Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 77: Vào hang sói tìm chồng



“Do phát hiện sớm, nên đại não không bị tổn hại do bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, thật là tốt quá!” nữ bác sĩ ngoài cười nhưng trong không cười nói ra kết quả chuẩn đoán.

Mấy ngày nay, cô đôi ba lần đến trị cho bệnh nhân này, đến cô là bác sĩ mà còn cảm thấy nhức đầu.

Thương Duy Ngã nắm chặt quả đấm, chậm rãi buông lỏng ra. Cả người cứng ngắc, cũng chầm chậm khôi phục bình thường. Cũng không ai biết, mới vừa rồi, tim anh muốn ngừng đập.

anh lui về sau một bước, chậm rãi ngồi vào ghế. Giơ tay lên, vuốt chân mày. Mấy ngày này, mệt mỏi quá!

Hạnh Nhược Thủy không có gì đáng ngại, không bao lâu liền tỉnh. Vừa tỉnh lại, liền bị Thương Duy Ngã mắng cho một trận. Cô cũng sợ ngây người, đây là lần đầu tiên cô thấy Thương Duy Ngã tốn nhiều sức như vậy để mắng người.

"Hạnh Nhược Thủy, con mẹ nó cô lại tự sát! em không phải nói là có bao nhiêu gian khổ,em vẫn kiên cường sống cho tốt,còn sống là còn hy vọng sao? Con mẹ nó những lời này em bỏ đi đâu rồi......"

Hạnh Nhược Thủy nhìn người đàn ông đang nổi giận, liên tục nghe anh nói những lời giận dữ,từ từ cảm thấy mình giống như có lỗi với anh.Cô cúi đầu, cũng không biết nói gì. không thể làm gì khác hơn là mặc anh mắng.

"Con bà nó, em cứ nói một câu xem? em nhất định không muốn sống cứ trực tiếp nói với tôi, tôi nhất định sẽ một tay bóp chết em hoặc là cho em một phát súng cho em được sảng khoái!” Thương Duy Ngã càng thêm tức giận nhìn người phụ nữ đang ngồi im lặng,hận không thể bóp chết cô cho rồi.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, nhỏ giọng nói ba chữ."Thật xin lỗi." Cô không phải là không muốn sống, chỉ là không biết làm sao để sống như trước.

Thương Duy Ngã mắt muốn lòi ra, giống như một giây kế tiếp anh sẽ ra tay. Rốt cuộc anh nắm chặt quả đấm, đá cánh cửa đi ra ngoài. Nếu anh không đi, anh thật sự sẽ động thủ bóp chết cô.

Hạnh Nhược Thủy nhìn cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, không khỏi cười khổ. không biết có phải là do di chứng hay không, cô cảm thấy có chút ghê tởm, nếu như ăn cái gì, đoán chừng đều nôn ra tất cả.

......

Thương Duy Ngã phân phó bọn họ chăm sóc tốt cho Hạnh Nhược Thủy, vừa gọi điện thoại cho đám bằng hữu, vừa lái xe đến quán rượu mà bọn họ thường đến.

Giao xe cho người giữ xe.

Thương Duy Ngã nhìn cửa quán rượu, một thời gian dài anh không đến đây.

" anh cái tên này, rốt cuộc anh đã chịu ra gặp chúng tôi rồi hả?"

"Nghĩ cũng đúng. Gần đây anh trói người phụ nữ kia trở, nghẹn lâu được giải quyết rồi, dĩ nhiên sẽ có tâm tư rồi."

"Thương, tôi chưa từng thấy người nào giống như anh, hận một người mà làm cho mình khổ sở như vậy đấy!”

......

Mấy người này, người này một câu, người kia một lời, nói rất hăng say.

Thương Duy Ngã cầm ly rượu không nói gì chỉ nhìn bọn họ, liên tục rót rượu, như là muốn chuốt say bản thân. anh cũng lần đầu tiên phát hiện, mình vì người phụ nữ mình hận mà làm cho cuộc sống rối loạn cả lên!

"Đủ rồi! Đừng nói đến chuyện của cô ta nữa, mình uống rượu thôi!" Thương Duy Ngã không muốn nghe bọn họ bàn luận về Hạnh Nhược Thủy.

người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, rất nhanh liền hưởng ứng. Những ly rượu chạm vào nhau.

"Thương thiếu" người phụ nữ như con rắn, quấn lên người Thương Duy Ngã, một đôi tay nhìn như vô ý kì thực cố ý xẹt qua vùng mẫn cảm người đàn ông.

Thương Duy Ngã khẽ nhíu mày một cái, nhưng không có đẩy cô ra. Ra ngoài chơi, không thể làm quá mất hứng.

Một đám người uống đến nửa đêm, từng người từng người uống say bí tủy, liền kéo phụ nữ vào phòng. Đến cửa phòng có chút cũng không đóng, liền phát ra tiếng động thật lớn.

Thương Duy Ngã vẫn ngồi ở bên ngoài một mình uống rượu, một ly tiếp một ly, một chút say cũng không có.

người phụ nữ nghe âm thanh trong phòng phát ra, nhìn lại người đàn ông đang ngồi bên cạnh, răng cắn môi dưới. người nào không biết nhưng người này đều là những người đàn ông có máu mặt ở thị trấn A, nếu có thể trở thành người phụ nữ của bọn họ, vậy muốn cái gì sẽ có cái đó, cũng không cần phải đưa đẩy mình đến loại cuộc sống bán thân này!

"Thương Thiếu....." người phụ nữ rốt cuộc theo như sam không ngừng, từ từ rê tay từ ngực của anh thăm dò xuống dưới.

Động tác uống rượu Thương Duy Ngã dừng một chút, liếc xéo người phụ nữ.

người phụ nữ sợ đến cả người lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó phát hiện anh cũng không có cự tuyệt, liền càng cả gan hớn."Thương Thiếu" người phụ nữ ở bên lỗ tai anh hơi thở thơm như hoa lan, động tác càng lớn mật.

Thương Duy Ngã hoắc mắt đứng lên, kéo cô vào một phòng trống.

người phụ nữ bị kéo đến lảo đảo, nhưng trong lòng vui mừng. Phải biết, Thương Duy Ngã cho tới bây giờ cũng không có quan hệ với phụ nữ ở những nơi này. So với mấy anh em khác, anh thật sự giữ mình trong sạch.

Vừa đóng cửa lại, liền ném người phụ nữ lên giường.

Cô kêu khẽ một tiếng, ngay sau đó dịu dàng nói: "Thương thiều, nhẹ một chút chứ." Tay rơi vào trên đùi của mình, nhẹ nhàng đi lên, sẽ làm cho cảnh xuân dưới váy lộ ra. Cô mắt mơ hồ, hơi thở thơm như hoa lan.

Thương Duy Ngã thô lỗ tháo cà vạt, bước nhanh tới,lấy tay lật mạnh người phụ nữ lại, dùng cà vạt trói hai tay lại phía sau lưng.

người phụ nữ có chút luống cuống."Thương thiếu, Thương thiếu, anh làm cái gì vậy?" Cô biết có vài vị khách thích ngược đãi,có vài chị em cũng gặp khách như vậy,một tháng đều không thể xuống giường được. Chẳng lẽ, Thương Duy Ngã cũng biến thái giống như vậy.

người phụ nữ bị sợ hư, vội vàng kêu lên.

Thương Duy Ngã một tay giật lấy quần lót nhỏ, nhét vào trong miệng của cô. Rồi xé ga giường, dùng vải cột mỗi chân của cô vào chân giường.

Cô nhìn anh,thấy hai mắt đỏ ngầu. Cô có cảm giác đại họa giáng xuống đầu, càng ra sức giằng co. nhưng thế nào cũng không thoát ra được, cô tuyệt vọng lắc đầu rơi lệ.

Thương Duy Ngã mất hết khống chế, anh cảm giác trong cơ thể mình có con dã thú đang gào thét, anh phải làm cái gì đó để thả nó ra ngoài, nếu không cơ thể anh sẽ nổ tung.

Dùng dây nịt đánh lên trên thân thể trắng nõn, nghe tiếng chát chát, anh càng cảm thấy có một loạt khoái cảm khát máu. Vì vậy anh càng dùng sức, càng dùng sức thì càng hưng phấn, càng đánh càng hăng càng thêm mạnh bạo…….

Ngày thứ hai, khi người phụ nữ từ trong phòng đi ra thì tất cả mọi người đều đều thấy cả người rét run.

Vậy mà, chẳng ai dám lên tiếng. Sẽ không có ai vì một gái điếm, đi đắc tội với lão đại bang Phong Vân.

Sau đó, người phụ nữ kia nhận một khoản tiền lớn, rời đi nơi đó. Thế nhưng cơn ác mộng kia, cả đời cô cũng không cách nào quên được. Đến chết cô cũng không biết, cô sẽ gặp một người biến thái như vậy.

Cô thay một người phụ nữ khác, gánh chịu sự giận dữ của người đàn ông.

......

Có lẽ nhờ một ít phát tiết dài làm Thương Duy Ngã hoàn toàn thanh tỉnh, rốt cuộc cũng chịu đối mặt với nội tâm của mình. anh không thể không thừa nhận, anh yêu Hạnh Nhược Thủy. Mà tình yêu này,một cái thù hận, căn bản không có ý nghĩa.

Chuyện năm đó, khi còn bé bị những tên không phải là người đó hành hạ, năm tháng trôi qua trong lòng anh từ từ hình thành một trái bom, chỉ cần chạm nhẹ vào là nổ. Cho nên biết được mẹ Nhược Thủy chính là người phụ nữ năm đó thì quả bom kia ngay lập tức bùng phát, càng không thể thu lại.

Vậy mà, mặc dù như vậy, anh vẫn không biết dưới tình huống để bảo toàn Nhược Thủy. anh chưa bao giờ làm tổn thương thân thể của cô. Sau khi kết hôn, anh hoàn toàn có thể hành hạ cô, nhưng anh không có. là trong tiềm thức cảnh cáo, khiến anh không có làm như vậy.

anh càng không ngừng tự nói với mình, Nhược Thủy là kẻ thù của anh, cho nên anh nhất định phải đem cô giữ bên người. nhưng sự thật là, trong lòng anh có Nhược Thủy, anh tuyệt không dễ dàng để cô rời đi!

Khi tỉnh được chút, Thương Duy Ngã rời khỏi quán rượu, sau đó lái xe vòng vòng trên đường chạy qua chạy lại. Thiếu chút nữa đã gây ra mấy tai nạn giao thông, mới lái xe đến công ty.

anh muốn về biệt thự Vân Thiên, nhưng không có dũng khí đó. anh phải dùng một lượng lớn công việc để làm mình thật mệt mỏi, sẽ chậm chậm để ý quên tất cả chuyện này.

Đang vùi đầu vào công việc, Tiếu Nham tới.

"Bang Liệt Diễm lại có hành động?" Thương Duy Ngã nhíu lông mày, hút một hơi thuốc.

Tiếu Nham lắc đầu nói." không phải chuyện trong bang, là chuyện riêng của anh."

Thương Duy Ngã chau mày.

Tiếu Nham đưa đồ trong tay cho anh. Đó là một phần báo cáo điều tra, cả một xấp dày."Trước khi xem những tài liệu này, tôi hi vọng anh có thể giữ được bình tỉnh."

"Đây là bom hẹn giờ sao?" Thương Duy Ngã thấy anh ta chưa bao giờ có vẻ nghiêm túc và thận trọng như vậy, cũng có chút tò mò bên trong là cái gì.

“ không có gì khác biệt lắm, đây là chân tướng về việc làm của cha nuôi anh năm đó, kết quả điều tra này đối với anh mà nói, nó không khác gì quả bom nổ chậm. Cho nên tôi hi vọng anh thật bình tỉnh.“ Hạnh Nhược Thủy ở trong lòng của Thương Duy Ngã là không có ai thay thế được. Chờ đến khi anh biết được, anh hao phí hết tâm tư để trả thù, nhưng bọn họ căn bản không phải là kẻ thù của anh, khi đó anh sẽ ra sao.

Thương Duy Ngã là một người thông minh, từ câu nói cũng đoán ra được đây là cái gì."Tiếu, anh đang nói giỡn?"

"Tôi cũng hy vọng là như vậy." Dứt lời, anh xoay người đi ra ngoài."Tóm lại, tôi mong anh hết sức bình tỉnh."

Tiếu Nham đóng cửa rời đi một hồi lâu, Thương Duy Ngã nhìn tập hồ sơ trên bàn, cũng không dám động. Nếu như mấy năm qua anh là trả thù lầm người, như vậy......

Lần đầu tiên, Thương Duy Ngã có chút sợ.

......

Tất cả cái này, Hạnh Nhược Thủy cũng không biết. Sau khi chết chìm, thân thể cực kỳ khó chịu. Chỉ là, cô cũng coi như mượn được cơ hội ngủ cảm giác tốt lắm. Tỉnh dậy, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ do thương Duy Ngã ra lệnh, không cho phép cô ngồi trước máy vi tính khua khua gõ gõ nữa. Cô lại không muốn tiếp tục tại nằm trên giường, vì vậy đi xuống lầu vùi ở trên sô pha xem ti vi.

Cô thật ra thì cũng không có tâm tình xem ti vi, cho nên tùy ý tìm một kênh Anime ——《 gấu poor 》. Mặc dù không có bị chọc cười ha ha, nhưng mấy lần bị gấu đần làm phải… “nhịn” cười không được.

Lúc Thương Duy Ngã về, vừa lúc cô bị hai chú gấu trọc đầu tranh nhau bánh quy chọc cho cười. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh vẻ mặt phức tạp. Kinh ngạc nhìn anh, không hiểu cau mày.

Thương Duy Ngã có thể nói là một thân nhếch nhác, hình như mới vừa đánh nhau với người ta thắng một trận trở về, quần áo dính máu. Trên tay vẫn còn rỉ máu. Thế nhưng anh lại tuyệt không quan tâm, cứ như vậy đứng im nhìn Nhược Thủy, cảm tình phức tạp bên trong ngay cả anh cũng không phân tích rõ được.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, có chút không giải thích được."Thương Duy Ngã, anh, anh span class="np"> không sao chứ?" Cô cảm giác thế nào, dường như anh bị đả kích rất lớn.

Thương Duy Ngã từng bước từng bước đến gần. Vẻ mặt của anh không hề giống như trước âm trầm hoặc là tức giận, nhưng cô vẫn sợ.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng đứng lên, muốn trốn.

Thương Duy Ngã kéo cô lại, ôm thật chặt vào trong ngực. anh cúi đầu, mặt liền chôn ở sau cổ cô, từng tiếng kêu tên của cô."Nhược Thủy, Nhược Thủy, Nhược Thủy......"

Thương Duy Ngã cảm giác mình sắp điên rồi. Khi anh làm nhiều chuyện ác liệt với cô như vậy, mới phát hiện, bọn họ căn bản không phải kẻ thù! anh làm tất cả, hoàn toàn đều là sai lầm!

Sau nhiều năm chịu nhiều khổ sở như vậy, anh thật vất vả mới gặp được Nhược Thủy. Vốn tưởng rằng từ đó có thể trải qua những ngày tháng hạnh phúc, nhưng trời xui đất khiến ngay ngày kết hôn cho anh nhìn thấy một màn như vậy. Tất cả, cứ như vậy đi sai hướng, cũng đã không thể trở lại bình thường.

"Thương Duy Ngã, anh làm sao vậy? Thương Duy Ngã, anh buông tôi ra?" Hạnh Nhược Thủy có chút không hiểu, còn có chút lo lắng. Cô nhạy cảm phát hiện, Thương Duy Ngã không giống như trước kia.

"Thật xin lỗi......" người đàn ông chưa bao giờ nói xin lỗi, lại xin lỗi cô. Kể từ sau khi kết hôn, anh luôn nói với cô những lời lạnh nhạt.

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, cô không cách nào làm rõ ràng đây là thế nào."Thương Duy Ngã?"

Thương Duy Ngã nới lỏng vòng tay, cúi đầu chạm vào trán cô."Nhược Thủy, chúng ta có thể làm lại từ đầu không? Bắt đầu từ bây giờ, vứt bỏ quá khứ, hai chúng ta cùng nhau sống, được không?"

Hạnh Nhược Thủy bắt đầu là ngạc nhiên, sau đó lạnh xuống." không thể nào."

Ba từ lạnh lẽo, giống như chém một nhát vào trong lòng Thương Duy Ngã. Đồng thời, cũng đánh tan hi vọng của anh.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, từng chữ từng câu, mắt rươm rướm." anh có thể làm cho ba mẹ tôi sống lại sao? anh không thể? anh có thể làm cho trái tim đã chết có thể sống lại không? anh cũng không thể! Như vậy thì làm sao chúng ta có thể bắt đầu lại? Thương Duy Ngã, tôi đã nói rồi, không phải là chuyện gì cũng có thể bắt đầu lại. Coi như trên thế giới này những người đàn ông chết hết, tôi và anh, cũng không thể."

Giọng nói của cô không xúc động cũng không phẫn nộ, ngược lại giống như là khóc lóc kể lể. nhưng từng chữ từng chữ như dao cắt, đâm vào trong lòng của Thương Duy Ngã, đào ra một hang động u tối.

Hạnh Nhược Thủy đẩy anh ra, bước nhanh lên cầu thang.

"Nhược Thủy!" Thương Duy Ngã kéo cô lại, ôm vào trong ngực."Muốn thế nào, em mới có thể tha thứ cho anh?"

Hơn ba mươi năm, anh lần đầu tiên hạ mình cầu xin tha thứ.

Hạnh Nhược Thủy nhìn vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu một cái."Tôi không biết. Khi ba mẹ tôi chết, anh lại đối với tôi như vậy, lòng của tôi tan nát. Bây giờ Trường không cũng đã chết, lòng của tôi cùng không còn rồi. Một người không có tâm, thì không biết làm sao mà tha thứ. Có lẽ, tôi sớm đã tha thứ cho anh. Hay là, tôi cả đời cũng không thể tha thứ cho anh."

Thương Duy Ngã sợ sệt nhìn cô, mặc cho cô đẩy mình ra chạy lên lầu. anh lảo đảo một bước, ngồi phịch trên sô pha. Tay rơi vào mi tâm, khổ sở nhắm hai mắt lại.

Suốt cả đêm, anh cũng duy trì trạng thái này, chưa từng thay đổi. Mãi cho đến khi mặt trời chiếu tia sáng đầu tiên, anh mới giật mình tỉnh dậy.

Nếu lòng của cô chết rồi, vậy hãy để cho trái tim cô sống lại, sau đó sẽ được cô tha thứ thôi.

Nhược Thủy, cuối cùng sẽ có một ngày, em sẽ trở về bên cạnh anh!

......

Trong phòng, Hạnh Nhược Thủy cũng ôm hai đầu gối ngồi cả đêm ở trên giường. Những lời nói của Thương Duy Ngã, làm cô nhớ lại những gì tốt đẹp, nhưng sau đó lại là cơn ác mộng.

Cô lặng lẽ khóc, khóc suốt đêm.

Lúc trời gần sáng, rốt cuộc không chịu được mệt mỏi, ngã xuống trên giường mà ngủ. Ở trong mộng, đã từng có những ngày hạnh phúc, tiếng nói tiếng cười......

Lúc cô tỉnh lại, mặt trời lên cao rồi. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ, làm cô hoảng hốt la lên.

"Thức dậy rồi hả?" Thương Duy Ngã cười, khom lưng hôn một cái trên trán cô."Mau dậy đi, con heo nhỏ lười."

Hạnh Nhược Thủy trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh. người này, người này là bị quỷ ám rồi sao?"Thương Duy Ngã, anh uống lộn thuốc sao?"

" không có, anh đây trở về ăn đúng thuốc." anh vẫn cười, kéo cô từ trong chăn ra."Nhanh lên đi rửa mặt thay quần áo, nếu không anh không ngại giúp em."

Hạnh Nhược Thủy nhất thời bị sợ đến lẫn rất xa. Ngược lại Thương Duy Ngã vẫn cười, tâm tình rất vui vẻ. Cô nhớ tới những lời anh nói hôm qua, muốn làm lại từ đầu với cô. Vì vậy cô sầm mặt, nhìn thẳng vào anh.

"Thương Duy Ngã, anh không cần uổng phí tâm tư, giữa chúng ta là không thể nào. Khoảng cách của chúng ta phải vượt qua không phải là ba năm,mà là một một núi thái sơn. Đời này,chúng ta không thể nào, bởi vì tôi hận anh! Chỉ cần nghỉ tới ba mẹ đã chết của tôi, tôi liền hận không thể giết chết anh!"

Thương Duy Ngã cầm con dao gọt trái cây để trên bàn, đưa cho cô. Cầm tay phải lên, nắm lại để lên ngực mình."Chỗ này, đâm vào đây."

Hạnh Nhược Thủy cầm dao, hướng về phía trái tim của anh, hồi lâu cũng không có hành động gì. Ngay cả con vật nhỏ cô cũng chưa từng làm nó bị thương, sao có thể đi giết người? Giết anh rồi ba mẹ cô sẽ sống lại sao? Giết anh rồi thì tất cả mọi việc sẽ trở về như trước sao?

"Thương Duy Ngã, anh đừng cho rằng tôi đang đùa……! anh cho là anh làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh sao? không thể nào! anh cũng đừng nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho anh, những việc anh làm đối với ba mẹ tôi thì dù có chết mười lần đi nữa, cũng không thể chuộc được tội của mình!”

"Vậy thì đâm đi, đâm thật mạnh, vì ba mẹ em mà báo thù." anh cầm tay của cô, đẩy về phía trái tim của mình!

Hạnh Nhược Thủy hoảng hốt, liều mạng lui về phía sau muốn đem tay rút ra. Cô không cần giết người, cô không cần!

Thương Duy Ngã vừa buông tay, dao sắc bén liền xẹt qua lòng bàn tay của anh, máu tươi lập tức chảy ra, nhiễm đỏ bàn tay.

"A!" Hạnh Nhược Thủy bị sợ đến vứt bỏ dao trong tay, ôm đầu kêu to.

Thương Duy Ngã vươn tay ra, liền ôm chặt cô vào ngực, cúi đầu cọ mặt của cô."Nhược Thủy, không có chuyện gì, đừng sợ, đừng sợ."

Hạnh Nhược Thủy ở trong lòng anh thở hổn hển, một lát sau đột nhiên tỉnh ngộ, đẩy ra anh." anh đừng dùng khổ nhục kế, tôi sẽ không bị lừa." Dùng sức trừng mắt với anh, cô chạy vào phòng tắm.

Thương Duy Ngã nhìn bàn tay đang chảy máu, cười khổ.

Hạnh Nhược Thủy ở trong phòng tắm khóc hồi lâu, mới đi ra. Lúc đi ra, Thương Duy Ngã đang cầm mảnh vải trắng băng lại bàn tay. Mắt nhìn thấy mảnh vải bị thấm đỏ, nhìn cảm thấy sợ

Cô làm bộ như không nhìn thấy, đi qua mở máy vi tính lên.

Thương Duy Ngã lại đi tới, kéo cô."Ăn sáng xong rồi viết." Cô thiếu ngủ lâu dài, lại luôn khóc, giờ còn nhìn vào máy vi tính, mắt sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.

"Tôi không muốn ăn!" Hạnh Nhược Thủy đẩy tay của anh ra.

" không muốn ăn cũng phải ăn." Thương Duy Ngã khom lưng, không để ý vết thương trên tay, ôm cô lên.

Hạnh Nhược Thủy tức chết, đấm đá hai chân, tay đánh vào vai anh" Khốn kiếp, thả tôi xuống! Tôi nói không ăn sẽ không ăn, khốn kiếp!" Cô vùng vẫy, đấm đá lung tung, thở hổn hển.

Thương Duy Ngã dễ dàng ôm cô, xuống lầu, để cô ngồi lên ghế.

Chân Hạnh Nhược Thủy vừa chạm đất, liền xoay người chạy, lại bị anh đặt ngồi lại trong ghế.

"em ngoan ngoãn ăn điểm tâm, anh đồng ý với em, hai ngày sau sẽ đưa em về thành phố Z. Về sau, anh không quấy rầy cuộc sống của em nữa.” anh muốn dùng thời gian để xua đi Ưng Trường không trong lòng cô, đi về nơi đó vô ích, dĩ nhiên có thể nhân lúc cô yếu lòng mà đi vào.

Hạnh Nhược Thủy bỗng chốc trợn to hai mắt." anh nói là thật? Vậy tôi lúc nào thì có thể đi?"

"Ngày mai. Ngày mai em sẽ nhìn thấy Đàm Bội Thi, nhưng hôm nay em phải đi theo anh đến vài chỗ. Đừng từ chối, em không có lựa chọn, trừ phi em muốn tiếp tục ở lại biệt thự Vân Thiên."

Hạnh Nhược Thủy lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, trừng mắt liếc anh một cái nói: " anh không được gạt tôi, nếu không tôi liền giết chết anh!"

"Được." Thương Duy Ngã không có tức giận, ngược lại cười. Sau đó đưa đồ ăn sáng cho cô, giống như lúc họ còn yêu nhau thắm thiết.

Hạnh Nhược Thủy nhìn hành động của anh, lỗ mũi có chút ê ẩm, cô cố nhẫn nhịn. Đi qua chính là đã qua, không thể nào trở lại từ đầu.

Cô cúi đầu, chịu đựng dạ dày sôi trào, ép mình đem đồ ăn nuốt xuống. nhưng cô liền buông cả chén đũa xuống, cô liền chạy vội vào nhà tắm, ôm bồn, ói lên ói xuống.

Thương Duy Ngã chạy theo sau, nhìn cô ói đến nước mắt cũng chảy ra, nhíu mày. Đáng chết!

Hạnh Nhược Thủy cơ hồ xụi lơ ở bên cạnh bồn cầu,Thương Duy Ngã ôm cô trở về trong phòng ăn. Cảm giác sôi trào trong dạ dày cũng không đỡ hơn, còn khó chịu làm cô muốn khóc.

Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn lại gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ vừa vào đến cửa, nhìn Thương Duy Ngả ôm Hạnh Nhược Thủy trong lòng, cong môi huýt sáo một cái, liền bị Thương Duy Ngã liếc mắt, lúc này mới vội vàng chạy lại xem bệnh.

Do không ăn uống bình thường trong thời gian dài, nên dạ dày xảy ra vấn đề. Quan trọng là, phải giải tỏa hết gút mắc trong lòng, khôi phục lại ăn uống bình thường. Nếu không, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu.

Bác sĩ truyền cho cô một chai dịch dinh dưỡng, nằm trên giường gần nửa ngày, đã thấy đỡ hơn rất nhiều.

Buổi chiều, Thương Duy Ngã mang cô đi ra ngoài.

Chỗ thứ nhất là Đại học A.Ba năm đã quan, đại học A cũng không có thay đổi gì nhiều, có khác chỉ là những gương mặt cũ đã không còn, chỉ có những gương mặt trẻ tuổi thay thế. Sân trường, thế giới của tuổi trẻ, luôn tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Hạnh Nhược Thủy từ từ đi qua, từng điểm từng điểm, nhớ lại thời gian vui vẻ trước kia. Vậy mà, người vật tất cả đã sớm không còn, tìm không được dấu vết năm đó.

Hạnh Nhược Thủy không ngu ngốc, tự nhiên đoán được mục đích của Thương Duy Ngã. Nghe anh đang ở bên tai nói lại những chuyện đã qua, cô không có đáp lại. Năm đó có bao nhiêu điều tốt đẹp, hôm nay liền có bao nhiêu thê lương, chỗ nào đáng giá nhắc lại?

Thương Duy Ngã tựa hồ không quan tâm, vẫn như cũ nói không ngừng. Lần đầu tiên cô phát hiện, Thương Duy Ngã cũng có thể nhiều lời như thế. Có lẽ, anh cũng không cần cô phải đáp lại, mà là chính anh buông thả.

Một buổi chiều, rất nhanh đã trôi qua rồi.

Cùng nhau ở một chỗ, nhưng trong lòng của mỗi người đểu có suy nghĩ riêng.

Có lẽ là do cả buổi vận động, buổi tối hôm đó, Hạnh Nhược Thủy cư nhiên ngủ thiếp đi, mặc dù ngủ cũng không được yên ổn.

Cô không biết, Thương Duy Ngã ngồi ở bên giường cô suốt cả đêm. Trong bóng tối, từng chút từng chút miêu tả dung nhan của cô. Cho đến khi cô gần thức dậy, anh mới lặng lẽ rời đi.

Hạnh Nhược Thủy rửa mặt xong đi xuống, quả nhiên thấy Đàm Bội Thi đang chờ. Cô vui mừng la to một tiếng, liền vọt xuống dưới. Kết quả bởi vì quá gấpgiẫm hụt một bậc thang liền té xuống.

"Nhược Thủy!" Thương Duy Ngã bước một bước dài, từ giữa cầu thang nhảy lên, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang.

" không có sao chứ?" Tay của anh vội vàng kiểm tra cô có bị thương chỗ nào không. Cho dù trên tay anh còn chảy máu, thế nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm.

Đàm Bội Thi kinh ngạc mà nhìn tất cả, tại sao cô cảm thấy, Thương Duy Ngã đối với Nhược Thủy thái độ không giống nhau?

"Tôi không sao." Hạnh Nhược Thủy đẩy anh ra đứng lên, nhìn máu trên tay anh, nhép nhép miệng không nói gì. Xoay người, đi đến chỗ bạn tốt."Bội Thi."

Hai người phụ nữ giống nhau tiều tụy chịu không nổi, ôm nhau thật chặt.

"Nhược Thủy, anh cho em tự do." Trước khi lên xe,Thương Duy Ngã ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, trịnh trọng tuyên bố."Chỉ là, anh sẽ cho người đi theo em một tháng. không phải là giám sát em, chỉ là bảo vệ cho em được an toàn, chỉ một tháng thôi."

Chỉ là một tháng mà thôi, cũng không khó chịu đựng. Lần này, cô nguyện ý tin tưởng anh.

Cho đến khi hai người ngồi trên máy bay, Hạnh Nhược Thủy mới nặng nề thở ra một hơi. Thương Duy Ngã cuối cùng cũng cho cô một đường sống, về sau, cô không cần sợ người này nữa, Cô quay đầu lại, nhìn bạn tốt bên cạnh, cười nhẹ nhàng “Bội Thi, rốt cuộc mình được tự do rồi.”

"Chúc mừng cậu." Đàm Bội Thi nghiêng người tới, cụng vào đầu cô, thật lòng vì cô vui mừng.

Hạnh Nhược Thủy tự mình nói xong câu nói kia, phiền muộn trong tim không còn. Nếu như Thương Duy Ngã sớm buông tay một chút, có lẽ tất cả cũng sẽ không giống như bây giờ rồi. Chỉ là, cuộc sống không có nếu như, cũng không có có lẽ.

Chậm rãi tựa đầu vào vai Bội Thi, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nhìn đến mất hồn.

Máy bay hạ cánh, quả nhiên lại gặp được có người ở chờ họ.

Về đến nhà, tất cả lại bị long đong rồi.

Thân thể Hạnh Nhược Thủy rất suy yếu, nhưng vẫn kiên trì quét dọn cho sạch sẽ. Đàm Bội Thi không thể làm gì khác hơn là làm cùng cô, hai người hợp lực dọn dẹp nhà cửa.

Dọn xong xuôi, hai người nằm song song ở trên sàn nhà, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

"Nhược Thủy, còn nhớ rõ trước kia chúng ta muốn mở một công ty quảng cáo không?" Đàm Bội Thi quay đầu hỏi.

Hạnh Nhược Thủy khẽ mỉm cười."Ừ, dĩ nhiên nhớ." Khi đó trẻ tuổi, tràn đầy ước mơ đối với tương lai. Nói lời nói này có chút buồn cười, cô cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi mà thôi. Ba năm nay đã trải qua rất nhiều, luôn cảm giác mình đã rất già rất già.

Thân thể hai mươi tuổi, nhưng lòng đã tám mươi tuổi rồi, nói về cô chính là như vậy.

"Nhược Thủy, chúng ta mở một công ty đi, đem chuyện chúng ta muốn làm trước kia làm hết" Vốn chỉ muốn hôn nhân hạnh phúc, ở nhà chăm sóc chồng con, nhưng sau tai nạn, tất cả hoàn toàn không có. Như vậy luôn luôn phải tìm chút việc để làm, nếu không làm sao vượt qua những ngày này?

Hạnh Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên cười dùng sức gật đầu."Tốt, chúng ta mở công ty!" Dù sao bây giờ có tiền bạc. Công ty mới thành lập khẳng định bề bộn nhiều việc, vừa lúc có thể phân tán lực chú ý.

Hai người vươn tay ra, hung hăng vỗ tay.

"Cố gắng lên!"

"Tất thắng!"

Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau,sau khi trải qua mấy ngày này hai người rốt cuộc có thể nở ra nụ cười thật sự! Đã tìm được việc mình muốn làm cảm giác thật là tốt!

Muốn làm liền làm.

Hai người bò dậy nấu cơm ăn cơm, tắm xong liền vùi ở trên một cái giường, nói một chút vẽ tranh, đem ý tưởng viết ra ngoài. Họ vẫn suy nghĩ muốn mở công ty ở Thành phố Z, bởi vì nơi này là nhà của các cô, có hồn phách của anh.

Về tên công ty, hai người thảo luận nửa ngày, cũng không có cái tên nào hợp ý. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ, trước tiên quyết định nhưng chuyện khác đã, như là chủ trương, quảng bá gì đó.

Hai người phụ nữ thảo luận đến hơn mười hai giờ khuya, rốt cuộc mệt nhọc, ngã xuống giường đi nằm ngủ.Cho đến mấy ngày này gân đây, họ đều là lần đầu tiên được ngủ an ổn như vậy.

Bóng dáng cao lớn rắn rỏi chậm rãi đi đến. Ánh mắt của anh dịu dàng mà kiên định, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt, liền đi bộ cũng có thể xuất ra bộ dáng đẹp như hoa......

Rốt cuộc, anh đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Trong ánh mắt dịu dàng, càng phát dầy cộm nặng nề."Nhược Thủy." anh nhỏ giọng kêu cô, giọng nói từ tính.

anh bắt được tay của cô, dịu dàng cười."Nhược Thủy, anh đã hứa với em, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt."

"Trường không!" Hạnh Nhược Thủy quát to một tiếng, tỉnh lại. Lại là nằm mơ, cô lại mơ giấc mộng kia, giống nhau như đúc!

"Nhược Thủy, thế nào?" Đàm Bội Thi bị tiếng kêu của cô tỉnh giấc, xoa mắt mơ hồ ngồi dậy.

Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, giơ tay phủ lên mi tâm." không có việc gì, mình nằm mơ. Nằm mơ thấy Trường không, giống y như những giấc mơ lúc trước."

"Cậu là về đến nhà rồi, nơi quen thuộc làm cho cậu nhớ tới người quen, cho nên mới phải nằm mơ." Đàm Bội Thi có chút chán nản. Cô thật hâm mộ Nhược Thủy, ít nhất giấc mộng của cô là giấc mơ đẹp. Mà mình, mỗi một lần nằm mơ thấy Phó Bồi Cương, không bị đánh bay thì là bị bắn trúng.

Hạnh Nhược Thủy kinh ngạc gật đầu một cái."Mình cũng nghĩ thế." Trời mới biết, cô hi vọng giấc mơ này là thật. nhưng mọi người đều nói với cô, đây là do cô quá nhớ anh.

Ngây ngốc một hồi, Hạnh Nhược Thủy vén chăn lên đi xuống giường."Mau dậy đi, chúng ta có rất nhiều việc cần hoàn thành."

Đi vào phòng tắm đánh răng trước, ánh mắt Hạnh Nhược Thủy đột nhiên sáng lên, xoay đầu lại kêu to."Bội thi, công ty của chúng ta liền kêu công ty quảng cáo Bồi Ưng, cậu thấy được không?"

"Được!" Đàm Bội Thi cười gật đầu, trong mắt rưng rưng.

Bồi Ưng Bồi Ưng, giống như Phó Bồi Cương và đội trưởng ở bên cạnh các cô, ủng hộ cho các cô tiếp tục sống.!

"A, mình phải lên net điều tra một chút có người nào dùng tên này hay không. Còn không phải nghĩ thêm mới được." Hạnh Nhược Thủy vội vội vàng vàng trở lại, vô cùng lo lắng mở máy vi tính ra.

Đàm Bội Thi xoa một chút mắt, cũng đi tới, tựa vào trên người cô."Mình cảm thấy được cũng sẽ không, chúng ta ——"

Cô vốn muốn nói chúng ta vận số tốt như vậy, lời đến khóe miệng đột nhiên ngừng lại. Họ tuổi còn trẻ đã thành quả phụ, lấy đâu ra vận khí tốt?

Cười chua xót, không có nói cái gì nữa.

Mở một công ty không giống như bày bán ở ven đường,chuyện cần làm rất nhiều. Hơn nữa cùng ngành hiệu xuất xử lý công việc quả thật đợi được đề cao,Hạnh Nhược Thủy và Đàm Bội Thi ở mùa hè nóng bức, chạy qua chạy lại đều muốn trúng nắng rồi.

Tối quay lại, hai người nằm ở trên giường, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được. Hơn nữa thật có chút dấu hiệu ngộ độc, là cảm giác buồn nôn không thoải mái.

"Trường không!" Lại một lần, Hạnh Nhược Thủy hô to tỉnh lại, cô lại có giấc mơ giống y như vậy. Đôi tay bụm mặt, cô cảm thấy mình có phần điên rồ rồi.

Vừa quay đầu, phát hiện Bội Thi đã rời giường.

Hạnh Nhược Thủy đi xuống giường, chân trần đi ra ngoài, thấy Bội Thi đang làm bữa sáng trong phòng bếp. Cô đang muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy một giọt chất lỏng rớt xuống. Bội Thi đang khóc!

Cô nhẹ nhàng vọt đến cạnh cửa, dán tường ngẩng đầu lên, nhất thời cảm thấy lỗ mũi ê ẩm mắt nóng lên. Họ đều đang cố gắng cười, nhưng kỳ thật trong lòng vô cùng đau đớn, chỉ khi ở một mình, mới dám len lén rơi lệ.

Hạnh Nhược Thủy trở lại trong phòng, rửa mặt thay xong quần áo mới ra ngoài. Vừa ra cửa phòng, liền lớn tiếng kêu: "Bội Thi, cậu làm bữa sáng xong chưa?"

"Xong rồi lập tức dọn lên." Tay nhanh chóng lau nước mắt, lớn tiếng trả lời.

Bữa ăn sáng trên bàn, ai cũng không đề cập tới chuyện đau lòng, chỉ nói tới việc thành lập công ty. Chỉ là, nhìn thấy mắt của đối phương đều đỏ, cũng ngầm hiểu lẫn nhau.

Buổi tối ngày thứ ba, Hạnh Nhược Thủy lại một lần nữa nằm mơ giống y như vậy. Lần này, cô không thể coi đó là giấc mộng nữa.

"Cậu muốn đến nước X tìm đội trường?" Đàm Bội Thi ngạc nhiên nhìn cô. Vốn tưởng rằng cô đã bỏ ý tưởng hoang đường này rồi, không nghĩ tới hôm nay lại nhắc tới rồi.

Hạnh Nhược Thủy mím môi, kiên định gật đầu một cái."Bội Thi, ở đây mấy ngày mình đều thấy cùng một giấc mơ. Vô luận như thế nào, mình đều muốn đi xác định một phen, nếu không mình sợ sau này sẽ hối hận."

Cô cảm thấy, đó không phải là hồn phách báo mộng, mà là cô và Ưng Trường không tâm linh tương thông!

"Cậu một mình đi đến nước X? Việc này căn bản không thể thực hiện được, Nước X mặc dù không rộng lớn như Trung quốc, nhưng cậu ở một nơi không quen thuộc muốn tìm một người, hơn nữa lại không có bất kỳ một tin tức nào, làm sao mà tìm ra được? Nhược Thủy, việc này không được, cậu nhất định phải tỉnh táo lại!” Nếu đến lúc đó cô cũng bỏ mạng tại nơi đó như vậy không tốt.

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái."Mình hiểu rất rõ. Mình sẽ không tùy tiện đi, mình muốn suy nghĩ thật kỹ, nghĩ thật kỹ.”

Một ngày kia, Hạnh Nhược Thủy không có đi lo chuyện cho công ty, mà ở nhà tìm phương án để đi đến nước X. Nếu như là chỉ dựa vào sức lực của cô, căn bản không thể tìm được người. Nhất định phải tìm được người có thế lực ở nước Z, mới có thể.

Cả ngày đều nghĩ, lại phát hiện không có phương án nào thực hiện được. Cô biết những người này, trừ thế lực Ưng gia, cũng chỉ có Hiên Viên Kỳ. nhưng là Đao Ba đã từng nói, thế lực bang Hiên Viên chủ yếu là ở trong nước, ở nước ngoài ảnh hưởng không lớn. 

Mãi cho đến gần tối.

Hạnh Nhược Thủy chợt hiểu ở bên trong, đột nhiên phát lên Đao Ba đã từng nói lời nói —— chỉ cần cô có thể nói ra tên địa phương, ở đó đều có thế lực của bang Thiên Lang!

Đúng, bang Thiên Lang!

Như vậy, có phải hay không chỉ cần bang Thiên Lang chịu giúp cô, cô là có thể đến nước X tìm Trường không?

Hạnh Nhược Thủy dùng sức nắm chặt quả đấm, lập tức mở máy vi tính xem có chuyến bay gần nhất đi đến thành phố T. Rạng sáng hơn mười hai giờ có một chuyến máy bay, cô lập tức đặt vé.

Lại mở bản đồ Bách Độ, tra vị trí địa ngục trần gian, ghi chép tất cả các tin tức liên quan.

Tắt máy vi tính, Hạnh Nhược Thủy cầm quần áo lên, vọt vào phòng tắm đi tắm. Tắm nước lạnh, cô muốn thanh tỉnh một chút.

Bội Thi vẫn chưa về, cô để lại thư cho Bội Thi.

Làm tốt tất cả, cô cầm ví tiền lên, mang theo quần áo, cộng thêm điện thoại di động liền đi ra cửa. Dưới lầu, người kia còn đang chờ bên chiếc xe.

"Tôi muốn đến phi trường." Hạnh Nhược Thủy kéo cửa ra ngồi vào.

người nọ nhìn cô một cái, sau đó lấy ra điện thoại di động gọi cho Thương Duy Ngã. Cũng không biết bên kia nói cái gì, chỉ nghe được anh trả lời phải.

Xe chạy ra phi trường, Hạnh Nhược Thủy cũng không có khẩn trương giống như lúc đi thành phố A. Cô thậm chí còn không có lo lắng, bởi vì đã chuẩn bị đập nồi dìm thuyền thật tốt.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đang dần kéo xuống, ánh đèn lóe lên.

Trên mặt Hạnh Nhược Thủy không có thêm biểu hiện gì, nhưng rất kiên định. Nếu như quen biết con người của cô rồi sẽ rõ, này so với quá khứ của cô không thay đổi chút kiểu như là cứng đầu nhất.

Trường không, anh chờ em, nhất định em sẽ tìm được anh!

Xe đến phi trường, chỉ còn hai giờ nữa là lên máy bay. Lúc Hạnh Nhược Thủy làm thủ tục, thì cô phát hiện người đi theo cô cũng vào làm thủ tục lên máy bay như cô. Cô hoàn toàn không biết là anh đặt vé từ khi nào. Ngay sau đó liền nghĩ ra, không phải Thương Duy Ngã đặt vé rất dễ dàng sao?

Hạnh Nhược Thủy đi qua kiểm an, lẳng lặng chờ ở airport departure terminal. Ngay cả cô cũng ngoài ý muốn, cô lại rất bình tỉnh và tỉnh táo như vậy.

Rạng sáng đúng giờ máy bay cất cánh.

Từ lúc máy bay cất cánh, Hạnh Nhược Thủy nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Gần đây cô quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ có sức khỏe tốt, mới có thể làm việc được!

Khi đến thành phố T đã là ba giờ sáng. Rạng sáng ở thành phốT,mây đen đầy trời, sắp có bão.

Khi bọn họ đi ra khỏi phi trường, lên một chiếc xe taxi. Nói nơi cần đến, Hạnh Nhược Thủy không có trực tiếp đi đến địa ngục trần gian. Cô trên mạng tra được nằm bên cạnh địa ngục trần gian là một ngân hàng Trung Quốc, cô nói địa chỉ chính là địa chỉ của ngân hàng đó.

Rạng sáng, nên đoạn đường từ phi trường đến khu trung tâm không bị kẹt xe. Xe taxi chạy rất nhanh, giống như đang bay vậy.

nhưng, trong lòng Hạnh Nhược Thủy nóng như lửa, hận không thể lập tức thấy người tên là Dã Lang. Cô rất rõ ràng biết cái gì đang chờ đợi mình, nhưng không còn đường lui, cũng không muốn quay đầu lại.

Trên đường, Hạnh Nhược Thủy xuống xe mua một chai bia, ừng ực ừng ực uống luôn nửa chai.

Xe rốt cuộc cũng dừng lại.

Hạnh Nhược Thủy đi xuống xe, đến ngân hàng lấy một chút tiền. Từ ngân hàng ra ngoài, cô chỉ xéo vào cửa hàng tiện lợi 24h đối diện, nói với người kia: "Tôi hơi đói bụng, làm ơn đi đến cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ ăn. Tôi muốn trà sữa với một cái bánh bao."

người nọ nhìn cô, bất động.

Bên ngoài, mưa to gió lớn sấm sét vang dội.

Hạnh Nhược Thủy quát lên: " anh không đi phải không. Trên máy bay tôi cũng không có ăn, hiện tại đang đói lã. anh không muốn đi, vậy tôi tự đi."

người nọ quan sát cô một lát, phát hiện cô không có gì không đúng, nên anh ta đi mua đồ.

Hạnh Nhược Thủy ngồi chồm hổm xuống ngay tại chỗ, nhìn người nọ từng bước một quay đầu lại vào cửa hàng tiện lợi. Sau đó nhanh chân bỏ chạy, chạy một mạch tới cửa địa ngục trần gian.

người nọ phát hiện lập tức đuổi theo, nhưng ngân hàng Trung Quốc phải dựa vào địa ngục trần gian, cô đã vọt tới cửa.

Địa ngục trần gian không phải ai muốn vào là có thể vào, cho nên anh không chút ngoài ý muốn bị chặn lại rồi.

Hạnh Nhược Thủy cũng không có giãy giụa, cô lui về phía sau một bước, giơ tay lên ngăn lại, hung hăng đập vào đầu của mình. Lúc trong đôi mắt ngập nước, nhìn hai thủ vệ nói:

"Tôi muốn gặp Dã Lang."