Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 12: Làm giàu không khó.



Mà không chỉ Ái Lan khiếp sợ, Ngọc Ly cũng giật mình sặc nước ho đến đỏ mặt tía tai, nước mắt giàn giụa.

Cô không dám tin trợn mắt nhìn gương mặt thản nhiên của người đàn ông.

“Anh… anh họ! Anh vừa mới nói gì?” Ái Lan không dám tin hỏi lại Võ Duy Hoàng. Sắc mặt cô ta tái đi, cứng đờ gượng gạo.

“Cô náo loạn như vậy đủ chưa? Đây là nhà tôi, cô ấy là vợ tôi. Cô lấy tư cách gì mà hùng hổ như thế?” Duy Hoàng tiếc cái lọ hoa không nhịn được gào to lên. Chỉ thiếu điều vung tay tát cho cô ả vài phát.

[Ê ê, nói hay lắm!] Ngọc Ly thầm vỗ tay trong lòng tán dương anh chồng hờ. Cô chống tay vào cằm hứng thú ngồi xem kịch.

“Anh nói vậy là sao? Em là em họ của anh, chúng ta là người một nhà!” Ái Lan gạt đi giọt nước mắt, mếu máo nói. “Tại sao lại không có tư cách?”

“Họ hàng năm đời đã là xa, cô ở đây như vậy người ngoài đồn đoán ra vào rất không hay!” Võ Duy Hoàng nhìn Ái Lan, cô ta đã phá vỡ đi cái giới hạn cuối cùng của anh.

Trước kia Duy Hoàng vốn không động tới, phần vì anh ít khi ở đây, phần khác là vì dù hai người không phải họ hàng gần gũi, nhưng trước nay nhà họ Võ vốn dĩ cũng neo người; mà Ái Lan từ bé đã hay quấn lấy anh, lớn lên một chút cũng thân thiết hơn so với những người khác trong họ. Ái Lan thi thoảng chạy tới đây ở vài ngày, có khi là vài tháng cũng rất bình thường.

Tất nhiên đấy là khi cô ta không chạm vào giới hạn cuối cùng của anh.

“Mặc kệ bọn họ đồn đoán, em không quan tâm.” Ái Lan gào lên nức nở, nước mắt hoà cùng máu mũi đã khô khiến gương mặt cô ta có chút tội nghiệp.

Nhưng đương nhiên với hai người có mặt trong căn phòng này, cũng chỉ vô tác dụng.

“Trước kia tôi không nói, là vì cô ngoan ngoãn biết vâng lời, nuôi thêm một vài người trong nhà với tôi không khó, chỉ…”

Ái Lan lắc đầu như trống bỏi, chạy tới bám vào cánh tay Võ Duy Hoàng ngắt lời anh, giọng điệu như van xin: “Không, anh họ, em sẽ ngoan, sẽ nghe lời, anh đừng đuổi em. Em xin lỗi chị ta là được chứ gì, em xin lỗi được chưa?”

Rồi cô ta quay sang nhìn Ngọc Ly bằng ánh mắt căm hận, giọng nói ấm ức cứ như người khi nãy quát tháo la hét mắng chửi chính là Ngọc Ly vậy: “Xin lỗi chị!”

[Ôi xời! Cô dập đầu xin lỗi tôi còn không thèm nhận nữa là… chậc chậc.] Ngọc Ly cầm cái cốc đã hết nước trên tay ngắm nghía, điệu bộ như sắp ném thẳng nó vào đầu ai của đó.

“Lọ hoa này tôi sẽ không bắt cô đền nữa, nhưng cô không thể tiếp tục ở lại đây.” Duy Hoàng dứt khoát rút tay về rồi nói. Để người này ở lại đây, nhà anh ngày nào cũng náo loạn không yên, quá mệt mỏi.

“Em viết giấy nợ cho anh, em sẽ trả.” Ái Lan ưỡn ngực cố vớt vát chút tôn nghiêm.

“Thôi, giờ khuya rồi. Sáng mai cô trở về nhà cô đi.” Duy Hoàng bỏ lên lầu chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Ái Lan thấy vậy liền đuổi theo: “Anh họ, em xin lỗi rồi mà, đừng đuổi em!”

Đáp lại cô ta chỉ là tiếng cánh cửa đóng sầm lại.

Ngọc Ly thấy kịch vui đã hết, lại có chút luyến tiếc. Cô đặt cái cốc xuống bàn rồi phủi tay đứng dậy trở về phòng mình.

Lúc này cô giúp việc mới dám ló đầu ra dọn dẹp đống mảnh vỡ của bình hoa mà không khỏi suýt xoa. Cái bình hàng trăm triệu cứ thế đi tong, đúng thật là lãng phí. Lương nửa đời cô ấy đi làm cho người ta tiết kiệm lại cũng chưa đến bằng ấy.

Ngọc Ly trở lại phòng, bỏ hai món cổ vật chiến lợi phẩm lấy được từ chỗ Duy Hoàng ra mặt bàn. Sau đó lấy điện thoại ra chụp vài kiểu tính đăng lên mạng giao bán để lấy tiền. Ngửi mùi tiền dù sao cũng thơm hơn mấy thứ cổ quái này.

Đúng lúc cô đang chuẩn bị up ảnh thì điện thoại báo có tin nhắn từ một số máy lạ.

[Ngủ chưa?]

“Giờ này vẫn còn người chơi hệ nhắn tin nhầm để làm quen?” Ngọc Ly phớt lờ đi, tiếp tục tìm vài trang web giao bán đồ cổ.

[Ngủ chưa?] Lại một tin nhắn với nội dung tương tự gửi tới.

“Đứa thần kinh nào nhắn nhầm mãi vậy?” Cô mở giới hạn kéo thẳng số máy lạ kia vào sổ đen.

Ở căn phòng bên cạnh, Duy Hoàng nhìn thông báo gửi tin nhắn thất bại mà há mồm muốn chửi thề, anh lấy một chiếc điện thoại khác soạn tin gửi đi.

[Ngủ chưa?]

Tin nhắn vẫn không được đáp lại, tới lần thứ hai, lại tiếp tục nhận được thông báo thao tác gửi thất bại.

Không chịu từ bỏ, Duy Hoàng tiếp tục lấy một máy khác, gì chứ các đời điện thoại cục gạch anh đầy, loại đặt riêng không thể định vị cũng có. Lần này anh thông minh hơn một chút, hí hoáy soạn một cái tin khá dài:

[Ngủ chưa? Chủ nợ của cô đây!]

Ngọc Ly nhìn thấy hai chữ “ngủ chưa” suýt thì lại kéo vào danh sách đen, may còn kịp thấy được danh tính đính kèm mang tên chủ nợ. Cô hì hì cười nhắn lại:

[Tôi có hai báu vật này, nếu anh bán được giá tôi sẽ có tiền trả nợ cho anh!]

[Cái gì?]

Ngọc Ly gửi tiếp hai bức ảnh bằng tin nhắn đa phương tiện. Duy Hoàng trợn mắt, cố nén sự tức giận soạn tin đáp lại:

[Tôi mua!]

[Bao nhiêu?]

[Cô bán bao nhiêu?]

[Tôi vừa đăng lên mạng, có người trả năm trăm triệu, đồ cổ chính hãng đấy!]

[Được! Trừ nợ ba trăm vậy là tôi còn hai trăm. Một tay giao hàng, một tay giao tiền.]

[Ok. Nhắn địa chỉ đi.]

[Khi nào gặp được tôi sẽ nhắn. Cô xoá ngay bài bán hàng đi.]

[Ok. Ngủ đây!]

Ngọc Ly sung sướng bật nhạc EDM nhảy múa loạn xạ, tự nhiên lại có thêm được hai trăm triệu vào quỹ. Cô nhớ tới cái văn phòng ngập tràn cổ vật của Duy Hoàng mà đầu óc không ngừng tính toán. Có tiền không kiếm chính là kẻ ngu, mà đây lại là kiếm tiền của cái tên chồng hờ, càng nên kiếm!

Người điên ăn vạ kiếm tiền cũng dễ! Đúng là làm giàu không khó!