Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 112: Mộ Hi đấu tranh với người đàn ông biến thái



"Tỉnh chưa?" Giọng nói vừa rồi lạnh lùng bỗng nhiên trở nên dịu dàng rất nhiều.

"Anh là?" Mộ Hi chậm rãi mở mắt ra, thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ ngủ đứng ở trước mặt Mộ Hi, hé ra gương mặt đến gần yêu nghiệt tuấn mỹ, gương mặt này không phải là...

"Nhanh như vậy đã không nhận ra sao?" Âu Dương Hàn thản nhiên nói, lập tức ngồi xuống bên cạnh Mộ Hi.

"Hàn Dương, là anh." Mộ Hi tỉnh táo rất nhiều, đây không phải là mộng, chính mình trước khi hôn mê ở cùng anh ta

"Chính xác là Âu Dương Hàn."

Mộ Hi nghe thấy ba chữ Âu Dương Hàn này, chẳng lẽ người phụ nữ vừa rồi cầu xin đúng là anh ta- - Âu thiếu.

"Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Mộ Hi hỏi, có loại dự cảm xấu xông lên đầu, hồi tưởng từng ly từng tý những gì gần nhất, có khả năng anh ta cố tình tiếp xúc với cô và Tĩnh Sơ.

"Đây là nhà tôi, về sau cũng chính là nhà của cô." Âu Dương Hàn không biết vì sao mình lại trả lời như vậy, chưa bao giờ có người phụ nữ nào ngủ trên giường của anh ta, Mộ Hi là người phụ nữ duy nhất được nằm ở trên giường, vì sao khi cùng phụ nữ không làm trên giường, cũng bởi vì anh ta ngại phụ nữ bẩn!

"Thực xin lỗi, tôi có nhà, tôi cũng có ông xã và con trai." Mộ Hi nói tình huống của mình cho anh ta biết, ý là anh đừng có những ý nghĩ khác.

"Về sau tôi sẽ là ông xã của cô, chúng ta cũng sẽ có đứa trẻ." Âu Dương Hàn lại bị chính mình hù cho lần nữa,anh ta lại muốn sinh con với vợ của Nam Cung Diệu, đây không phải là anh ta, nhưng vì cái gì trong lòng lại nghĩ như vậy?

"Anh, biến thái, chồng tôi là Nam Cung Diệu." Mộ Hi gầm nhẹ.

"Nam Cung Diệu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết hắn ta, đến lúc đó, cô chính là quả phụ, không bằng bây giờngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói.

"Vậy, người vừa rồi tính là cái gì? Còn có Tĩnh Sơ làm sao bây giờ?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

"Bọn họ chỉ là con rối của tôi thôi, người vừa rồi cũng là nô lệ của tôi." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Hừ hừ..." Mộ Hi cười lạnh một tiếng, người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ!

"Cô cái gì?" Âu Dương Hàn không nghĩ tới Mộ Hi sẽ có loại phản ứng này.

"Chẳng lẽ hôm nay anh bắt tôi tới đây cũng muốn tôi làm nô lệ của anh?" Mộ Hi tuyệt vọng nhìn anh ta, một đôi đôi mắt to sáng ngời, lúc này lại điềm đạm đáng yêu!

"Cô và bọn họ không giống nhau." Âu Dương Hàn thấy ánh mắt Mộ Hi như thế lại có loại đau lòng không hiểu được. d!ien!da!n le,quy,don-Mèo Hoang

"Không giống nhau? Làm sao mà không giống nhau? Chúng tôi đều là phụ nữ, không phải đàn ông ỷ vào chính mình có vài đồng tiền dơ bẩn liền coi phụ nữ thành đồ chơi sao! Hừ! Ghê tởm." Mộ Hi nói ra.

Mộ Hi nói xong cũng bị Âu Dương Hàn xách lên, một đôi mắt mê người hắc ám nhìn cô.

"Cô có muốn biết hậu quả khi chọc giận tôi là gì không?" Âu Dương Hàn hoàn toàn không có kiên nhẫn.

"Tốt nhất anh giết tôi đi, nếu không, tôi sẽ không khuất phục đâu." Mộ Hi lộ ra một loại tinh thần bất khuất, làm cho Âu Dương Hàn khiếp sợ, nhìn bề ngoài cô xinh đẹp, không nghĩ tới có thể cường ngạnh như vậy!.

"Muốn chết, không có dễ dàng như vậy, trừ phi cô không nghĩ tới con của mình." Âu Dương Hàn âm hiểm cười.

"Hèn hạ, vô sỉ." Mộ Hi chửi bới.

"Nếu như cô dám chết, con trai của cô cũng chết." Âu Dương Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đợi chút." Mộ Hi gọi anh ta lại.

"Anh bắt tôi đến đến cùng là muốn làm gì?" Mộ Hi hỏi lần nữa.

"Tôi nói lại lần nữa, trừ phi là tôi chết, nếu không, đừng mơ tưởng." Mộ Hi lớn tiếng trả lời anh ta.

"Tôi sẽ chờ em cầu xin." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Vậy, có thể cho tôi một bộ quần áo phụ nữ hay không." Mộ Hi phát hiện mình không có mặc quần áo, coi như muốn chạy trốn, cũng phải mặc quần áo mới được, cho nên cũng không muốn hỏi anh ta quần áo, cũng phải nhịn, vì có thể chạy trốn.

"Ở chỗ tôi không có quần áo phụ nữ." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Vậy người vừa rồi không phải phụ nữ sao?" Ý của Mộ Hi tùy tiện tìm của người nào là được.

"Người phụ nữ của tôi đều mặc quần áo đến, rồi mặc quần áo đi." Âu Dương Hàn nói xong đi ra ngoài.

Mộ Hi không biết làm sao, quay đầu nhìn xem trong phòng còn có người không, xác định không có ai, mới chân không xuống giường, chẳng lẽ người đàn ông đáng ghét đó là cướp bóc sao? Đến giày của người ta cũng bị cởi, nhẹ nhàng đóng kỹ cửa lại, bắt đầu lục tung đi tìm quần áo. Cũng may tìm được một chiếc áo sơ mi, có thể tiếp ứng khẫn cấp, nhưng mà quần phải làm sao bây giờ? Cái quần của tên biến thái này quá dài, không được, tiếp tục tìm, vì có thể về nhà, không quản được nhiều như vậy.truyện được edit duy nhất tại !diendanlequydon.com

Thật vất vả mới tìm được một chiếc quần ngắn mùa hè để mặc, mặc vào chẳng khách gì mặc quần dài.

Sau khi mặc xong quần áo, Mộ Hi liền bắt đầu chuẩn bị chạy trốn, không có giày thì không có giày đi, chân không chạy nhanh, mà giày của tên biến thái quá lớn, căn bản không có cách nào chạy được, cho nên dứt khoát không đi.

Mộ Hi ra khỏi căn phòng, phát hiện không có một người giữ cửa, thật tốt quá, ai ngờ đi đến cửa lớn, tất cả thiết bị khiến cho Mộ Hi sợ choáng váng, khó trách không có người canh cửa, tất cả đều là khóa cửa mật mã, không có mật mã thì không ra được, cũng không vào được.

Mộ Hi nhìn quanh cả phòng một lần, hy vọng có thể tìm được lối ra, ai ngờ, coi như là con chó cũng không ra được, ngay cả cái lỗ cũng không có, chỉ cần lúc này có thể rời đi, coi như ổ chó Mộ Hi cũng bò.

Mộ Hi vẻn vẹn giằng co một ngày, trời dần dần tối, Mộ Hi bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ người đàn ông này muốn bỏ đói cô, bụng xúi dục kêu, chỉ có ăn cái gì thì mới có sức chạy trốn, mà lật cả cái căn biệt thự cũng không có chút đồ ăn , chẳng lẽ ở đây không có ai ở, đang chuẩn bị cho cô chết đói!

Cuối cùng, Mộ Hi co rúc ở trên giường ngủ, có lẽ là quá mệt mỏi, giằng co cả một ngày, chỉ muốn chạy trốn như thế nào, biện pháp gì cũng dùng, nhưng chính là không ra được, khó trách không có người giám thị cô, thì ra nơi này còn nghiêm mật hơn ngục giam.

Tám giờ tối.

Âu Dương Hàn mang theo một túi đồ ăn vào cửa, thấy khắp phòng lộn xộn, lập tức tức giận nổi trận lôi đình, không có phụ nữ ở lại đây, hôm nay mang cô tới đây chính là lựa chọn sai lầm, nhìn một đống bừa bộn trong nhà, giống như bị đánh cướp, tất cả ngăn kéo đều mở toang, tất cả tủ quần áo cũng mở hết, bàn ghế cũng đổi vị trí.

"Mẹ kiếp, cái người phụ nữ đáng chết này đã làm gì?" Âu Dương Hàn tức giận vào nhà, chuẩn bị ném cô vào trong sân ngủ, cho cô chết rét, dám làm nhà anh ta thành vậy, cắn răng đi vào, nhưng mà, khi thấy người phụ nữ trên giường, lông mày đang nhíu lại cũng buông lỏng ra, đôi môi vốn đang cắn chặt răng, từ từ nhếch lên.

"Người phụ nữ này, cô dám mặc quần áo của tôi, chẳng qua, cảm thấy cũng không tệ lắm." Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi mặc áo sơ mi của mình, phía dưới mặc quần ngắn mùa hè, mẹ kiếp, đó là mặc mùa hè, thế mà đang tháng mười cô cũng đi mặc!

"Mẹ kiếp, đứng lên." Âu Dương Hàn quát to.

Mộ Hi cả kinh, cuống quít đứng dậy, nhìn chung quanh một chút, có loại xúc động muốn khóc, nhưng mà cô không được khóc, cô phải chịu đựng, cô muốn giữ sức để chạy trốn.

"Có đồ ăn à? Anh muốn bỏ đói tôi, coi như là ngồi tù ngục, cũng có người mang cơm?" Mộ Hi lớn tiếng hỏi, con bà nó, anh lại còn lớn tiếng!

Âu Dương Hàn sững sờ, dáng vẻ này là bị bắt cóc sao, quả thực là bà địa chủ, người phụ nữ này không nhìn thấy uy nghiêm của anh ta, còn trời sinh gan lớn, thế mà không sợ hãi, chẳng lẽ cái người phụ nữ dịu dàng hôm trước chỉ là giả? Bây giờ ở đây giống như con cọp cái, còn là một con cọp đói tức giận.

"Không người nào dám nói chuyện với tôi như vậy." Âu Dương Hàn nhắc nhở Mộ Hi.

"Con bà nó, còn không có người dám bắt cóc tôi như vậy, tôi tìm ai kể oan đây?" Mộ Hi đoán được nhất định người này cũng rất lợi hại, bởi vì anh ta dám đánh chủ ý lên vợ tà ma, giải thích rõ anh ta có một chút thế lực. truyện được edit duy nhất tại !diendanlequydon.com

"Cô không sợ hãi?" Âu Dương Hàn nói ra nghi ngờ trong lòng.

"Sợ hãi? Sợ hãi anh sẽ cho tôi về nhà sao?" Mộ Hi ngây thơ hỏi.

"Về nhà, nghĩ cũng đừng nghĩ." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Đã sớm biết anh sẽ nói như vậy!" Mộ Hi thản nhiên nói, kỳ thật, chuyện gì cô chưa có trải qua, ở gây phút yêu tà ma, tính mạng của cô luôn xoay chuyển như bàn quay, tà ma có thể là chúa tể của mọi người, đương nhiên cũng sẽ cải biến cuộc đời cô, yêu người đàn ông như vậy, nhất định cả đời nhấp nhô, bởi vì kẻ thù của anh quá nhiều, Nam Cung Diệu quá để ý cô, cho nên loại yêu đúng là uy hiếp trí mạng, lúc trước để cho Nam Nam núp trong bóng tối là đúng, suy nghĩ một chút không khỏi bội phục mình, là người phụ nữ của Nam Cung Diệu đương nhiên không thể cho anh mất mặt!

"Đói bụng sao?" Âu Dương Hàn hỏi.

"Nói nhảm, thật sự không biết những người chịu sự tra tấn tàn khốc có được người ta cho ăn hay không? Nếu không quá tàn nhẫn!" Mộ Hi ôm bụng, động tác này không khỏi làm cho Âu Dương Hàn có chút đau lòng.

"Trên bàn có đồ ăn." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói. Sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Mộ Hi vọt tới, cầm lên ăn luôn.

"Cái kia, những thứ thức ăn này có độc hay không?"

Mộ Hi mới vừa ăn được một miếng, không dám ăn, nếu như hôm nay không phải uống trà sữa anh ta đưa, làm sao vô duyên vô cớ đưa đến nơi đây? Kỳ thật, Mộ Hi đoán được nhất định Nam Cung Diệu sẽ tới cứu cô, mỗi một lần gặp nguy hiểm, anh đều sẽ đến cứu cô, cho nên hiện tại chỉ cần chờ đợi là được, thuận tiện tìm đường, nếu như mình có thể chạy thì vẫn tốt hơn.

"Không có độc." Âu Dương Hàn lạnh lùng trả lời, người phụ nữ này thật đúng là lắm lời, trực tiếp hỏi có độ hay không, thật sự là, cho dù có độc cũng không nói cho cô biết!

"A, vậy tôi ăn, nếu quả thật là có độc, tốt nhất là anh hạ loại thuốc độc chết được tôi, còn nếu anh muốn dùng thủ đoạn hạ lưu đoạt tôi, tôi sẽ thề sống chết không theo." Mộ Hi kiên định nói, ngoại trừ nghĩ tới chạy trốn, còn muốn lúc nào cũng thủ thân vì ông xã.

Mộ Hi ăn ăn, nước mắt rơi xuống, nghĩ thầm: Con trai, ông xã, nhất địnhhai người rất vội!

Vừa nghĩ, không được khóc, phải nghĩ biện pháp chạy trốn nhanh lên, ăn nhiều, ăn nhiều, mới có khí lực chạy trốn.

Âu Dương Hàn đi ra vừa lúc nhành thấy một đống xương sẩu gặm hết.

"Cô cầm tinh con chó sao, lại thích gặm xương như vậy." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Ai cầm tinh con chó , ăn có chút thịt của anh đã đau lòng sao? Nói cho anh biết, tôi có thể ăn nhiều, anh vẫn nên để tôi đi thôi, nếu không, tôi sẽ ăn chết anh." Mộ Hi rất nghiêm túc nói.

"Yên tâm, nuôi cô giống như nuôi con chó." Âu Dương Hàn nói.

"Hừ! Có vài người ngay cả con chó cũng không bằng, tâm là đen, tối, anh đã gặp qua chưa?" Mộ Hi trừng mắt nói.