêu hồn



Ngày ấy, lúc Đàm Bội Thi đi khám thai, mẹ Đàm lại bị cảm, Hạnh Nhược Thủy liền cùng cô đến bệnh viện kiểm tra.

Bụng Bội Thi đã có chút lớn, sau lần đầu tiên đi khám thai, nghe Đàm mẹ nói chuyện Phó Bồi Cương có chút hoảng hốt, kinh sợ. không có việc gì, chốc chốc lại sờ sờ bụng của cô muốn nói chuyện cùng đứa bé. Nghe Bội Thi nói, lúc ngủ Phó Bồi Cương đều vuốt bụng cô ấy, nếu không nằm ngủ cũng chẳng an tâm.

Đàm Bội Thi lập tức gọi điện cho cô để cô cùng tới bệnh viện với hai mẹ con cô ấy. Lần đầu tiên sờ tới đứa bé, cảm giác dưới lòng bàn tay khiến Nhược Thủy thấy thật sự rất kì diệu, cô không cách nào diễn tả hết bằng lời.

Thời khắc ấy, Nhược Thủy quả thật cảm thấy có chút mong chờ. Chỉ là, cô với Trường không còn chưa chính thức kết hôn cho nên họ vẫn làm các biện pháp. Cô nhớ báo cáo kết hôn đã sớm gửi lên từ sớm, lẽ ra nên được chấp nhận rồi chứ. Có lần cô đã dò hỏi Bội Thi và khẳng định thời gian hẳn là không lâu như vậy.

Cho nên, cô nhạy cảm suy đoán về một số chuyện xảy ra mà cô không hay biết. Chỉ là Thượng Tá không nói, cô cũng không hỏi, cô biết rằng có một số chuyện anh muốn tự giải quyết nên cô sẽ để anh lo liệu.

Lúc này, Bội Thi đang ôm bụng, Nhược Thủy đi bên cạnh đỡ cánh tay cô ấy. Hai người đi từ từ vào bệnh viện vừa đi vừa nói chuyện. Trên căn bản Nhược Thủy đang nghe Bội Thi to nhỏ về đứa bé trong bụng vận động thế nào, cảm giác ra sao …Tóm lại, đây ắt hẳn là niềm hạnh phúc của người mẹ đi.

Hai người cười cười nói nói, đi lên thang máy. Khoa phụ sản bệnh viện nằm ở ngay lầu ba. Hai người bất ngờ thấy một đôi nam nữ đi về phía phòng xét nghiệm, cả hai nhất thời ngây dại. Bởi lẽ, người đàn ông kia là Ưng Thượng Tá.

người phụ nữ kia mặc 1 áo khoác đen, chân váy kèm theo đôi giày thấp, trên cổ quàng chiếc khăn hoa văn. Cô ấy cúi đầu, bước đi rất chậm với vẻ không thoải mái. Bên cạnh,Ưng thượng tá tỏ vẻ quan tâm lo lắng. Do khoảng cách có chút xa, hai cô hầu như không nghe thấy họ nói gì.

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra rồi từ từ bình tĩnh lại. Cô lôi kéo Bôi Thi đi về phía phòng khám phụ sản. Cơn giận của Đàm Bội Thi còn lớn hơn, cô nàng tức giận nói “ Ưng Thượng Tá thật quá đáng, Nhược Thủy chúng ta phải quay lại tìm anh ta tính sổ.”

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo cô ấy lại.“ không! Bội Thi! không cần ”

Cô rõ hơn ai hết, trong lòng cô thật sự rất khó chịu bởi hình ảnh vừa rồi, nhưng cô tin tưởng anh.

“ Nhược Thủy ” Bội Thi gắt lên với cô. Cô chỉ trầm lặng trả lời:“ Bội Thi, ta tin tưởng anh ấy ”. Cô sẽ không bao giờ từ bỏ anh dù có khó khăn, cách trở nào, cô không nên hoài nghi người đàn ông của cô. “ Đi thôi, mình tin tưởng anh ấy nhất định sẽ nói rõ chuyện này với mình, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi ”

Trong quá trình kiểm tra thai với Đàm Bội Thi, biểu hiện của Hạnh Nhược Thủy thật sự rất bình tĩnh, tựa hồ chưa từng có sự xuất hiện của những hình ảnh vừa rồi.

Trái ngược lại, Bội Thi cứ chăm chăm nhìn sắc mặt cô, hỏi đi hỏi lại cô thật sự không có chuyện gì sao. Trong mắt Bội Thi, Nhược Thủy giống như cô búp bê yếu ớt, những hình ảnh vừa rồi hẳn là khiến Nhược Thủy kích động và choáng váng đi.

Hạnh Nhược Thủy lúc này chỉ biết cười cười nói: “ Mình thật sự không có việc gì mà, cậu yên tâm đi, Trường không là người đàn ông của tớ, tớ hiểu anh ấy rất rõ ”. Cô thầm nghĩ họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như sự tin tưởng quan trọng nhất mà không có, như vậy thật quá uổng phí.

Ra ngoài sau khi kiểm tra xong đâu đấy, hai người kia đã không thấy. Buổi tối hôm đó, Ưng Thượng Tá cũng không về nhà. Hạnh Nhược Thủy đã chuẩn bị tâm lí, nhưng dường như là vô ích. Mặc dù tin tưởng anh, nhưng cô vẫn luôn hi vọng có thể biết rõ chân tướng, đơn giản chỉ vì quá để ý đến anh mà thôi.

…………….

Ưng Trường không đỡ Viên Mộng nằm xuống giường bệnh. Mấy năm nay, thân thể cô ấy ốm đau, hao tổn rất nhiều.Viên Mộng nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm, suy yếu cười cười nói: “ Tôi không có việc gì, anh mau trở về đi. Đây đều là bệnh cũ không có gì đáng lo ngại ”.

Ưng Trường không nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, trong lòng chính là cảm giác đau đớn như bị dao đâm. anh mặc dù đã lo liệu mọi chuyển ổn thỏa, nhưng dù sao đây vẫn là ngục giam, hoàn cảnh thật sự rất không tốt. Cô thân thể yếu ớt, giằng co mấy năm nay càng ngày càng suy nhược.

Ưng Trường không nắm tay chặt đến nỗi khớp sương nhô hẳn ra. Năm ấy, trong anh chính là nỗi thống hận muốn giết người mà tới giờ khắc này nó vẫn còn rõ nét trong tâm trí anh. Một lúc sau, anh chậm rãi buông lỏng vẻ mặt. “ Đừng nói chuyện, cô ngủ một giấc, tôi tìm người chăm sóc, cô yên tâm đi ”.

“ Tốt ”. Cô cười cười, nhắm hai mắt lại. Sắc mặt cô tái nhợt, tiều tụy,đáy mắt là một mảnh xanh đen. Ứng Trường không đứng trước cửa sổ rất lâu rồi mới dặn dò người chăm sóc cô một số chuyện, xong mới sải bước rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, anh lái xe chạy thẳng tới bên ngoài một khu rừng cây mới dừng lại. Nhảy xuống xe, anh tìm một cây đại thụ, từng đấm từng đấm đánh vào thân cây to.

Bởi vì vô cùng dùng sức, trên mu bàn tay anh máu chảy ra rất nhanh. Thế nhưng anh lại giống như một chút đau đớn cũng không có. không những thế, tiếng đấm còn càng ngày càng mạnh, nhanh vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.

không biết qua bao lâu, anh nện xuống đấm cuối cùng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Một tiếng này giống như tiếng gào thét của con mãnh thú bị thương chất chứa sự không cam lòng, tuyệt vọng, khổ sở đến vô cùng

Ưng Trường không xoay người, từ từ cong hai chân lên, anh gần như ngồi sụp xuống mặt đất. Rồi cặp mắt anh kinh ngạc nhìn máu từng giọt, từng giọt tựa hồ nghe được cả âm thanh từ trên tay mình rơi xuống mặt đất.

Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn trời xanh rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. anh cắn chặt hàm răng, chân mày nhíu chặt giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ tột cùng.

Rất lâu sau đó, anh mới chậm rãi mở hai mắt ra. Sự bình tĩnh đã khôi phục trong đôi mắt ấy, anh chỉnh lại trang phục, nhảy vào trong xe.

Chuyển xe, bay đi.

......

Một khoảng thời gian rất dài,từ ngày gặp anh cùng một người phụ nữ ở bệnh viện, Ứng Trường không chưa có về nhà. Trong khi, Phó Bồi Cương vừa trở về, thế nhưng anh lại chưa thấy bóng dáng.

Hạnh Nhược Thủy không ngừng tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, phải tin tưởng anh. nhưng trong lòng cô, khúc mắc kia theo thời gian trôi càng ngày càng lớn. Cô thậm chí còn đang hoài nghi, liệu đó có phải là nhiệm vụ của anh? Có lẽ, người phụ nữ kia chỉ là đối tượng anh cần phải bảo vệ mà thôi.

nhưng loại suy đoán ấy hôm nay đã bị xóa bỏ.

Cô đứng dưới góc khuất của tán cây, nhìn người đàn ông của cô tay xách đủ loại rau dưa thịt, bên cạnh anh là một người phụ nữ. Hai người thỉnh thoảng lại nói qua lại, cô không nghe được, không rõ nội dung.

nhưng là, hình ảnh này cho cô cảm giác họ giống như một đôi vợ chồng cùng nhau đi mua thức ăn. Nếu như là nhiệm vụ, nếu như chỉ là bảo vệ, còn cần theo cùng mua thức ăn, nấu cơm sao?

Hạnh Nhược Thủy không có cách nào thuyết phục mình, nhưng cô không hề có ý định tiến tới. Cô biết rõ, Ưng Thượng Tá là trinh sát, chỉ cần cô tiến tới anh nhất định sẽ biết có người theo dõi. Mà cô không muốn khi cô xuất hiện sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Cho dù hỏi, cô cũng muốn về nhà mình giải quyết rõ ràng.

Họ biến mất trong tầm mắt, cô vẫn thật lâu vẫn chưa hồi hồn, tâm tình có chút mờ mịt, nặng nề.

Cô nhớ tới Cô Lang đã nói “ Khi yêu, ta phải nghĩ đến một ngày không xa nào đó anh ấy sẽ ở bên người khác, đem ta trở thành quá khứ. Khi kết hôn, ta phải nghĩ một tại một thời điểm nào đó đoạn hôn nhân này không tồn tại nổi nữa… Những thứ này, ta nghĩ. ta không thể tiêu cực luôn nghĩ đến những kết quả xấu nhưng ta phải có dũng khí tại những thời điểm không may mắn, gánh chịu cái kết quả không mong muốn đó ”

không! Cô lựa chọn là tin tưởng anh. Lúc ban đầu, biết bao gian nan nhưng anh đâu buông tay, không có bất cứ lí do gì khi tình cảm đến giai đoạn ngọt ngào nhất, anh lại từ bỏ. Điều này, tuyệt đối không thể xảy ra.

Trong lòng, Hạnh Nhược Thủy tự thuyết phục mình, xoay người từ từ bước đi. Qủa nhiên, chuyện gì liên quan đến người mình thương yêu đều khiến tâm trạng không thể bình lặng cho được.

Hạnh Nhược Thủy quay về công ty, đem toàn bộ những suy nghĩ rối bời bỏ qua, tập trung xử lí công việc. Mới bắt đầu có chút phân tâm, sau cô dần chậm rãi chú tâm vào công việc.

……..

Ưng Trường không xách theo đồ, đi theo phía sau Viện Mộng cẩn thận canh chừng cô từng bước, sợ cô ngã quỵ. Mặc dù cô đã xuất viện nhưng thân thể có chút suy nhược, không thể để xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Bọn họ đi vào một chung cư cũ, khoảng cách có chút xa nhưng không khí rất tốt, thích hợp cho việc dưỡng bệnh. Chỉ có điều, phòng được xây từ thập niên 90 có chút cũ kĩ.

Phòng này là Ưng Trường không thuê. Viên Mộng thân thể không tốt, anh không mướn phòng trên tầng lầu cao. anh đã xem qua phòng ở lầu một nhưng có chút ẩm thấp. Cho nên anh mướn căn phòng trên lầu hai có một phòng ngủ, một phòng khách, đồ gia dụng trang bị đầy đủ, được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Đến cửa phòng, Viên Mộng mở cửa, tránh sang một bên cho anh đi vào trước. Ứng Trường không đem đồ ăn thả vào trong phòng bếp, phân các thứ rồi xếp vào tủ lạnh.

Viên Mộng rửa tay rót cho anh chén nước, hai người đến ghế sofa ngồi xuống. “ anh cũng không cần sang đây xem tôi, thân thể tôi đã hồi phục tốt rồi, tự chăm sóc mình được.”

Sau khi xuất viện vài ngày, người chăm sóc cô do Ưng Trường không thuê liền bị cô sa thải rồi. Cô có tay có chân, không có suy yếu đến mức cần nguời khác chăm sóc giống như bệnh nhân.

Bác sĩ nói:“ thân thể cô cần nghỉ ngơi thật nhiều, không thể vất vả. Tôi sẽ tìm người kia trở về, để cô ta tiếp tục chăm sóc cô. Cô yên tâm thuê thêm một tháng nữa, đến lúc thân thể khôi phục hoàn toàn là được. Ưng Trường không thật sự lo lắng lúc cô ở nhà mộT mình té xỉu cũng không có ai biết.

Viên Mộng cười cười: “ Tôi nơi nào yếu thành như thế chứ? Thôi tôi cũng không muốn anh lo lắng, vậy dùng một tháng đi ”.

Ưng Trường không lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Viên Mộng lại nhìn anh, nói: “ Thật ra anh không nợ tôi cái gì, huống chi đó căn bản không phải lỗi của anh, đừng một mực tự trách mình nữa. Đồng ý với tôi, giải thoát cho mình được không. ”

Ưng Trường không mấy lần muốn ngắt lời cô nhưng cuối cùng chỉ nói ra một chữ tốt. Hai người lặng lẽ ngồi trầm ngâm một lúc, anh đứng lên nói: “Cô đi vào phòng nghỉ ngơi chút đi, tôi đi nấu cơm.”

“ Để tôi làm đi, tôi thật sự không có việc gì!” Viên Mộng cảm thấy anh đều đem mình thành con nít mất rồi.

Ứng Trường không cự tuyệt, không cho cô bất kỳ ý kiến phản đối nào.Viên Mộng bất đắc dĩ, không thể nào làm gì khác ngoài việc về giường nằm nghỉ.Cô kinh ngạc nhìn trần nhà hồi lâu, chậm rãi nhắm mắt lại, nơi khóe mắt lệ tràn mi.

Ưng Trường không bắc nồi lên bếp, bật lửa lên nấu thức ăn, sau đó lại đem rau dưa ngâm trong chậu. Đi ra phòng khách, anh lấy ra mấy giỏ trái cây chia làm hai túi riêng biệt.

Tầng nhà này có 3 gia đình trừ bọn họ đang mướn một phòng ngủ, một phòng khách, còn có hai gia đình khác có hai phòng ngủ, 1 phòng khách.

Ưng Trường không cầm trái cây, chia ra gõ cửa nhà bọn họ: “ Xin chào, tôi ở phòng 203 …, bạn tôi thân thể cô ấy không tốt lắm, lại ở một mình, toi lo lắng trường hợp thân thể cô ấy khó chịu cũng không chịu gọi điện cho tôi biết. Cho nên, nếu như có thể, làm phiền ngươi giúp tôi bình thường lưu ý một chút, được không?”.

Ở nhà là một ông lão, cười ha hả đồng ý, lại nói một câu:“ người trẻ tuổi cũng đừng nên đua theo người ta “ Kim ốc tàng kiều ”( nhà vàng cất người đẹp) chứ!”

“ Ông ơi, tuyệt đối không phải như thế.” Thượng tá toát mồ hôi, không nghĩ tới người ta sẽ nghĩ như thế.

Xong xuôi anh trở lại phòng, thức ăn đã tỏa mùi thơm rồi.

Hôm nay, Hạnh Nhược Thủy vội vàng không kịp ra ngoài ăn trưa bèn nhờ đồng nghiệp giúp mua đem về.

Lúc trở lại, mọi người đang bàn tán một chuyện. Kể là, tại quảng trường có một người phụ nữ trẻ giơ một bảng tìm người. Trên đó viết tìm một người tên Hoa Tích Mộng, còn có dán hình.

Lâm Bội Bội đặt hộp cơm xuống, nói một câu: “Nhược Thủy, hình này dường như rất giống chị ”.

Hạnh Nhược Thủy ngừng viết, đứng lên chạy ra ngoài. Cô đã phần nào đoán ra được, người kia là ai rồi. Nhất định là từ thành phố Y, lại còn là một phụ nữ trẻ tuổi, chỉ có thể là Mai Ngạn Đình.

Cô một đường chạy thẳng tới quảng trường, quả nhiên có rất nhiều người đang vây xem. Con người chính là như vậy, dù chuyện gì cũng tò mò, yêu thích náo nhiệt. Có lúc cũng bởi tham gia náo nhiệt với tầng tầng lớp lớp người mà tạo nên những bi kịch.

Hạnh Nhược Thủy len qua khoảng trống, chen đi vào bên trong. Qủa nhiên, cô gái đang quỳ trên mặt đất, giơ bảng tên chính là Mai Ngạn Đình. Cô đi tới xoa nhẹ hai mắt vô hồn của cô bé: Ngạn Đình

Mai Ngạn Đình toàn thân chấn động, sững sờ, quay đầu nhìn lại, nhất thời vui mừng khôn siết, nước mắt tuôn rơi:“Chị Tích Mộng.” Cô bé vội vàng đứng lên nhưng do quỳ quá lâu, hai chân đều mềm nhũn chút nữa là ngã khụy xuống.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo cô lại, cầm lấy bảng hiệu trong tay cô: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi rồi nói.”

Đám đông tránh ra một lối đi nhỏ, các cô lập tức rời đi. không bao lâu mọi người liền giải tán.

Hạnh Nhược Thủy mang Ngạn Đình đi tới một nhà hàng ngay gần đó, gọi hai suất cơm. Vừa đúng lúc cô cũng chưa có ăn trưa, cô liền ăn cùng Ngạn Đình. “ Ngạn Đình, làm sao em lại tới chỗ này.” Cô vừa hỏi Mai Ngạn Đình liền cúi đầu xuống, không trả lời. Một lát sau, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô vội càng an ủi:“ Tốt lắm tốt lắm, ta không hỏi. Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước đi.” Hạnh nhước thủy biết chắc là có chuyện lớn xảy ra, Ngạn Đình mới vượt xa xôi đến đây tìm cô thế này.

Mai Ngạn Đình lau lau nước mắt, chăm chú ăn suất ăn vừa đem lên. Nước mắt không còn nữa nhưng mắt đã hoen đỏ, cảm giác nấc nghẹn từng cơn. Lúc sau, hai người đều không nói chuyện, lặng lẽ ăn cơm.

Từ quán cơm ra ngoài, Hạnh Nhược Thủy cùng Ngạn Đình tới bãi đỗ xe của công ty. Cô liền gọi điện tới công ty xin nghỉ rồi cùng Ngạn Đình về nhà. Mai Ngạn Đình ngồi trong xe lại bắt đầu lặng lẽ rơi lệ. Nhược Thủy cũng không có khuyên nhủ, chỉ đơn giản đem hộp khăn giấy cho cô ấy. Với cô nếu thật sự khổ sở, thì cách tốt nhất là hãy khóc cho thỏa. Cô cũng không có biết chuyện gì xảy ra khiến Ngạn Đình trông chật vật như vậy. Đang muà xuân nên trên người cô ấy không có mùi khó chịu nhưng giày rất bẩn.

Chỉ một lúc sau, xe đã tới cửa cư xá.

Mai Ngạn Đình nhìn trước mắt là một khu vườn hoa lớn, trợn to mắt nhìn, nước mắt đã không còn rơi. Đợi lát sau, nhận rõ nơi đây toàn là biệt thự thì càng giật mình, kinh ngạc.

Đưa xe vào gara, Hạnh Nhược Thủy dẫn Mai Đình tới của chính của biệt thự. Mai Ngạn Đình đừng im không nhúc nhích, ngây người nhìn tòa nhà.“ Tích Mộng tỷ, đây là nhà ngươi sao?”

“ Đúng vậy, vào đi.” Cô kéo Mai Đình vào nhà. Cô biết cô ấy sống ở địa phương như thôn Thành Trung nên nhìn thấy căn biệt thự này liền kinh ngạc. Vào cửa, Nhược Thủy liền đưa cho Mai Đình đôi dép đi trong nhà đáng yêu mà cô mua “ Đeo cái này đi, mới đó.” Mai Ngạn Đình tháo giày, lập tức một mùi khó ngửi xông lên.Cô vội vàng đem chân thu lại, lúng túng mang lại giày, không dám ngẩng đầu lên nhìn Nhược Thủy.

Hạnh Nhược Thủy cầm một túi nhỏ đưa cho Mai Đình.“ không có việc gì, em đi vào phòng tắm rửa một chút là được. Đổi quần áo, đem mấy thứ bẩn bỏ hết trong túi này là tốt rồi. Đôi giày này hỏng rồi cũng nên bỏ đi.”

Mai Ngạn Đình đem giày tháo ra, ở phòng tắm, tắm đi tắm lại ba lần bằng sữa tắm mới cảm thấy sạch sẽ. Nước mắt cô dường như chỉ chực chảy xuống lần nữa. Giờ phút này, cô chỉ ao ước được tắm một cách thoải mái bằng nước nóng, thật sự cô đã không tắm khá nhiều ngày. Mai Ngạn Đình không dám dùng bồn tắm, cô để dòng nước nóng theo vòi nước chảy qua thân thể, cô dường như ở trong nước vùng vẫy với những giọt nước mắt. Cô đem tất cả uất ức, sợ hãi mà khóc lên.

Chuẩn bị xong một chút trái cây, Hạnh Nhược Thủy ở bên ngoài của kiên nhẫn chờ Mai Đình. Nghĩ đi nghĩ lại, cô tự nhận đây là lỗi của cô, cô đã đồng ý trở lại thành phố Z liên lạc với cô ấy. nhưng chuyện tình cảm với Trường không liên tiếp xảy ra biến cố, cô liền quên mất chuyện này.

Ước chừng nửa giờ sau, Mai Ngạn Đình mới từ trong phòng tắm ra ngoài. Bởi vì tắm một lúc thật lâu, cả người cô ấy đều ửng hồng. Trên mặt sắc hồng xuất hiện, sắc mặt xem ra so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

“ Tới chỗ này ngồi đi.” Hạnh Nhược Thủy vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình rồi rót một ly trà nóng, lại đem đĩa trái cây để tới trước mặt Mai Đình: “ Uống trà, ăn trái cây.”

Lúc cầm ly trà ấm ấp, thân thể cô còn có chút run. Này là sự lạnh lẽo trong lòng chứ không phải trên thân thể. Cặp mắt kinh ngạc mà chăm chăm nhìn mặt đất, che phủ khuôn mặt là sự uất ức mơ hồ.

Hạnh Nhược Thủy cũng không thúc giục cô, chờ cô tự mình mở miệng. Hai người đều không nói chuyện, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Hồi lâu sau, Mai Ngạn Đình mới vừa khóc vừa gọi nhỏ: “ Chị Tích Mộng …” Ngạn Đình chỉ gọi một tiếng nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống. Tựa như một đứa bé phải chịu rất nhiều uất ức cùng kinh sợ, rốt cuộc gặp được người thân, một nơi nương tựa, nước mắt rơi lặng lẽ dần biến thành gào khóc.

Hạnh Nhược Thủy kéo Ngạn Đình qua, đem đầu cô ấy đặt trên vai của mình. Cô cũng không mở miệng an ủi. Cô biết rằng, tâm trí cô ấy quá lo lắng, hoảng loạn cần phải giải tỏa mới có thể bình tĩnh lại được. Mai Ngạn Đình ôm lấy cô, tựa như đứa bé khóc thật lâu không dứt, nước mắt cô ấy khiến áo Nhược Thủy ướt một mảng, cổ họng cũng phát đau mới có dấu hiệu dừng lại. Xong xuôi, cô ấy vừa sụt sịt vừa kể lại mọi chuyện.

“ Đêm sau khi chị đi, em cùng Hứa An đi ăn chung, lúc đó em đã có chút say, sau về nhà chẳng thiết tắm rửa liền ngủ luôn. Cũng chẳng biết thế nào, ngủ thẳng một mạch đến buổi tối ngày thứ hai. Sau khi tỉnh lại, không ngờ lại không thấy Hứa An. em tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng anh ấy, điện thoại thì tắt máy. Bắt đầu từ hôm đó, anh liền không có xuất hiện nữa…”.Nói đến chỗ này, Ngạn Đình nhịn không được liền khóc ô ô lên. Nhược Thủy liền ôm cô ấy, trong phút chốc tâm trạng cô bị đè nén bằng tảng đá lớn. Cô thiếu chút nữa quên mất chuyện Hứa An, chính Hứa An đã bắt cóc cô, cô bị đánh bị đổ nước nóng, đến lúc tỉnh lại đã ở chỗ của Thương Duy Ngã. Hứa An đi nơi nào? Chẳng lẽ, Thương Duy Ngã bắt anh ta cho…

Thân thể Hạnh Nhược Thủy đột nhiên có chút rét lạnh, dựa vào những thủ đoạn của Thương Duy Ngã, Hứa An hẳn là gặp bất trắc. Nếu có cơ hội sống sót thì cũng trong tình trạng “ sống không bằng chết.”

“em không tìm được anh ấy, cũng không biết đi nơi nào tìm. Sau đó, lại có người tìm tới cửa, là người của công ty vay nặng lãi, nói Hứa An thiếu tiền bọn họ. Mà tiền kia vồn chỉ hơn 3 ngàn nhưng lãi mẹ đẻ lãi con giờ tăng lên con số không nhỏ. Bọn họ không tìm được Hứa An, tìm đến chỗ em, ép giao tiền ra. em mỗi tháng tại thời điểm nhận lương, trừ tiền mướn phòng, còn dư lại một phần đem trả lãi. em trình độ học vấn không đủ, công việc sẽ không có... không có tiền còn vay lãi cao những người đó liền đánh, còn ép phải đi ra ngoài bán… không còn cách nào khác ngoài bỏ trốn. Lúc ấy, em chỉ nghĩ duy nhất đến chị, liền dùng số tiền còn sót lại tới thành phố Z. Bọn cho vay cũng không buông tha, tìm kiếm khắp nơi, chút nữa bị bắt trở lại, thật vất vả mới có thể trốn thoát, em…”

Ngạn Đình lệ rơi đầy mặt, mọi âm thanh như nấc nghẹn, không ngừng ho khụ khụ, dường như muốn đem phổi ho hỏng luôn. Dáng vẻ thật sự rất đáng thương.

Hạnh Nhược Thủy trong lòng cũng rất khó chịu, vừa ôm cô ấy vừa không ngững nói: “ Bây giờ không sao, đừng sợ, không sao cả …”

"em không dám trực tiếp ngồi máy bay hoặc là xe lửa, không còn cách nào khác hơn là ngồi ô tô tới đây. Đi tới nơi này, không có số điện thoại của chị, cũng không có địa chỉ. em tới đồn cảnh sát nhờ giúp, họ cũng không tìm được. Lúc ấy, sau khi mua vé xe trên người chẳng còn bao nhiêu tiền, ta thử đi tìm việc nhưng nhất thời gấp gáp không tìm được. em đã nghĩ là chị đã không còn ở nơi này, cuối cùng lấy chút hi vọng cuối cùng thử một chút. Nếu quả thật không gặp được, em …em cũng không biết phải làm thế nào …”

. Hạnh Nhược Thủy có thể tưởng tượng ra được, cô ấy nhất đã trải qua nhiều vất vả, đau khổ, trong lòng không khỏi có chút chua xót thay cô ấy:

."Tốt lắm Ngạn Đình, cái gì cũng đừng nghĩ, em bây giờ nên chợp mắt trước đi, tỉnh lại mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Hạnh Nhược Thủy liền dẫn cô ấy tới phòng ngủ cho khách. Thời điểm cô muốn rời khỏi, bị Mai Ngạn Đình kéo lại.

"Chị Tích Mộng, chị đi đâu vậy? chị có thể hay không, có thể hay không ở nơi này với en?" Bên trong cặp mắt sưng vù bao phủ là sự chờ mong. Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là đem laptop rồi ngồi ở vị trí đấu giường rồi trấn an cô ấy “ em ngủ đi, chị sẽ ở chỗ này.”

Mai ngạn đình rất mệt mỏi, cho nên cầm lấy tay cô, rất nhanh sau đó liền ngủ.

Xác nhận cô ấy đã ngủ say, cô chậm rãi đem tay cô ấy để vào trong chăn. Rời khỏi phòng khách, cô trở lại phòng ngủ của mình gọi điện cho Thương Duy Ngã. Rất nhanh đã có tín hiệu trả lời:

“ Nhược Thủy?” Âm thanh phát ra trong điện thoại mang theo tia vui mừng rất khó phát hiện. Hạnh Nhược Thủy hít sâu một hơi hỏi: “ Hứa An đâu? anh xử lí anh ta thế nào?”Thượng Duy Ngã không nhanh không chậm trả lời: “ Giết! Kẻ như hắn ta giữ lại chính là gieo họa.” Mà anh chưa bao giờ cho phép bất kì kẻ nào uy hiếp người của mình. Hạnh Nhược Thủy nghe thế thiếu chút nữa đã nói, hắn ta như thế không phải do ngươi làm hại sao. Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống trả lời lại: “ Tôi đã biết, hẹn gặp lại.”

Cầm điện thoại di động, cô dựa cửa, trong lòng rất loạn. Cô dĩ nhiên không có ý tưởng giết người tùy tiện, nhưng là Hứa An tâm địa đen tối,nếu như không có thể cải chính chăc chắn sẽ gây nguy hại,tổn thương người khác, cũng không thích hợp cùng Ngạn Đình ở chung một chỗ.

“ Haizzzzz…” cô nhịn không được thở dài, lại cảm thấy đầu có chút đau. Đem thân thể nằm trên giường, cô thật sự nhớ nhung Thượng Tá nhà cô quá rồi. nhưng cứ nghĩ đến cảnh ở bệnh viện cùng ở bên đường ngày nào cô thấy rất rối rắm, mệt mỏi.

Thật vất vả mới có cuộc sống yên ổn, tại sao phiền phức lại tới nữa rồi. Cô giơ tay lên xoa xoa mi tâm, cảm thấy đầu có chút đau.

nhưng là chỉ là nhíu mày một lúc,Hạnh Nhược Thủy liền rời giường đi siêu thị mua thức ăn. Trước tiên đem tài liệu chuẩn bị xong, đến thời gian đi đón con, trở lại rất nhanh là có thể ăn.

Cô ở chợ bán thức ăn chạy hết một vòng, còn mua khá hơn chút trái cây cùng đồ ăn vặt, lúc này mới trở về. Cô thật là không ngờ, cô chỉ ra ngoài có chút thời gian, trong nhà lại xảy ra chuyện.

Chuyện là Mai Ngạn Đình mặc dù cực kì mệt mỏi, nhưng trải qua nhiều ngày kinh sợ, ngủ cũng không sao an ổn cho được.Hạnh Nhược Thủy đi ra ngoài không bao lâu, cô liền đã tỉnh. Ở lầu trên lầu dưới tìm khắp một lần cũng không thấy cô.Vì vậy, do dự mở từng phòng ra tìm cô. Phòng ngủ chính tất nhiên là chứa nhiều đồ quan trọng nên cô ấy mở ra cuối cùng. Vừa mới đẩy cửa đi vào, cô ấy chú ý tới ngay hai khung hình khổng lồ trên tường.

Một bức là ảnh cưới, Tích Mộng mặc bộ đồ cưới vô cùng xinh đẹp, cười tươi như hoa. Một người đàn ông cao lớn đang ôm lấy cô, cúi đầu ánh mắt thâm tình nhìn cô, đáng tiếc người đàn ông chỉ rõ một bên mặt.

Một bức khác là hình ảnh người đàn ông ngồi trên cầu thang, trên thân mặc một ít quân phục. Phía trên là áo T shirt màu đen, phía dưới là quần quân phục, so với trang phục bình thường có chút khác biệt thiên về màu săc tối. Trên chân một đôi ủng quân nhân màu đen, trên đầu mũ cũng đen nốt. Áo trước ngực cùng trên mũ có dấu hiệu, nhưng góc độ chụp rất khéo làm cho người ta không thấy rõ. Mà trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, lại tăng thêm tư vị không thể nói ra được. người trong bức họa này tương tự chỉ rõ một bên mặt, nhưng toàn thân đem lại cho người khác cảm giác khí phách, cương nghị chính trực, chỉ liếc mắt một cái liền sinh lòng hảo cảm cùng sùng bái, ngưỡng mộ.

Rất rõ ràng, người đàn ông trong hai bức hình là một.

nhưng là Mai Ngạn Đình không nhịn được nhíu mày, mặc dù bức này hình không có rõ toàn bộ khuôn mặt, nhưng cô cảm thấy người đàn ông kia không giống anh rể. Phụ nữ trời sinh cảm giác đã rất nhạy bén.

Cô nhịn không được đến gần muốn nhìn cho rõ ràng hơn. Đúng lúc ấy, Thượng Tá về nhà. Lỗ tai anh cực kì tinh, nghe được trong phòng có tiếng động, vì vậy lặng lẽ tiến lên cầu thang muốn

cho vợ một ngạc nhiên.

anh len lén từ phía định ôm cô ấy nhưng nhạy cảm phát hiện có chút không đúng. Phản ứng đầu tiên là nghĩ Ngạn Đình là trộm, một phát liền bắt được cánh tay của cô bắt chéo hai tay ra sau lưng, chân hướng vào bắp chân cô đã một cái, cô lập tức quỳ gối trên đất.

"A —— a ——" Mai Ngạn Đình phát ra hai tiếng kêu sợ hãi kèm theo tiếng rên vì đau đớn.

"Muốn làm gì?" Thượng tá lạnh giọng hỏi. Ngay sau đó, anh phát hiện trên thân người này mặc trang phục của vợ mình. Mặc dù Nhược Thủy đã có một khoảng thời gian không mặc rồi, nhưng là Thượng tá có thể dễ dàng nhận ra.

anh nhướng mày, buông lỏng tay ra hỏi:"Ai cho cô vào?"

anh vừa buông lỏng, Mai Ngạn Đình liền ngã tại mặt đất, cánh tay của cô bị vặn đau quá, bắp chân chỗ bị đá cũng vô cùng đau đớn, trong mắt đã phủ một tầng hơi nước. không có biện pháp, Thượng tá động tác luôn luôn sức lực rất lớn.Nếu không phải là cô là phụ nữ, đoán chừng sẽ phải tàn phế. Trên thực tế, anh đã khống chế lực rất nhẹ rồi.

Cánh tay Mai Ngạn Đình có chút trật khớp, đau đến rơi lệ. Quan trọng là dáng vẻ người đàn ông này hung dữ, đáng sợ làm cô không dám nháo khóc. Cô cũng không biết trả lời vấn đề của anh thế nào, vì cô không biết anh là ai. Ban đầu cô còn tưởng anh là người bọn cho vay nặng lãi kia phái đến. Đang suy nghĩ cô bị tiếng quát:“ Nói chuyện.” làm cho bừng tỉnh. Thượng tá nhướng mày toàn thân khí lạnh tỏa ra đến dọa người.

Mai Ngạn Đình bình tĩnh lại, đầu óc đột nhiên lóe lên hình dáng người trong khung ảnh vừa rồi. Cô âm thanh có chút run rẩy hỏi:“ anh là ông xã của chị Tích Mộng sao?”

Ưng Trường không khẽ híp mắt lại, anh biết Hoa Tích Mộng là thân phận của Nhược Thủy tại Thành phố Y. Như vậy cô gái này là từ thành phố Y tới, chắc là Nhược Thủy đem cô về đây bởi lẽ cô ta đang mặc quần áo của Nhược Thủy.

Sắc mặt anh có hòa hoãn lại bèn hỏi: “ là vợ tôi để cô ở đây sao?”

“Đúng, đúng, đúng!” Mai Ngạn Đình gật đầu mạnh, chỉ sợ chậm chạp chút nữa anh lại đem cánh tay của cô bẻ gãy.

Nhíu mày lần nữa, Ưng Trường không nói: “ Đứng lên đi.” anh nhìn ra được cánh tay của cô bị trật khớp, vì vậy đưa tay cầm tới cành tay đó.

“ anh làm gì đấy?” Mai Ngạn Đình bỗng chốc bị dọa sợ, trợn to hai mắt.

Ưng Trường không không lên tiếng, anh nâng tay lên, rắc rắc một tiếng nắn xương về vị trí cũ. Mai Ngạn Đình phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó phát hiện cánh tay không còn đau nữa. Sau, cô không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nói một câu: “ Cảm ơn.”

Ưng Trường không xoay người đi ra ngoài, anh rất không thích người khác vào phòng ngủ của hai vợ chồng, cho nên anh lạnh giọng bảo cô: “ Ra ngoài.” Mai Ngạn Đình vội vàng chạy ra khỏi phòng, chăm chăm nhìn anh đóng cửa rầm một cái.

Đến phòng khách, Ưng Thượng Tá lấy ra chai rượu thuốc ném cho cô nhắc:“ Dùng cái này xoa bóp một chút đi.”

Mai ngạn đình không dám hé răng, nhận lấy rượu thuốc kéo ông quần lên tự mình xoa bóp. Chỗ chân bị đá giờ đã xanh đen một mảng, chạm nhẹ cũng đau, cho nên căn bản cô không dám dùng sức, nói là xoa bóp nhưng thực tế là sờ sờ chỗ đó mà thôi..

Cô là phụ nữ, Ưng Trường không tự nhiên sẽ không giúp một tay, so với việc tiền tay nắn chỗ trật khớp thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

"Vợ tôi đi đâu?" Ưng Trường không giơ tay lên xem, thời gian không còn lại bao nhiêu, chân mày không có cách nào giãn ra. Thời gian của anh rất gấp, nhớ vợ điên lên được, cho nên khẩn cấp chạy về với cô.

Mai ngạn đình uất ức nói: "Tôi cũng không biết. Tôi ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã không thấy cô ấy.”

Đang lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng vang. Ưng Trường không trong lòng vui mừng, vội vàng chạy ra ngoài."Bà xã!" Hạnh Nhược Thủy vừa đem cửa chính đóng, nhìn đến anh, cũng sửng sốt một chút. Ngay sau đó, nở nụ cười tươi." anh trở lại rồi sao?"

" anh nhớ em, cho nên trở lại. anh chỉ có một chút thời gian, rất nhanh sẽ phải đi làm nhiệm vụ." Ngay sau đó một tay cầm lấy đồ trong tay cô, một tay ôm cô đi vào trong, dáng vẻ rất nóng lòng."Vợ, có nhớ anh hay không?"

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, nghe lời của anh, nhớ tới chuyện ngày đó. nhưng rất nhanh, cô lại đem hình ảnh loại bỏ khỏi đầu. Trước tiên đem chuyện tìm hiểu kĩ càng, không nên để nó làm khổ mình cũng như người mình yêu thương.Cô bèn rạng rỡ cười "Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi." Đây thật sự là nỗi niềm trong lòng cô, không có gì cố giấu diếm. Nghe thấy thế, Ưng Trường không rất hài lòng, liền cúi đầu hôn lên hai cánh môi mềm mại của vợ yêu..

"Chị Tích Mộng." Mai Ngạn Đình gọi một tiếng, trong lòng còn rất uất ức. Cũng khó trách, vô duyên vô cớ bị đánh mà. Hạnh Nhược Thủy chú ý tới trong tay cô ấy cầm rượu thuốc, gấp rút chạy tới hỏi: "Ngạn Đình, sao thế?"

" anh đá." Ưng Trường không vội vàng thừa nhận. "Cô ấy ở trong phòng ngủ, anh cho là có trộm tiến vào."

"Ngạn Đình, thật xin lỗi a. anh ấy là quân nhân, đây là theo phản ứng bản năng. Chị tới giúp em xoa bóp, khiến máu bầm tản ra là tốt." Hạnh Nhược Thủy tắm rửa sạch sẽ, liền thay cô xoa nhẹ.

Mai Ngạn Đình làm sao mà chịu được đau đớn dạng này, vừa kêu vừa khóc.Thật quá thương! Hạnh Nhược Thủy một chút cũng không có xoa bóp nhẹ đi, xoa rất dùng sức.

Một lát sau, Ưng Trường không không nhịn được. Kéo tay cô lại."Tốt rồi vợ, cô ấy cũng đỡ rồi. anh có chuyện muốn nói."

Lời nói chưa dứt, liền lôi kéo cô liền hướng phòng ngủ trên lầu. Nhược Thủy bị kéo còn với lại một câu: "Ngạn Đình, trong túi có đồ, em lấy ra ăn đi."

Vừa qua khúc quanh trên lầu, Ưng Trường không liền khom lưng ôm cô, mấy bước dài vọt vào phòng ngủ. Mục tiêu, đương nhiên là chiếc giường đặc biệt lớn kia.

Động tác kế tiếp, thả người ngã xuống, liền “ gặm cắn ” cô.

"Đừng, chờ em rửa tay đã." Nhược Thủy một tay toàn mùi rượu thuốc có chút là lạ, khó chịu.

Ưng Trường không khẽ gọi một tiếng, ôm lấy cô đi vào bồn rửa tay bên cạnh. Lúc cô rửa tay, tay của anh không yên phận đã bắt đầu làm loạn duỗi đi vào vạt áo cô."Vợ, enh nhớ em muốn chết!" Cho nên mặc dù chỉ có một chút thời gian, cũng muốn chạy trở về một chuyến.

"Ừ......" Hạnh Nhược Thủy phát ra một tiếng tiếng “ưm” thật thấp, bởi vì tay Thượng tá đã chạm đến điểm nhạy cảm trước ngực. Mà nút áo, còn thủ sẵn ở đấy thật chặt.Một tiếng này, làm cho ham muốn vốn mãnh liệt của Thượng tá không cách nào khống chế nổi. Đôi tay cởi quần của cô, so với cởi của mình nhanh hơn. không bao lâu, cô toàn thân không còn mảnh vải nhỏ rồi.

Phòng vệ sinh này có bồn rửa tay rất tinh xảo, phía trên mang theo một tấm gương cực lớn. Cho nên lúc này, Hạnh Nhược Thủy có thể nhìn đến cả bắp đùi bản thân, lúc này đang bị bàn tay Thượng tá thăm dò một cách khẩn cấp.

"Nhìn, vợ, em thật là đẹp!" thân thể cô mềm mại, bởi vì kích tình mà da thịt ửng đỏ, mê người, nhiệt tình tràn ngập. Hạnh Nhược Thủy nhìn mình trong gương, có chút xấu hổ không dám nhìn nữa.

"Ngoan, mở mắt." Thượng tá đem chính mình lột sạch, dán thật chặt lên thân thể mềm mại, thơm ngát của cô. Thanh âm khàn khàn, mang theo mị hoặc.Hạnh Nhược Thủy bị mê hoặc rồi, ngoan ngoãn mở hai mắt ra. Thủy mâu mờ mịt, nhìn người phụ nữ trong gương nở nụ cười thẹn thùng mê người. Còn có, cô căn bản không ngăn cản được thân thể cao lớn phía sau lưng, bắp thịt tinh tế, rắn chắc dình chặt lấy cố thật khiến cô muốn thét chói tai.

Hạnh Nhược Thủy chưa bao giờ biết, khi nhìn mình trực tiếp qua gương, cô sẽ trở nên nhạy cảm như vậy. Cô căn bản không thể tưởng tưởng nổi, không cách nào kiềm chế, mặc cơn động tình đem chính mình bao phủ, theo động tác của anh phát ra tiếng “Ưm”. Cô nghĩ nhắm mặt lại, nhưng không nhịn được muốn nhìn. Mà bên tai cô, Thượng tá vẫn thủ thỉ những tiếng dẫn dụ cô.“ Vợ yêu, xem đi, em thật đẹp! không có gì so với em đẹp hơn ”. Thượng tá đã sớm say mê không thể tự thoát ra được, vừa cuồng dã chiếm đoạt, vừa nhìn hình ảnh như hoa như ngọc, mạnh mẽ, to lớn của cô và anh trong gương. Cô tựa như đóa hoa phù dung kiêu sa, e ấp, chậm rãi nở rộ trong làn hơi nước mờ mịt, làm cho người ta điên cuồng.

Tầm mắt Hạnh Nhược Thủy, từ nơi hai người kết hợp dời đến khuôn mặt của Thượng tá. Biểu cảm trên khuôn mặt anh cô nhìn thấy không nhiều, bởi lẽ mỗi lần hoan ái cô đều bị anh làm cho hồ đồ, mờ mịt, căn bản không có thấy rõ ràng.

Mà bây giờ cô có thể từ trong gương, nhìn thật rõ từng phản ứng của anh. Cô chưa bao giờ biết, phản ứng của anh có thể mang lại những rung động đến thế, thậm chí cô cảm thấy muốn tan chảy vì anh. Mỗi cái thở dốc nặng nề cũng khiến cô càng thêm nhạy cảm và vui sướng.

Gương khổng lồ chứng kiến màn yêu thương say đắm trong hơi nước này của họ, nếu có thể chỉ sợ cũng muốn nhắm hai mắt lại mà thẹn thùng. Hồi lâu, giọng thét chói tai vang lên cùng tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, một cuộc kích tình chấm dứt. Ưng Trường không chôn mặt tại hòm vai của vợ, im lặng rủa thầm. Mẹ nó, anh còn chưa có thỏa mãn đâu! nhưng là, đã không còn thời gian rồi!

Đem lấy cô xoay người lại, ở trên mặt cô ấn xuống liên tiếp những nụ hôn."Vợ, anh phải đi!" Thượng tá nhanh chóng mặc lại quần áo.

Hạnh Nhược Thủy cứ để thân trần như vậy, đi theo ra ngoài.Nhẹ giọng thủ thỉ: "Cẩn thận một chút. em cùng con chờ anh về nhà."

"Chờ anh." Ưng Trường không một tay ôm chầm lấy cô, hung hăng gặm cắn một cái, lật người từ cửa sổ nhảy xuống. Vẫn không quên kéo rèm cửa sổ xuống, không thể để cho vợ mình bị nhìn thấy.

Hạnh Nhược Thủy từ sau rèm cửa sổ ló đầu ra, nhìn anh nhảy vào trong xe, rồi biến mất luôn. Mặc dù anh không nghe được, nhưng cô còn nói thêm một chữ."Tốt!"

Cô đột nhiên cười. Chỉ là trong tình yêu cô biết, cô và Thượng tá đều không thay đổi. Hình ảnh ngày đó, nhất định là có nguyên nhân. Rất nhiều người nói, chồng phản bội, vợ luôn là người cuối cùng được biết. Hạnh Nhược Thủy không cho là như vậy. Nếu như đủ quan tâm, khi anh thay đổi, cô là nhất định có thể phát hiện. Bởi vì, lòng của cô luôn luôn tồn tại, sống trọn vẹn ở trái tim anh.

Hạnh Nhược Thủy thở ra một hơi, nằm soài trên giường, nhắm mắt lại giống như vẫn còn đang say mê với khoảng thời gian vừa rồi.

Nếu như không phải là Mai Ngạn Đình vẫn còn ở dưới lầu chờ, cô thật muốn ngủ một giấc. nhưng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là vào phòng tắm tắm nước nóng.

Chỉ là, tâm tình cô tốt hơn nhiều, giống như căn phòng tràn ngập ánh sáng mặt trời vậy.